Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 439: Chương 439: Anh nên đi khám bệnh




Quan Triều Viễn không thèm để ý đến cô, anh ngước mắt nói với mẹ Trần đang bận rộn trong phòng bếp: “Mẹ Trần, đưa Minh An đi học ngay lập tức!”

“Vâng, cậu chủ.” Mẹ Trần nghe thấy tiếng nói lớn, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn bế Tô Lam lên lầu.

“Ba bi, ba bi đưa ma mi đi đâu?” Minh An vội đứng dậy khỏi ghế, nhìn bóng lưng của bọn họ hỏi.

“Ma mi của con không nghe lời, ba bi phải dạy dỗ ma mi.” Quan Triều Viễn nói một câu rồi kéo Tô Lam lên lầu.

Lúc này, chị Hồng đang bế và bón cơm cho Xuân Xuân, khóe môi chị ấy bất giác cong lên.

Đôi vợ chồng này có lúc thì cãi nhau rất gay gắt, nhưng cứ cãi cứ cãi rồi lại vô cùng mặn nồng, giống như hai đứa con nít vậy.

“Ma mi, tìm ma mi!” Xuân Xuân ngồi trên đùi chị Hồng ăn cơm nhìn thấy Tô Lam bị Quan Triều Viễn kéo lên lầu, bèn vỗ đôi tay nhỏ đòi Tô Lam.

Minh An nhanh chóng đi đến trước mặt Xuân Xuân, nghiêm túc nói với con bé: “Xuân Xuân, em đừng tìm ma mi nữa, lát nữa để chị Hồng dẫn em ra ngoài chơi nhé, hôm nay sắc mặt của ba bi không đúng lắm, chúng ta không nên đi làm bia đỡ đạn!”

“Vâng ạ.” Dường như Xuân Xuân nghe hiểu, cô bé hồn nhiên gật đầu.

Sau khi Tô Lam bị kéo lên tầng hai, cô liền vung tay Quan Triều Viễn ra: “Anh kéo em lên đây làm gì? Em sắp trễ giờ rồi!”

Quan Triều Viễn mím môi sau đó bỗng cúi người bế ngang cô lên.

“Mau buông em ra!” Thấy sự đen tối trong đôi mắt anh, Tô Lam bỗng cảm thấy hoảng sợ, vội vàng dùng hai tay đánh vào vai anh.

Quan Triều Viễn xoay người bế Tô Lam vào phòng ngủ chính, đến trước giường lớn, anh mạnh mẽ ném cô xuống tấm nệm mềm mại!

“Ai ya, đau quá, anh không nhẹ tay một chút được sao?” Tô Lam cố ý đỡ lưng, cau mày nói.

Đương nhiên cô biết anh đang giận, cô không hề ngốc, giờ cô phải tỏ ra yếu đuối, thật yếu đuối.

Nhưng chiêu này lại không có tác dụng đối với anh.

Quan Triều Viễn tới bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua người nằm trên giường, anh lạnh lùng nói: “Nệm mềm như vậy, dù em rơi từ trên trần nhà xuống cũng không thấy đau chút nào.”

Nghe vậy, Tô Lam biết mình không giả bộ được nữa, bèn cười ngây ngô với người đàn ông mặt mày sa sầm trước mặt mình: “Ha ha, cái gì anh cũng biết.”

“Vừa nãy em nói ai là con cóc?” Quan Triều Viễn từ trên cao nhìn xuống, hỏi.

“Con cóc chỉ là một con cóc mà thôi, sao lại là ai được? Là động vật mà!” Tô Lam dối lòng nói.

Quan Triều Viễn tháo chiếc cà vạt trên cổ sau đó đi tới ấn tay cô xuống tấm nệm mềm mại. Anh áp chế cô bằng cơ thể và tay của mình.

Đối mặt với sức mạnh cường tráng của anh, Tô Lam có chút hoảng sợ, vậy là anh muốn làm gì? Cô không muốn “Đấu” nữa, đau đớn lắm rồi!

Nhìn dáng vẻ hơi sợ của cô, Quan Triều Viễn vô cùng hài lòng, anh lướt ngón tay qua lọn tóc và tai của cô, nhỏ giọng nói: “Khi nãy em nói con cóc đó bắt nạt em phải không?”

“Em…” Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, Tô Lam cảm nhận được mùi nguy hiểm.

Khóe môi Quan Triều Viễn nở một nụ cười đen tối, sau đó anh vừa dùng một tay cởi cúc áo vừa nói: “Giờ anh cho em biết mùi vị bị con cóc bắt nạt là như thế nào!”

Nghe vậy cô liền hiểu ra ý đồ của anh, Tô Lam đau khổ la lên: “Đừng mà! Em phải đi làm, em sắp trễ giờ rồi…”

Ngay sau đó, môi anh chặn lại đôi môi đang la lớn của cô, cuộc vận động đưa đẩy lại tiếp tục bắt đầu…

“Quan Triều Viễn, anh thả em ra!”

