Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 246: Chương 246: Anh tránh xa tôi ra




Vào lúc bốn giờ chiều hôm nay, Tô Lam đeo túi ra khỏi tòa nhà phía sau.

Ngày mai là giao thừa rồi, nên hôm nay ông chủ tốt bụng cho tan làm sớm, Tô Lam đứng ca cuối cùng trong năm nay xong thì dọn dẹp sạch sẽ phòng tài chính rồi mới ra về, cho nên cô chính là nhân viên ra về cuối cùng của cả công ty.

Sắc trời hôm nay vô cùng tăm tối, cứ như sắp có tuyết rơi vậy, hơn nữa toà nhà phía sau là tòa văn phòng, cho nên vào ngày hai mươi chín tháng chạp này có rất ít người, bởi vì mọi người không phải đang dọn dẹp trong nhà thì cũng là đến khu thương mại mua sắm đồ tết rồi.

Nghĩ đến ngày mai là giao thừa rồi, cô cũng nên đi mua một vài đồ tết rồi, năm nay là năm đầu tiên cô cùng Quan Khởi Kỳ và Xuân Xuân đón tết, tối hôm nay chị Vu cũng phải đi rồi, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải chuẩn bị cho bữa cơm tất niên ngày mai thật long trọng mới được.

Cách một giao lộ với toà nhà công ty có một phố thương mại, nên Tô Lam đi bộ đến phố thương mại mua đồ tết.

Đi rồi lại đi, Tô Lam cảm thấy dường như luôn có người theo sau mình.

Cô không khỏi cảm thấy hoảng loạn, bước nhanh thêm mấy bước rồi bất chợt quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau chỉ có lác đác hai người đang đi bộ, không hề có ai đi theo mình. Tô Lam vỗ ngực, lắc đầu, chắc là do mình yếu bóng vía thôi, nên cô rảo bước đi về phía trước, dù sao người ở phía trước khá đông, con đường đằng sau mình là đoạn đường nhỏ dẫn ra đường lớn, nên bình thường không có nhiều người, càng huống chi hôm nay thời tiết âm u như vậy, người đã ít càng thêm ít.

Ngay khi cô chuẩn bị rẽ vào con đường phía trước, bỗng nhiên có một bóng đen lóe lên trước mặt mình, chặn lại đường đi của mình!

Đột nhiên nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác nhung đen, gương mặt tiều tuỵ, ánh mắt sâu thẳm ở phía trước, Tô Lam tê rần cả đầu.

Hơn nửa năm rồi, cô đã không gặp người đàn ông này hơn nửa năm rồi!

Kể từ lần anh đưa mình đến bệnh viện và ép bác sĩ mổ bụng mình lấy Xuân Xuân ra thì anh chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, ngay khi cô cho rằng anh sẽ quên mình thôi thì anh lại xuất hiện.

Nhìn thấy anh, Tô Lam sầm mặt, ngoảnh mặt đi, lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”

“Tôi có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói của Quan Triều Viễn vẫn trầm thấp dễ nghe như xưa.

“Tôi không có gì để nói với anh cả!” Tô Lam nói xong một câu thì sải bước muốn lướt qua anh.

Nếu như có thể, cô hy vọng cả đời này cũng đừng gặp lại anh nữa, càng đừng nói đến chuyện ngồi xuống nói chuyện cùng anh. Mặc dù có đôi khi cô sẽ nhớ đến anh, nhưng đối với anh, cô chỉ có hận!

Quan Triều Viễn vươn tay bắt lấy cánh tay của Tô Lam, bá đạo nói: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em, em phải nghe!”

Nghe vậy, Tô Lam không nhịn được mà cười lạnh, nói: “Quan Triều Viễn, anh nghĩ anh là ai? Dựa vào đâu mà tôi cứ phải nghe theo anh? Buông tôi ra, không thì tôi la lên đó!”

Chỉ dựa vào một câu nói và một ánh mắt của anh là đã có thể khiến cảm xúc của Tô Lam hoàn toàn mất khống chế, Tô Lam cũng khâm phục anh, nhưng anh thật sự có năng lực đó!

Nghe Tô Lam nói vậy, lại nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên hàng mi của cô, Quan Triều Viễn cau mày lại.

Tô Lam hung hăng vung vẫy cái tay đang bị anh bắt lấy, thành công hất tay anh ra, sau đó Tô Lam dứt khoát rảo bước về phía trước, không muốn có thêm bất cứ dính líu gì với người đàn ông này nữa!

Ngay kho Tô Lam sắp sửa lướt qua Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh nhanh chóng chóng vươn tay ra bịt miệng của Tô Lam lại.

