Quan Triều Viễn thông báo với Sở Thanh Diên và Tô Yên, hai mẹ con họ vội vàng đến bệnh viện ngay, có sự chăm sóc của người thân, Tô Lam cảm thấy đã khá hơn nhiều, ít nhất tâm trạng sẽ không còn xúc động nữa, nhưng cô vẫn ít nói, vô cùng sầu não.
Chẳng mấy đã qua bảy ngày ở trong bệnh viện, cũng đã đến ngày xuất viện.
Mẹ Trần thu dọn xong xuôi với túi lớn nhỏ, Kiều Tâm gọt táo cho Tô Lam ăn.
“Cám ơn.” Tô Lam cầm lấy quả táo, gặm không nổi một miếng.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, Kiều Tâm cau mày hỏi: “Sao Quan Triều Viễn không tới đón cậu xuất viện?”
“Có thể anh ấy đang bận.” Khuôn mặt tái nhợt của Tô Lam nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Dù bận thế nào cũng phải đến đưa cậu về nhà chứ. Cậu ở bệnh viện là vì sinh con cho anh ấy đấy.” Kiều Tâm bất mãn nói.
Tô Lam không trả lời, quay sang mẹ Trần nói: “Mẹ Trần, dì cầm theo đồ đạc rồi bắt taxi đi trước đi. Kiều Tâm sẽ đưa cháu về.”
“Vậy thì nhờ cậy vào cô Kiều rồi.” Mẹ Trần cười với Kiều Tâm, sau đó bà ấy nhấc đồ đạc rời đi trước.
“Quan Triều Viễn này thật quá vô tình mà? Dù sao bây giờ cậu vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh ta!” Kiều Tâm càng không kiêng dè gì ồn ào hơn sau khi mẹ Trần rời đi.1
“Cậu nói ít chút đi. Hôm nay tớ không muốn để mẹ đến đây vì không muốn mẹ nhìn thấy và lo lắng cho tớ. Tớ và Quan Triều Viễn ở bên nhau chỉ vì đứa con. Bây giờ đứa bé đã mất, tớ và anh ta càng không còn liên quan gì đến nhau nữa” Tuy Tô Lam nói có vẻ hờ hững, nhưng thật ra trong lòng cô rất vướng bận.1
Phải, mối quan hệ duy nhất giữa cô và anh không còn nữa thì anh sẽ đệ đơn ly hôn ngay lập tức đúng không? Người yêu xinh đẹp kia của anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh một cách thiếu kiên nhẫn. Kiều Tâm biết lời này của Tô Lam là thật, quả đúng như vậy, cô ấy chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận này, vỗ bả vai Tô Lam an ủi: “Cậu nhận ra như vậy là điều tốt. Hiện tại cậu không nên nghĩ gì nữa. Điều quan trọng nhất là chăm sóc cho cơ thể của cậu thật tốt. Cậu có biết cơ thể tốt chính là tiền vốn làm cách mạng không?”
“Đương nhiên tớ biết” Tô Lam gật đầu.
Kiều Tâm đỡ Tô Lam ra khỏi cửa phòng bệnh, khi cô sắp rời khỏi tòa nhà của khoa điều trị nội trú, Kiều Tâm quấn một chiếc khăn quàng cổ dày lên đầu Tô Lam, rồi lại khoác kín người cô bằng chiếc áo bành-tô mới bằng lòng để cô đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cổng khoa nội trú, bỗng nhiên một cô gái trẻ mặc áo da trắng bước tới trước mặt cô.
Nhìn thấy cô ta, Tô Lam không muốn để ý nữa, nắm lấy tay Kiều Tâm định rời đi.
Nhưng người bên kia không chịu buông tha cho cô, còn bước ra chặn đường của Tô Lam.
“Cô Quan, cô không biết tôi sao?” Bên kia mỉm cười, vẻ mặt như đóa hoa mùa xuân tháng ba.
Thấy đối phương đã gửi thư thách thức, Tô Lam không thể bỏ qua nữa, cô nói: “Làm sao có thể không nhớ tới bạn gái cũ của chồng được?”
Chắc chắn cô ta biết con mình mất nên hôm nay cố ý đến gặp cô đúng không? Bằng không, sao có thể trùng hợp như vậy, ở Giang Châu rộng lớn, cô và cô ta lại tình cờ gặp nhau ở đây.
“Tôi cần phải đính chính. Hiện tại tôi và Triều Viễn vẫn đang tiến triển. Kỳ thực, tình yêu của anh ấy dành cho tôi chưa bao giờ ngừng.” Phương Ngọc Hoan hất cằm lên, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, đương nhiên cũng tràn đầy sự khiêu khích đối với Tô Lam.1
Mặc dù Tô Lam đã nằm ở đây bảy ngày, Tô Lam biết rõ cô và Quan Triều Viễn không thể tiếp tục, nhưng lời nói của Phương Ngọc Hoan vẫn khiến trái tim cô đau đớn.
“Chuyện giữa hai người tôi không có hứng thú, nhưng tôi cũng cần nhắc nhở cô rằng, hiện tại tôi vẫn là cô Quan!” Nói xong, Tô Lam nhấc bước muốn rời đi.
