“Người anh em, mượn miếng lửa!” Người đàn ông mặc sơ mi trắng nói với Lam Dịch Bân.
Mắt Lam Dịch Bân còn không thèm nhìn đối phương một cái đã không kiên nhẫn mà nói: “Lửa của tôi không rảnh, đi mượn người khác đi.”
Mấy đồ uống và kem này tổng cộng đã tiêu hết 100 đồng hơn, anh ta đang xót nè, đang phiền não tại sao hôm nay lại đi mắng Jessica một câu: “Mấy người đàn bà thối” trước mặt nhiều người như vậy chứ? Vì thế giọng nói rất đáng khinh.
Câu nói này không vội, lập tức chọc giận người đàn ông mặt áo trắng đó, anh ta giơ tay nắm lấy cổ áo của Lam Dịch Bân!
Lam Dịch Bân bị dọa hết hồn, nhìn dáng vẻ hung ác đó, không kìm được mà chân run: “Anh... anh muốn làm gì?”
Đừng thấy tên Lam Dịch Bân này bình thường giả vờ đàng hoàng, đến khi đụng chuyện thì cũng chỉ là một tên chết nhát, một tên khốn mềm nắn rắn buông.
“Làm gì? Có người muốn gặp anh.” Nói xong, người đó nắm cổ áo của Lam Dịch Bân kéo vào hẻm.
Túi kem và đồ uống trong tay Lam Dịch Bân rớt trên đất.
“Đại ca, đại ca, anh tha cho tôi đi được không? Tôi cũng đâu có quen anh? Tôi...” Lam Dịch Bân liên tục xin tha, nhưng người đó không hề để ý đến anh ta.
Đến khi đi được một đoạn xa, lại rẽ một cái trong hẻm, người đó kéo Lam Dịch Bân đến trước mặt một người đàn ông lạnh lùng có thân hình cao lớn, mặc quần tây và áo sơ mi xanh nhạt.
Lâm Minh vừa buông tay, Lam Dịch Bân đã đụng vào tường, Lam Dịch Bân nhìn thấy người đàn ông có gương mặt lạnh lùng trước mặt, không nhịn được sợ hãi!
Bởi vì đôi mắt của người đàn ông đó quá lạnh lẽo, lại sắc sảo, tuy rằng bây giờ là mùa nóng, nhưng anh ta cứ rơi vào hồ băng vậy.
Quan Triều Viễn đánh giá Lam Dịch Bân một lượt, bước về phía trước một bước nói: “Anh chính là Lam Dịch Bân?”
“Anh... anh là ai? Các người kéo tôi ra đây làm gì? Nói cho các người biết, bây giờ là xã hội pháp luật, các người đừng có làm bậy, làm bậy là phạm pháp biết không?” Lam Dịch Bân chột dạ chỉ có thể nói mạnh dạn nói mấy câu.
Câu này lập tức chọc giận Quan Triều Viễn, anh lên trước nắm lấy cổ của Lam Dịch Bân, ấn anh ta vào tường!
“Nếu đã biết đây là xã hội pháp chế, anh còn làm ra những chuyện mèo mả gà đồng?” Quan Triều Viễn nghiến răng nói những lời này.
Tên Lam Dịch Bân này, anh đã nhẫn nhịn mấy ngày rồi, nghĩ đến dáng vẻ anh ta quấy rối Tô Lam là anh thật muốn lột da rút gân anh ta để trút giận.
“Tôi... tôi vẫn luôn tuân thủ luật phát, làm gì có chuyện mèo mả gà đồng...? Đại ca, có phải anh nhầm rồi? Tìm sai người rồi? Tôi là anh trước nay không thù không oán à!” Hai tay Lam Dịch Bân chắp tay xin tha.
Quan Triều Viễn đã không kìm chế được từ lâu, anh giơ tay đấm vào mặt Lam Dịch Bân, Lam Dịch Bân bị đánh gào khóc, nhưng lại không dám nói nhiều, đôi tay bị đánh đến xụi lơ. Quan Triều Viễn vẫn không hả giận, lại đấm thêm vài đấm nữa, mỗi một đấm đều dùng hết sức mình, miệng và mũi của Lam Dịch Bân nhanh chóng chảy máu nhuộm đỏ hết, cuối cùng ngồi gục dưới đất, dập đầu xin tha.
“Đại ca, tha cho tôi đi, rốt cuộc tôi sai ở đâu, anh nói một tiếng, tôi... tôi về sau không dám nữa...”
Lâm Minh đứng bên cạnh lo lắng cau mày, sợ Quan Triều Viễn không biết nặng nhẹ, lỡ như đánh người nặng quá sẽ gặp rắc rối, mục đích của bọn họ hôm nay chỉ là dạy dỗ tên Lam Dịch Bân này một trận thôi.
