Nụ hôn của anh không chỉ hung hăng mà còn đầy tức giận, Tô Lam cảm thấy rất đau, nhưng không thể đẩy anh ra.
Rất nhanh, tay của anh bắt đầu trở nên không thành thật, nỗi sợ hãi đêm đó không khỏi khiến lưng Tô Lam toát mồ hôi lạnh.
Cô hiểu rất rõ tính tình của anh, anh sẽ tự làm theo tâm trạng của mình, lúc này Tô Lam bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã chọc giận anh, nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn!
Bộ đồ ngủ của cô bị anh kéo, Tô Lam đang cảm thán lần này bản thân lại bị anh chà đạp thì đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng.
“Ba, ba...”
Đó là giọng của Minh An!
Nghe thấy tiếng bi bô kêu ba ba này, Quan Triều Viễn lập tức dừng mọi động tác lại.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đồng thời nhìn lại, thấy Minh An đang ngồi trên giường, nhìn họ với đôi mắt ngái ngủ.
Lúc này mặt Tô Lam đỏ bừng!
Tay Quan Triều Viễn cũng buông vai Tô Lam ra, Tô Lam giơ tay muốn đẩy anh.
Lúc này Minh An đã bò đến mép giường, giơ tay nhỏ ra gọi Quan Triều Viễn: “Ba! Ba!”
Quan Triều Viễn bước nhanh tới ôm lấy Minh An, vẻ tức giận ban nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó, anh thân mật ôm lấy Minh An, dịu dàng hỏi: “Minh An, con nhớ ba rồi sao?”
Minh An không biết nói, chỉ có thể không ngừng hét a a, nhưng có thể nhìn ra được rằng Minh An rất thân thiết với Quan Triều Viễn, hơn nữa cũng rất phụ thuộc vào anh, cậu bé liên tục dùng đôi tay nhỏ bé mũm mĩm của mình chạm vào má anh.
Tô Lam đã ở cùng Minh An được vài ngày, cũng phát hiện ra một ít thói quen của cậu bé. Nếu Minh An thích một người, cậu bé sẽ thường chạm vào mặt người đó bằng đôi tay mũm mĩm của mình, hơn nữa đôi khi còn hôn người đó để bày tỏ tình cảm đặc biệt.
Trong những ngày qua, không biết cô đã bị Minh An hôn bao nhiêu lần. Chưa kể, cảm giác được Minh An hôn thật sự rất tuyệt, cảm giác vui sướng đó không thể nói thành lời.
Chờ đã, Minh An là con trai của Quan Triều Viễn? Lúc này Tô Lam mới hồi thần.
Ý gì vậy? Sao Quan Triều Viễn lại có con được? Anh và Phương Ngọc Hoan chưa kết hôn, hơn nữa đứa trẻ cũng không thể là của Phương Ngọc Hoan.
Bây giờ Minh An đã được mười một tháng tuổi, mười một tháng? Nếu con trai của cô vẫn còn sống thì cũng đã được mười một tháng tuổi, lẽ nào...
Nghĩ đến đây, Tô Lam không bình tĩnh được nữa, cô tiến lên hỏi: “Quan Triều Viễn, đứa nhỏ này thật sự là con của anh sao?”
Nghe vậy, bàn tay đang sờ mặt Minh An của Quan Triều Viễn cứng lại, sau đó anh nói: “Tất nhiên, cái này còn giả được sao?” . truyen bac chien
“Đây có phải là... của chúng ta” Tô Lam hỏi một câu, nhưng không nói hết.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn Tô Lam đáp: “Không phải!”
“Bây giờ nó cũng được mười một tháng tuổi. Nếu con trai của chúng ta còn sống thì cũng đã lớn tầm này, lúc đầu... anh nói đứa bé đã chết, hoàn toàn không cho tôi nhìn thi thể của đứa bé. Anh...” Tô Lam liên tưởng đến những chuyện lúc trước, càng nghĩ lại càng thấy nghi ngờ.
“Đứa trẻ đó đã chết. Minh An là do tôi nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.” Quan Triều Viễn lại ngắt lời cô.
“Nhận nuôi sao?” Tô Lam nghiêng đầu nghi ngờ nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, không tin lời anh nói.
Lúc này trong lòng cô lóe lên một tia hy vọng, nếu Minh An là con của cô, vậy thì con của cô chưa chết! Quan Triều Viễn ôm con trai, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ban đầu bởi vì con trai của chúng ta chết, tôi rất buồn, vừa hay có người đã bỏ rơi một đứa bé mới vài ngày tuổi ở trước cửa trại trẻ mồ côi mà tôi tài trợ. Vừa nhìn thấy Minh An tôi đã không nỡ bỏ mặc nó, vì vậy tôi đã làm thủ tục nhận con nuôi, chăm sóc Minh An ở bên cạnh mình. »
Mặc dù Quan Triều Viễn nói rất hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Tô Lam vẫn có một tia hy vọng, có lẽ là cô đã tự lừa dối mình, không muốn thừa nhận sự thật.
