Bây giờ nghĩ đến Chi Chi cũng đáng thương quá rồi, mới hai tuổi hơn, mà hằng ngày đều phải nhìn ba mẹ cãi nhau, khiến con bé sống lang bạt đầu đường xó chợ, bây giờ Tô Yên lại phát triển đến mức ôm con đi nhảy sông, nếu như bây giờ Tô Yên đang ở đây, cô thật muốn đánh cho cô ta hai bạt tai!
“Anh lái nhanh hơn chút được không?” Tuy rằng đã biết Quan Triều Viễn lái nhanh lắm rồi, nhưng Tô Lam vẫn không kìm được mà thúc giục.
Quan Triều Viễn ngậm miệng lại, đạp mạnh chân ga, nhưng phía trước có quá nhiều xe, xe rẽ trái quẹo phải suýt nữa đụng vào đuôi xe phía trước, nhưng anh vẫn không giảm tốc độ...
Xe đỗ bên dưới chân cầu của công viên ven sông, ngước mắt nhìn lên, Tô Lam nhìn thấy trên cầu tập trung rất nhiều người.
Giây sau, Tô Lam mở cửa đi xuống xe.
“Tôi đi cùng em.” Quan Triều Viễn cau mày mở cửa xe.
“Không cần đâu, đừng làm lỡ dỡ cuộc hẹn của anh, anh đi đi, cảm ơn anh đã đưa tôi qua đây!” Nói xong, Tô Lam chạy thẳng về phía cây cầu mà không quay đầu lại.
Nghe vậy, đôi mày của Quan Triều Viễn càng nhíu chặt hơn, trong lòng có chút buồn phiền vì cơn giận dỗi vừa rồi, nhưng mà vẫn xuống xe, đi theo bóng lưng của Tô Lam về phía cây cầu.
Tô Lam chen vào dòng người, ngẩng đầu nhìn, cây cầu sắt dưới những đám mây sắc màu làm nổi bật lên vẻ đẹp tráng lệ, nhưng trên lan can lại có một cô gái trẻ đang ngồi đó, trong lòng cô còn bế một bé gái bị dọa sợ chỉ biết òa khóc.
“Lam Lam, con mau khuyên Yên Yên, không thể để con bé nhảy được, Chi Chi đã bị dọa sợ rồi...” Gương mặt Sở Thanh Diên toàn là nước mắt lúc này đang nắm chặt lấy áo của Tô Lam, chắc là quá sợ hãi mà lực tay hơi mạnh, Tô Lam nhíu mày, quét mắt qua Trịnh Hạo đang đứng trên cầu khuyên Tô Yên, lại nhìn qua Tô Mạnh Cương đang đứng ở bên cầu, lòng nghĩ: Chắc chắn là ông ta đã đưa ra ý kiến này cho Tô Yên, Tô Yên từ nhỏ nhát gan sợ độ cao, nếu không cô ta cũng sẽ không dám leo cao như vậy để nhảy sông.
“Tô Yên, em xuống trước rồi nói được không?” Hiển nhiên, Trịnh Hạo đã sứt đầu mẻ trán, ánh mắt lo lắng nhìn Tô Yên và Chi Chi.
Tô Yên lại kiên định nói: “Chỉ cần anh đồng ý không ly hôn với em, sau này cùng em sống thật tốt, em mới dắt Chi Chi xuống!”
Tô Yên đưa ra yêu cầu này đương nhiên là Trịnh Hạo sẽ không đồng ý, anh ta nhíu mày: “Tô Yên, em cảm thấy chúng ta ở bên nhau sẽ hạnh phúc sao? Chúng ta kết hôn mấy năm rồi, giữa chúng ta có kí ức đẹp đẽ nào với nhau sao?”
Lúc này, Tô Yên im lặng. Trịnh Hạo lại nói: “Nếu chúng ta ở bên nhau không hạnh phúc, tại sao em lại nhất quyết muốn ràng buộc chính mình và tôi ở bên nhau chứ? Ngoài điều này ra, chỉ cần em đưa Chi Chi xuống, thì điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý với em. Bây giờ căn nhà tôi ở có thể chuyển tên sang cho em, phí nuôi Chi Chi tôi cũng sẽ chi trả theo tiêu chuẩn cao nhất, tôi chỉ mong em bình tĩnh lại, dù sao sinh mệnh của con người chỉ có một lần, còn Chi Chi, con bé là con gái ruột của em, em nhìn con bé bây giờ đi, nó sợ hãi đến vậy, lẽ nào em thật sự nhẫn tâm dọa con bé sao?”
Nghe lời này của Trịnh Hạo, Tô Yên sững người, cúi đầu nhìn con gái bị dọa sợ đến trắng bệch, bây giờ con bé đang khóc lớn, cổ họng cũng đã khàn rồi.
Nhìn thấy lòng trắc ẩn của Tô Yên, Trịnh Hạo bước từng bước một lên phía trước: “Tô Yên, đưa Chi Chi cho tôi!”