Quan Triều Viễn cuối đầu nhìn Lam Dịch Bân đang gào khóc, dùng giọng uy nghiêm cảnh cáo: “Sau này giữ cái miệng thối và tay thối của anh cho tốt, đừng có đậu hũ của người phụ nữ nào cũng ăn, nếu không lần sau không chỉ là mấy đấm đơn giản như vậy đâu!”.
Nghe vậy, Lam Dịch Bân ngơ, sau đó vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Đại ca, tôi nhớ rồi, nhớ rồi...”
Kế đó, Quan Triều Viễn nhận khăn tay của Lâm Minh đưa, lau tay, rồi tiện tay ném dưới đất, quay lưng rời đi.
Một lúc lâu sau, Lam Dịch Bân bị đánh thảm thương mới dám ngẩng đầu, nhìn hai bóng lưng ban nãy biến mất rồi mới dám chửi mắng một câu: “Mẹ nó, hôm nay đúng là gặp quỷ rồi...”.
Ây da!
Kế đó, Lam Dịch Bân ôm lấy miệng, cảm giác miệng đau vô cùng, chất dịch trong miệng tanh vô cùng, chắc là đều là máu.
Ngay sau đó, Lam Dịch Bân nhổ ra một vật cứng từ trong miệng ra.
Nhìn thấy vật đó trong tay mình, biểu cảm của Lam Dịch Bân khóc đến đáng thương: “Mẹ ơi, răng của ông đây rớt rồi!”.
Lam Dịch Bân khó lòng chấp nhận hiếc răng còn dính máu tươi trong tay, sờ lên gương mặt đầu heo đã xanh tím của mình, khóc oa oa.
“Tôi đã chọc vào ai rồi? Hai tên khốn đó không được chết yên ổn...”.
Nói đến đây, Lam Dịch Bân nhanh chóng bụm miệng mình lại, ngó ngang ngó dọc hai bên hẻm, sợ hai người vừa nãy lại xuất hiện đánh anh ta một trận nữa.
Trong hẻm nửa ngày cũng không có ai xuất hiện, Lam Dịch Bân mới thở phào một hơi.
Kế đó, ánh mắt Lam Dịch Bân nhìn thấy một cái khăn tay màu trắng, anh ta giơ tay nhặt lên, nhìn thấy nhãn hiệu trên đó, bất giác cau mày.
Cái khăn tay nhìn thì bình thường nhưng lại là thương hiệu quốc tế, chắc phải mấy trăm tệ, là hàng xa xỉ, không phải người bình thường thường dùng.
Nhớ lại hai người vừa nãy, không phải ăn mặc bình thường, Lam Dịch Bân nghĩ nát óc cũng không biết đã đắc tội với hai người này từ lúc nào!
Đột nhiên, Lam Dịch Bân nhớ lại lời mà người đàn ông có khí chất lạnh lùng đó nói: “Sau này giữ cái miệng thối và cái tay thối của anh cho tốt, đừng có đậu hũ của người phụ nữ nào cũng ăn.”
Lời này kỳ lạ quá, ăn đậu hũ của phụ nữ?
Đừng nói, anh ta đúng thật là muốn ăn đậu hũ của không ít phụ nữ trong công ty mấy năm nay, nhưng có thể ăn được thì lại không nhiều, gần đây hình như chỉ có quấy rầy một mình Tô Lam mà thôi.
Nhớ đến Tô Lam, Lam Dịch Bân bất giác nheo mắt. Lẽ nào hai người ban nãy là vì Tô Lam mà tới báo thù sao?
Nghĩ thì tướng mạo của Tô Lam cũng không tệ nhưng ăn mặc hằng ngày rất bình thường, thường ngày cũng không thấy cô qua lại với người giàu có nào đâu.
Cuối cùng, Lam Dịch Bân đứng lên, phủi sạch đất trên quần áo, sờ mặt đầu heo của mình rồi khó khăn đi ra khỏi hẻm...
Tô Lam và Diệp Vĩnh Thành bàn xong chuyện của bản thảo dự toán, cuối cùng, Diệp Vĩnh Thành nói: “Tô Lam, không ngờ cô và Hồ Tinh và cả Hồ Mỹ Ngọc lại có một mối quan hệ như vậy.”
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày, thật ra cũng không được coi là bí mật gì, người biết được gốc rễ ngọn ngành đều biết ân oán giữa cô, Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc.
“Để anh chê cười.” Tô Lam cười nhạt.
“Người thật sự chê cười là cô được chưa? Này, ban đầu cọng gân nào của tôi không được bình thường lại đi chọc vào mớ phiền phức là Hồ Tinh này chứ.” Biểu cảm Diệp Vĩnh Thành sầu não vô cùng. Tuy rằng Diệp Vĩnh Thành cũng là một cậu ấm, nhưng người này có có nội hàm và tu dưỡng, vì thế trong lòng Tô Lam rất thông cảm cho anh ta.