“Anh nói thật sao? Cậu bé thật sự không phải con của chúng ta sao?” Tô Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh An hỏi. Nhìn thoáng qua đôi mắt buồn bã của Tô Lam, ánh mắt của Quan Triều Viễn càng trở nên sâu thẳm: “Lúc đó, tôi cũng không thể chấp nhận chuyện con trai đã mất, vì vậy mới mặc kệ tất cả để nhận nuôi Minh An, giờ tôi cảm thấy quyết định của mình là đúng, bởi vì tôi đã dành hết tình cảm cho Minh An, cậu bé cũng đã hòa nhập vào cuộc sống của tôi.”
Tô Lam không phản bác lại lời nói của anh, ngược lại còn vô cùng đồng ý, bởi vì chỉ trong vài ngày, cô đã không thể rời khỏi Minh An được, huống chi là Quan Triều Viễn đã nuôi nấng cậu bé lâu như vậy.
Xác nhận Minh An không phải con mình, tất nhiên Tô Lam cảm thấy hơi hụt hẫng, cô vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc mất đi đứa con yêu quý, không thể điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Một lúc sau, câu hỏi của Quan Triều Viễn truyền đến bên tai cô: “Bây giờ em có thể cho tôi biết tại sao em ở đây chưa?”
“Chị Hồng bị cảm nặng sợ lây cho Minh An, bây giờ tìm bảo mẫu ngắn hạn thì không yên tâm. Quan Khởi Kỳ không còn cách nào khác, đành bảo tôi đến chăm sóc Minh An vài ngày.” Tô Lam bình tĩnh trả lời. Nghe đến đây, Quan Triều Viễn cau mày nói: “Gia đình tôi không biết chuyện tôi nhận nuôi Minh An, vì vậy tôi mong sau này em sẽ giữ mồm giữ miệng. Tôi hy vọng Minh An sẽ lớn lên trong một môi trường bình thường, dù sao thì sau này tôi vẫn phải kết hôn, sinh con, tôi không muốn Minh An bị lôi kéo vào cuộc chiến gia đình. Điều này không tốt cho sự phát triển của cậu bé.” Nghe vậy, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn gật đầu, trong lòng nghĩ: Anh suy nghĩ rất thấu đáo, hơn nữa điều mà anh lo lắng thực sự là một vấn đề, cô quá hiểu rõ mẹ của Quan Triều Viễn, bà ấy có thể sẽ không đồng ý cho anh nhận Minh An làm con nuôi, hơn nữa cô cũng biết rõ tính cách của Phương Ngọc Hoan, dù sao thì Minh An cũng là con nuôi, sau này cậu bé rất có khả năng sẽ đe dọa đến con của cô ta. Bây giờ, giữ bí mật về việc nhận nuôi Minh An quả thực là có lợi cho Minh An.
Lúc này Tô Lam mới cảm giác được bầu không khí trong phòng có hơi áp lực nói: “Nếu anh đã trở lại, vậy thì tôi cũng nên đi!”
Sau đó cô quay người lại thu dọn đồ đạc của mình.
Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng Tô Lam, im lặng một lát mới nói: “Sáng sớm mai em hãy đi, giờ muộn quá rồi, hơn nữa ở đây không thể gọi được xe vào giờ này.”
Nghe vậy, Tô Lam dừng lại động tác thu dọn đồ đạc, anh nói đúng, ở đây giờ này vốn không có taxi.
“A... A...” Lúc này, Minh An ở trong lòng Quan Triều Viễn bắt đầu đòi vào lòng Tô Lam.
Nhìn thấy bộ dạng của Minh An, lòng Tô Lam dịu lại, đưa tay ra ôm Minh An vào lòng.
Minh An vừa quay lại vòng tay của Tô Lam, tiếp tục dụi dụi mắt và ôm lấy cổ Tô Lam.
Thấy vậy, Tô Lam nói với Quan Triều Viễn: “Minh An buồn ngủ rồi, tôi sẽ dỗ cậu bé ngủ, anh cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy khung cảnh Minh An được Tô Lam ôm trước mặt, khuôn mặt Quan Triều Viễn dịu đi rất nhiều, một lúc lâu sau, anh mới gật đầu nói: “Được, làm phiền em.”
Quan Triều Viễn bước tới, trìu mến xoa đầu Minh An, sau đó quay người bước ra khỏi phòng.
Rất nhanh Minh An đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Tô Lam, Tô Lam nhẹ nhàng đặt Minh An xuống giường, bản thân cũng dựa vào giường, nhìn thiên thần nhỏ trước mặt đang mơ màng. Thực lòng mà nói, đêm nay cô cũng rất không muốn rời xa cậu bé, nhưng ngày mai nhất định phải rời đi, trong lòng cô tràn đầy nỗi lưu luyến với Minh An, thậm chí còn vượt qua cả tình cảm trước đây dành cho Quan Triều Viễn.