Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 230: Chương 230: Cai sữa




Kể từ ngày đó, Tô Lam yên tâm sống ở căn hộ đối diện nhà Quan Khởi Kỳ.

Vốn dĩ Quan Khởi Kỳ đã nhờ chị Vu đến giúp Tô Lam dọn dẹp hàng ngày nhưng Tô Lam kiên quyết từ chối, cô đã nợ Quan Khởi Kỳ quá nhiều, không thể tiếp tục nhận sự giúp đỡ của anh ấy nữa.

Mỗi ngày Tô Lam đều bế Xuân Xuân đi dọn phòng, nấu ăn, giặt quần áo, thỉnh thoảng làm đồ ăn ngon còn gọi Quan Khởi Kỳ sang ăn. Cuộc sống bỗng chốc trở nên ung dung, vui vẻ, tất nhiên đây cũng là do tinh thần thoải mái, cô không còn phải băn khoăn đến chuyện của mẹ hay Tô Yên, cũng không cần sợ mẹ sẽ nghe thấy những lời bàn tán đó nữa. Mặc dù mỗi ngày người mệt mỏi tay chân rã rời nhưng cô và Xuân Xuân đều rất vui vẻ, Xuân Xuân cũng lớn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành một đứa bé mập mạp, đáng yêu.

Quan Khởi Kỳ rất yêu quý Xuân Xuân, thường xuyên mua quần áo, đồ ăn, đồ chơi cho cô bé. Tô Lam biết đó đều là hàng nhập ngoại đắt tiền nhưng đây là đồ ba nuôi mua cho con gái, Tô Lam cũng không tiện từ chối.

Khi Xuân Xuân được sáu tháng tuổi, Tô Lam quyết tâm cho con cai sữa.

Những ngày này, dù Xuân Xuân có gào khóc trong phòng thế nào đi chăng nữa, Tô Lam vẫn kiên quyết không nhìn tới.

Bởi vì cô biết nếu cô nhìn một lần thì nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ cho Xuân Xuân bú sữa mẹ, cô không thể chịu được khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và ủy khuất của con mình.

Kế hoạch của Tô Lam là sau khi Xuân Xuân cai được sữa sẽ ra ngoài tìm việc làm. Cô không thế cứ mãi quanh quẩn ở nhà, cô cần kiếm tiền để nuôi sống bản thân và Xuân Xuân, mặc dù Quan Khởi Kỳ có thể giúp đỡ cô vô điều kiện nhưng cô vẫn muốn có một cuộc sống tôn nghiêm, sau này cô nhất định phải dựa vào chính mình mà sống.

Chập choạng tối, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Lam đang ngồi xâu kim trên ghế sô pha, đứng dậy ra mở cửa.

Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đứng bên ngoài, Tô Lam gượng cười: “Anh tan làm rồi à?”

“Xuân Xuân sao thế? Tôi vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng khóc của con bé, có phải nó không thoải mái ở đâu không?” Quan Khởi Kỳ lo lắng hỏi.

“Không, tôi đang cho con bé cai sữa.” Nghe thấy tiếng khóc của Xuân Xuân, Tô Lam cũng đau đến xé lòng.

“Cai sữa? Đầu em úng nước rồi à? Con bé mới có mấy tháng tuổi mà em đã cho nó cai sữa?” Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ lập tức thay đổi thái độ lịch sự tao nhã thường thấy, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng nghiêm túc.

“Tôi...” Tô Lam định lên tiếng giải thích.

Quan Khởi Kỳ không thèm nghe, xoay người đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Vừa bước vào phòng, Quan Khởi Kỳ nhìn thấy chị Vu đang bế Xuân Xuân đi đi lại lại trong phòng. Xuân Xuân khóc đến đỏ cả mặt, khắp mặt đều là nước mắt nước mũi, ai thấy cũng phải xót xa.

Nhìn thấy cảnh này, Quan Khởi Kỳ cau mày, bước tới bế Xuân Xuân khỏi vòng tay của chị Vu: “Đưa con cho tôi.”

“Cậu chủ, Xuân Xuân đang cai sữa!” Chị Vu không khỏi nói.

“Một đứa bé mới sáu tháng tuổi thì cai sữa cái gì? Các người đúng là đang làm loạn mà!” Quan Khởi Kỳ tức giận, ôm Xuân Xuân bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ bế Xuân Xuân đi ra khỏi phòng ngủ chính, trái tim Tô Lam như thắt lại. Xuân Xuân khóc vô cùng đáng thương, vừa nhìn thấy Tô Lam, đôi tay nhỏ bé đã đưa ra quờ quạng tìm kiếm, càng khóc thương tâm hơn.