“Em phải đi làm, sáng nay em phải gặp một khách hàng quan trọng!”

“Anh thả em ra được không? Em xin anh đó!” Dù cho Tô Lam có la hét cầu xin thế nào, Quan Triều Viễn vẫn không thả cô ra, ngược lại còn vui không biết mệt.

Anh còn nở nụ cười hư hỏng nói với người nằm dưới thân mình: “Mẹ Trần đưa Minh An đi rồi, chị Hồng dẫn Xuân Xuân ra ngoài chơi rồi, trong nhà không có ai, em muốn la lớn bao nhiêu cũng được, hôm nay mặc cho em la!”

“Quan Triều Viễn, anh là tên bỉ ổi!” Cuối cùng Tô Lam chỉ có thể tuyệt vọng mắng.

Một tiếng sau, ánh nắng chói chang ở bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, một bầy chim nhỏ ríu rít vờn nhau ở ngoài cửa sổ.

Trong phòng, Quan Triều Viễn đứng bên giường, cúi đầu cài cúc áo sơ mi, trên khuôn mặt là nụ cười hăm hở và thỏa mãn.

Tô Lam thì đầu tóc rối tung ngồi trên giường, cô che chăn trước ngực, gương mặt bơ phờ, cô giận dỗi ném gối, quần áo và cả từng chiếc ruột gối trên giường vào người Quan Triều Viễn!

“Khốn kiếp, khốn nạn, bỉ ổi, ức hiếp em!” Lúc này Tô Lam khóc không ra nước mắt.

Bây giờ đã là chín rưỡi rồi, không chỉ khắp người mất sức mà cả cổ cô đều bị anh để lại dấu hickey màu đỏ tím, bộ dạng này của cô sao có thể đi làm được, sao đi gặp khách hàng được chứ?

Tâm trạng Quan Triều Viễn lại rất tốt, anh không hề cáu giận, thắt cúc áo xong liền xoay người ngồi trên giường, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh lại thành ổi rồi à, lần này không phải cóc nữa à?”

Tô Lam liếc xéo anh một cái, nói: “Cóc là động vật có hại!”

“Em nói là động vật gì thì là như thế đi!” Quan Triều Viễn cười nói.

“Đáng ghét!” Tô Lam tức giận đẩy mặt anh qua một bên.

Thấy cô bĩu môi không vui, Quan Triều Viễn vòng tay qua ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Còn giận anh sao?”

“Giờ em thế này sao mà đi làm được?” Tô Lam trách cứ.

Quan Triều Viễn nhướn mày: “Vậy hôm nay không đi nữa.”

“Sao mà thế được? Hôm nay em hẹn khách hàng rồi.” Tô Lam không đồng ý, nói.

“Vậy anh đưa em đi làm được không?” Quan Triều Viễn cười tươi nói.

Tô Lam trừng mắt với anh, lúc này cô mới hài lòng gật đầu: “Vậy còn tạm được.”

Sau đó Tô Lam xuống giường mặc quần áo, chải lại tóc, đợi đến khi cô chỉnh trang xong xuôi rồi ra khỏi cửa cùng Quan Triều Viễn đã là mười giờ.

Lúc ra khỏi cửa Tô Lam bỗng nhìn tỉ mỉ, đánh giá Quan Triều Viễn một lượt.

Quan Triều Viễn bị nhìn, anh có chút ngây ra, cúi đầu nhìn mình một lượt: “Em nhìn gì vậy?”

Tô Lam nhoẻn miệng: “Em nghĩ anh nên đến bệnh viện lấy số khám bệnh một chút.”

“Cơ thể anh cường tráng, có bệnh gì chứ?” Quan Triều Viễn bật cười nói.

“Em cảm thấy mặt đó của anh không bình thường.” Tô Lam nói một câu rồi đi ra khỏi biệt thự.

Lúc này Lâm Minh đã đợi ở ngoài biệt thự.

Thấy bọn họ đi ra, Lâm Minh tiến lên mở cửa xe ghế sau.

Quan Triều Viễn muốn hỏi Tô Lam tới cùng, thấy Lâm Minh đành ngậm miệng tạm thời không nói ra.

Tô Lam lên xe trước rồi đến Quan Triều Viễn.

Nhân lúc Lâm Minh xoay người lên xe, Quan Triều Viễn nói bên tai Tô Lam: “Anh cảm thấy mặt đó của anh hết sức bình thường, do em không chịu được mà nhỉ?”

“Em thấy chỗ đó của anh sung sức như vậy, nên tìm bác sĩ kê thuốc.” Tô Lam nói bên tai anh.

Lúc này Lâm Minh đã lên xe, anh ta khởi động động cơ, chiếc xe nhanh chóng đi vào đường lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.