Lúc này, Tô Lam và người khác mới thở phào một hơi, cứ nghĩ Trịnh Hạo đã khuyên được Tô Yên rồi.
Nhưng vào ngay lúc Trịnh Hạo sờ đến tay của Chi Chi thì Tô Yên lập tức ôm chặt Chi Chi vào lòng, cả người lại tiến về phía thành cầu một bước, lùi ra sau chút nữa thì cô ta và Chi Chi sẽ cùng rơi xuống sông.
Hành động của Tô Yên khiến cho người xung quanh kêu lên một tiếng.
“Anh không đồng ý với tôi, tôi lập tức ôm Chi Chi nhảy xuống dưới!” Tô Yên hét lên với Trịnh Hạo.
“Tại sao em lại cứ ép tôi?” Trịnh Hạo nhíu mày, tay vò lại thành nắm đấm.
Lúc này, Sở Thanh Diên đã bị dọa đến ngồi bệt dưới đất.
Tô Mạnh Cương lúc này lại lấy lòng mọi người, chỉ vào Chi Chi trong lòng Tô Yên nói: “Trịnh Hạo, đó là đứa con ruột thịt của anh, mới hai tuổi hơn, hổ dữ không ăn thịt con, anh thật sự muốn nhìn con mình chết oan uổng sao?”
Nhìn Tô Mạnh Cương đang nhảy lên nhảy xuống, Tô Lam tức giận lên trước đẩy ông ta ra: “Ông bớt nói vài câu đi.”
“Lời ba nói đều là thật.” Tô Mạnh Cương lẩm bẩm.
Tô Lam đi đến trước lan can, Tô Yên đã chỉ cô nói: “Chị đừng có qua đây!”
Nhìn thấy Tô Yên lúc này rất kích động, Tô Lam giơ hai tay lên nói: “Được, chị không qua. Yên Yên, em đừng đem tính mạng mình và con ra đùa giỡn được không? Chi Chi còn nhỏ, con bé không chịu được bất kỳ sơ xuất nào đâu.”
“Chị bớt ra vẻ tốt lành ở đây đi, nếu không phải chị, làm sao tôi và Chi Chi lại không có nhà để về, làm sao lại thảm như bây giờ đây?” Ánh mắt Tô Yên nhìn Tô Lam đầy hận thù.
Nghe vậy, Tô Lam nghẹn lời không biết nói gì.
Tô Yên vẫn nghĩ cuộc hôn nhân của cô ta và Trịnh Hạo thất bại là do cô, có lẽ cô càng khuyên thì tình hình sẽ càng tệ hơn, vì thế cô lựa chọn im lặng.
Sau đó, Tô Lam ra hiệu cho Trịnh Hạo, dùng âm giọng nói mà chỉ có cô và anh ta nghe được, nói: “Bây giờ anh đồng ý với nó trước, anh thấy sao? Giữ được mạng của Chi Chi trước rồi tính!”
Nghe Tô Lam nói vậy, Trịnh Hạo cau mày.
Anh ta là một giáo sư đại học, càng là một người trước giờ chưa từng nói dối, nhưng lần này đối mặt với việc tính mạng của con gái anh, sợ là phải thay đổi nguyên tắc của mình rồi. Giây kế tiếp, Trịnh Hạo vừa định mở miệng nói chuyện, không ngờ Tô Yên lại cướp lời: “Trịnh Hạo, em biết anh là một người con trọng chữ tín, những lời anh nói chắc chắn đều được tính, vì thế nếu như anh dùng lời nói dối gạt em thì em cũng không sợ, lần này chết không thành, lần sau em lại ôm Chi Chi cùng chết, nhưng mà lần sau không phải là nhảy sông nữa, tụi em có thể nằm trên đường ray, nhảy lầu, ha ha, xem ra nhiều cách để chết quá, chỉ cần có lòng muốn chết, thật sự không sợ không chết được!”
Nụ cười lạnh lùng của Tô Yên quá thấm thía, cứ như cô ta đã bắt tay với thần chết rồi.
Nghe vậy, Trịnh Hạo trợn tròn mắt ngạc nhiên, những lời muốn nói đều kẹt lại ngay cổ họng.
Còn Tô Lam lúc này nhìn Tô Yên đã phát điên, đau lòng và buồn vô cùng, làm sao cô ta lại trở thành như vậy? Không những hẹp hòi, hà khắc mà bây giờ đến tính mạng của chính mình và Chi Chi cũng coi như là trò chơi trẻ con luôn.
Thấy ánh mắt Trịnh Hạo đính chặt vào người mình, không nói lời nào, Tô Yên lạnh lùng cười: “Hừ, em biết ngay là anh lừa em!”
Sau đó, giơ tay chỉ về phía Tô Lam, căm hận nói: “Đều là do chị dạy anh ta có phải không?” “Được, Trịnh Hạo, tôi biết tôi và Chi Chi không có sức nặng nào trong lòng anh hết, vậy thì tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời này!”
Nói xong, Tô Yên ôm Chi Chi nhảy xuống con sông ở sau lưng.