Ý của cô ta rất rõ ràng, hiện tại mối quan hệ của Phương Ngọc Hoan và Quan Triều Viễn không tính là ngoại tình. Khi cô còn chưa ly hôn với Quan Triều Viễn một ngày thì thân phận của cô ta sẽ còn tiếp tục bị coi thường. Hôm nay Phương Ngọc Hoan cố ý tới tìm, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, bởi vậy cô ta tiến đến bên cạnh tiếp tục ngăn cản Tô Lam rời đi, đồng thời châm chọc nói: “Bây giờ là bởi vì cô vừa mới mất con, Quan Triều Viễn không đành lòng bỏ cô thôi, cô thật sự cho rằng Triều Viễn có tình cảm với cô sao? Thật là chuyện cười, cô nên nhận thức mà tự mình đệ đơn ly hôn đi, để cô đỡ phải cảm thấy khó xử “1
Tô Lam vừa trải qua nỗi đau mất con, thân thể rất yếu, nói chuyện với cô ta một hai câu thôi cũng đã là cố gắng chống đỡ rồi, chứ đừng nói đến cãi nhau.
Lúc này, cuối cùng Kiều Tâm cũng hiểu ra rằng người đến là Phương Ngọc Hoan, cô ấy buông cánh tay của Tô Lam, tiến đến đẩy Phương Ngọc Hoan.
“Cô chính là Phương Ngọc Hoan à?”
“Cô là ai?” Phương Ngọc Hoan nhìn đánh giá Kiều Tâm từ trên xuống dưới.
“Tôi là ai, tôi là bà cô nhà cô!” Lúc này, Kiều Tâm đưa tay lên tát vào mặt Phương Ngọc Hoan.
“Dựa vào đâu mà cô dám đánh tôi?” Phương Ngọc Hoan bưng lấy khuôn mặt bỏng rát của mình hỏi lại.
“Dựa vào đâu à? Chỉ dựa vào cô là kẻ thứ ba, không biết xấu hổ đi dụ dỗ người đàn ông của người khác mà cần lý do sao? Thế giới này thật sự càng ngày càng kỳ cục, làm kẻ thứ ba mà còn có thể ra oai!” Giọng nói của Kiều Tâm rất lớn, khiến cho nhiều người ra vào đều nhìn qua đây.1
Phương Ngọc Hoan có chút ngượng ngùng, cãi lại: “Tôi không phải là kẻ thứ ba! Tôi và Triều Viễn gặp nhau rồi yêu nhau trước. Hồi chúng tôi yêu nhau, còn không biết cô ấy ở nơi đâu nữa!”1
Kiều Tâm lạnh lùng cười nói rằng: “Ai mà không có mấy lần yêu đương, như cô nói, chẳng lẽ cả thế giới này bạn gái cũ đều có thể đến phá hoại gia đình người khác à?”1
“Cô...” Phương Ngọc Hoan vốn là người giỏi ăn nói, nhưng khi gặp thùng thuốc súng nóng nảy Kiều Tâm này thì trở nên vô dụng như không có đất dụng võ, cô ta nghẹn ngào không nói nên lời. Sau đó Kiều Tâm bóp eo cô ta vừa đi vừa quát lớn: “Mọi người vào xem, đây là kẻ thứ ba vô liêm sỉ nhất Giang Châu năm nay. Cô ta dụ dỗ đàn ông nhà người ta rồi phá hoại gia đình họ, chưa kể vợ người ta mới sinh vừa được xuất viện, vậy mà cô ta đến đây mắng chửi, còn có đạo lý không chứ? Thực sự là hiếp người quá đáng mà!”1
Nhất thời, rất nhiều người tụ tập ở đây, đặc biệt có ba cô sáu bà nhìn Phương Ngọc Hoan với vẻ khinh thường rồi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô ta.
Phương Ngọc Hoan sờ mặt mình, thấy nhiều người chỉ trích như vậy, cô ta không chịu nổi muốn quay đầu bỏ đi.
Lúc này, hai người đàn ông mặc áo khoác đen bước đến bậc thang.
Đột nhiên Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn, cô không khỏi sững sờ!
Trong bảy ngày cô ở bệnh viện, anh chỉ đến sau khi cô tỉnh lại rồi sau đó cô không gặp lại anh nữa.
Cô không ngờ hôm nay anh đến đón cô xuất viện, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, đặc biệt chiếc áo khoác len Cashmere đen càng khiến anh nổi bật hơn giữa đám đông.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn đi tới, Phương Ngọc Hoan lập tức chạy đến khoác tay anh, dáng vẻ oan ức nói: “Triều Viễn, anh tới rồi, mau xem em bị bọn họ đánh này!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Phương Ngọc Hoan có năm dấu tay, Quan Triều Viễn cau mày đẩy cô ta ra không chút lưu luyến.
“Cô đến đây làm gì?” Giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo một chút trách cứ. “Em …em nghe nói hôm nay Tô Lam xuất viện nên đến gặp cô ấy, ai mà biết được… Bọn họ vốn không nhận lòng tốt của em, còn đánh em.” Sau khi nói đến đây, Phương Ngọc Hoan đã khóc như mưa.1