Mặt Quan Khởi Kỳ trầm xuống, anh ấy bước tới, nhét Xuân Xuân vào ngực Tô Lam, nói: “Em cho con bú sữa ngay đi!”

Anh ấy dùng giọng điệu ra lệnh để nói, Tô Lam biết anh ấy đang thương xót Xuân Xuân, nhưng chính cô cũng rất đau lòng.

Tô Lam ôm Xuân Xuân, tàn nhẫn nói: “Khởi Kỳ, nếu tôi để con bé ăn lần này, tất cả công sức trước giờ đều đổ sông đổ bể.”

“Đúng vậy, cậu chủ, cậu là đàn ông, không hiểu được đâu, cho trẻ con cai sữa nhất định phải nhẫn tâm, bằng không sẽ không bao giờ cai được.” Chị Vu đi từ phòng ngủ ra cũng đồng tình nói.

Mặc Xuân Xuân mới được sáu tháng tuổi nhưng dường như cô bé có thể hiểu được cuộc trò chuyện của họ, biết mẹ sẽ không cho mình bú sữa, cô bé càng khóc to hơn.

Quan Khởi Kỳ cau mày, gằn giọng nói: “Xuân Xuân mới có sáu tháng tuổi, cai sữa cái gì? Thật không hiểu hai người nghĩ kiểu gì? Em có phải mẹ đứa bé không vậy? Đứa bé còn nhỏ như vậy mà em nhẫn tâm không cho nó bú sao?”

Một ngày Tô Lam không cho Xuân Xuân bú sữa mẹ, ngực cô đã căng cứng sưng tấy, đau đớn, nhưng so với khó chịu thì cô càng đau lòng hơn.

Thật ra thì cô cũng biết Xuân Xuân mới sáu tháng tuổi, nhưng cô thực sự không muốn nhận sự giúp đỡ của Quan Khởi Kỳ một cách vô thời hạn như vậy nữa.

Trên thực tế, Quan Khởi Kỳ và cô không có quan hệ gì cả, vậy mà bây giờ cô ở nhà của anh ấy, ăn uống của anh ấy, thậm chí nhiều đồ tốt của Xuân Xuân cũng là anh ấy mua cho, như vậy cô rất áy náy.

Tô Lam muốn ra ngoài kiếm tiền, thoát khỏi tình trạng khốn khó hiện tại càng sớm càng tốt, nhưng nhìn đến Xuân Xuân trong ngực mình vẫn cần phải bú sữa mẹ, cô biết nỗ lực của mình lần này là vô ích rồi.

Mười phút sau, Xuân Xuân đã ăn no, chép chép cái miệng nhỏ rồi nhắm mắt ngủ trong vòng tay của Tô Lam.

Xuân Xuân chắc vì khóc mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy nước mắt vẫn chưa khô trên mặt con bé, trái tim Tô Lam lại quặn thắt nhưng giờ đã cảm thấy dễ chịu phần nào.

Lúc này, chị Vu đi tới nói: “Để tôi bế Xuân Xuân vào trong.”

“Vâng.” Tô Lam gật đầu, đưa Xuân Xuân cho chị Vu, chị Vu lập tức bế Xuân Xuân vào phòng ngủ chính.

Sau khi Xuân Xuân được bế đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Lam và Quan Khởi Kỳ.

Lúc này Quan Khởi Kỳ mới quay đầu lại, sắc mặt dịu đi một chút, nói với Tô Lam: “Xin lỗi em, vừa rồi tôi hơi kích động.”

“Anh cũng là vì xót Xuân Xuân, tôi không trách anh, hơn nữa, tôi đúng là một người mẹ tàn nhẫn.” Nói tới đây, lỗ mũi Tô Lam chua xót, cô quay đi chỗ khác, che miệng.

Thấy cô buồn, Quan Khởi Kỳ chậm rãi bước tới, định đưa tay ra vỗ vai cô, nhưng cánh tay khựng lại giữa không trung một lúc rồi thu về.

“Sao đột nhiên lại muốn cai sữa cho Xuân Xuân?” Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi Tô Lam, thấp giọng hỏi. Tô Lam lấy khăn giấy lau nước mắt rồi trả lời: “Tôi muốn ra ngoài tìm việc nên muốn cai sữa cho Xuân Xuân, để chị Vu ở nhà trông con bé. Tôi muốn ra ngoài làm việc, có vậy mới kiếm đủ tiền trả cho chị Vu và lo liệu chi phí sinh hoạt cho hai mẹ con. Tôi không muốn cứ mãi sống dựa vào anh thế này nữa, Quan Khởi Kỳ, sống như vậy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Anh có biết không, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng sống một cuộc sống bị động như này, điều đó làm tôi cảm thấy không an toàn, tôi không muốn tiếp tục sống như thế vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.