“Ưm ưm…” Tay của anh quá lớn, thoáng cái đã khiến cô gần như bị ngạt thở.

Tô Lam nhìn anh đầy hoảng sợ, trên mặt Quan Triều Viễn không có chút cảm xúc nào, một tay bịt miệng cô, tay còn lại nắm lấy eo cô rồi dẫn cô vào trong một cánh cửa bên cạnh.

Vừa bước vào thì Tô Lam mới biết, chỗ này thế mà là một cái nhà vệ sinh công cộng được trang trí xa hoa, Tô Lam không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì? Nên cô cực lực giãy giụa.

Thế nhưng sự giãy giụa của cô hoàn toàn chẳng thấm vào đâu với Quan Triều Viễn, anh kéo theo cô xoay người vào nhà vệ sinh nữ.

Thật trùng hợp là vào lúc này trong nhà vệ sinh chẳng có ai cả, xung quanh đều trống vắng, Tô Lam hoảng sợ cố đạp giày cao gót trên chân mình lên chân anh, nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Quan Triều Viễn đưa cô vào một buồng vệ sinh rồi đưa tay khoá lại.

Trong không gian nhỏ hẹp, ngoại trừ bồn cầu, phần không gian còn lại mà hai người đang đứng quả thật vô cùng chật chội.

Tô Thanh vốn đang bị Quan Triều Viễn bịt miệng thì càng cảm thấy khó thở, cô hung hăng trừng anh, một tay nắm lấy cổ áo khoác của anh, một tay ra sức đập vào ngực anh, ra hiệu bảo anh mau thả mình ra.

Quan Triều Viễn đè Tô Lam lên tường, cả người anh và cô gần như dán chặt vào nhau, Tô Lam cảm thấy trái tim mình nảy lên, cô cực hận cái cảm giác, mặt cũng trướng đến đỏ rực.

“Em hứa với tôi là đừng la, tôi sẽ thả em ra!” Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam đang trừng mình, nhẹ giọng nói một cách kiên nhẫn.

Dưới loại tình huống này, Tô Lam làm gì có lựa chọn khác, nên chỉ có thể gật đầu với anh.

Thấy cô gật đầu, quả nhiên Quan Triều Viễn đã buông bàn tay đang bịt miệng của cô ra.

Thế nhưng, đây chỉ là kế hoãn binh của Tô Lam, cô còn không rõ anh định làm gì, đương nhiên sẽ không cho anh có cơ hội hại mình nữa, đồ ngu mới có thể ngu ngốc nghe theo anh.

Cho nên, ngay sau đó, ngay khi tay của anh buông miệng mình ra, cô lập tức gào lớn: “Cứu mạng…”

Hai tiếng cứu mạng còn chưa dứt, tay của Quan Triều Viễn lại bịt lên miệng cô một lần nữa.

“Ưm ưm…” Tô Lam cảm nhận được lần này anh dùng sức nhiều hơn khi nãy, cô không khỏi muốn giãy giụa.

Thế nhưng, anh hoàn toàn không cho cô cơ hội đó, anh nghiêng người mình về phía trước, hoàn toàn giam cô vào giữa người mình và vách tường.

Tô Lam trừng lớn mắt, nhìn anh với vẻ mặt hoảng sợ, chẳng biết anh lại muốn làm gì?

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô. “Tô Lam, tôi muốn nói chuyện của Minh An với em.”

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi nghĩ đến: Minh An là con nuôi của anh, mặc dù mình rất thích cậu bé, nhưng đến cùng thì mình chẳng có chút quan hệ nào với cha con bọn họ cả, anh có gì hay mà nói với mình chứ?

Thấy Tô Lam không nói gì, Quan Triều Viễn lại nói tiếp: “Minh An rất nhớ em.”

Nghe vậy, cả người của Tô Lam không còn cứng đờ như vậy nữa, bàn tay đang nắm lấy cổ áo khoác của anh cũng buông lỏng.

Đã lâu rồi cô chưa được gặp Minh An, khoảng chừng hai năm rồi chăng? Bây giờ cậu bé chắc cũng đã được ba tuổi, hẳn là độ tuổi đáng yêu nhất.

Thấy ánh mắt của Tô Lam đã trở nên dịu dàng hơn, Quan Triều Viễn mới chậm rãi thả lỏng bàn tay đang bịt miệng cô.

Tô Lam nhân lúc này đẩy người anh ra, thấp giọng quát một câu: “Anh tránh xa tôi ra!” Quan Triều Viễn lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với cô, hai người ngưng mắt nhìn nhau trong buồng vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.