Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 252: Chương 252: Cao dán chó




Nghe thấy câu này, Tô Lam nhíu mày.

Cô nhớ lần trước nghe Quan Khởi Kỳ nói Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc chia tay ầm ĩ, cuối cùng Diệp Vĩnh Thành chạy ra nước ngoài, lúc đó cô còn đang mang thai Xuân Xuân, bây giờ Xuân Xuân đã sắp một tuổi rồi, chẳng lẽ cuộc chiến chia tay của hai người họ vẫn chưa kết thúc?

Quan Khởi Kỳ cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Cậu với mẫu dạ xoa đó vẫn tơ vương không đứt à?” Diệp Vĩnh Thành ôm ghế xe, đau khổ nói: “Việc tôi hối hận nhất đời này chính là dây vào cô ta, tôi trốn cô ta hơn một năm rồi, tôi tưởng chắc chắn ổn hết rồi nên năm ngoái về nước ăn tết, ai mà ngờ Hồ Mỹ Ngọc nghe được tung tích của tôi, mấy hôm nay đuổi theo chặn tôi, tôi thật sự sắp phát điên rồi!”

“Cậu...” Quan Khởi Kỳ vừa định nói gì đó.

Diệp Vĩnh Thành nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó lập tức nằm bò trên ghế sau, nói: “Cô ta đến rồi! Đừng để cô ta nhìn thấy tôi, nếu không tôi thảm luôn đấy!”

Tô Lam ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác lông thú đang đứng cách xe bọn họ chưa đến mười mét nhìn đông ngó tây, có lẽ là đang tìm Diệp Vĩnh Thành. Lâu rồi không gặp, Hồ Mỹ Ngọc lại quay về kiểu ăn mặc trước đây, tóc uốn xoăn, tai đẹp khuyên bản lớn, áo khoác lông thú màu trắng, bên dưới là váy da rất ngắn màu đen, chân mang một đôi boot da màu đỏ, mặt trang điểm xinh đẹp nhưng cực kỳ đậm. Có thể nói những ngày quen Diệp Vĩnh Thành, Hồ Mỹ Ngọc vẫn quần áo rất bình thường, ít nhất là khi đó ăn mặc khá lịch sự tao nhã. Tất nhiên cũng có thể là vì quần áo trên người đều là hãng nổi tiếng, dù sao thì quần áo hở tí là trên chục nghìn mặc trên người ai cũng sẽ toát vẻ tôn quý thôi, hơn nữa nhân viên của cửa hàng nổi tiếng sẽ chủ động phục vụ tận tình để phối đồ cho bạn.

Thấy Hồ Mỹ Ngọc tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy Diệp Vĩnh Thành, cô ta khí thế ngời ngời, giậm chân, còn lắc chân một cái.

Nhìn thấy thế, khóe miệng Tô Lam nhếch lên, toát vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Đúng là không ngờ Hồ Mỹ Ngọc cũng có ngày này, chỉ là trong lòng vừa sung sướng vừa phức tạp. Cùng là phụ nữ, thực ra cô ta cũng rất đáng thương, chỉ là nghĩ đến những việc cô ta làm thì lại cảm thấy đều là cô ta tự chuốc lấy. Thực ra ông trời cũng rất công bằng, gieo gió thì gặt bão, tất cả đều có nhân quả.

Lúc này, đèn đỏ chuyển sang xanh.

Quan Khởi Kỳ giẫm chân ga, xe đi qua ngã tư, bỏ lại Hồ Mỹ Ngọc ở phía sau.

Giây sau đó, Quan Khởi Kỳ mới buồn cười nói: “Mẫu dạ xoa bị vứt ở phía sau rồi, cậu có thể thở phào.”

Lúc này, Diệp Vĩnh Thành mới từ từ ngồi thẳng người lại, nhìn ra sau qua cửa sổ xe bằng ánh mắt cảnh giác. Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hồ Mỹ Ngọc nữa anh ta mới thở phào một hơi.

“Mẹ ơi, tôi lại thoát được một kiếp rồi!” Đang trời đông mà Diệp Vĩnh Thành đổ cả mồ hôi lạnh.

Thấy bộ dạng này của Diệp Vĩnh Thành, Quan Khởi Kỳ không khỏi nói: “Cậu xem cậu kìa, cho dù cô ta là sư tử Hà Đông thù cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, cậu làm gì mà sợ cô ta thế?” Diệp Vĩnh Thành lau mồ hôi, lắc đầu đáp: “Cậu không biết cô ta vô lý ấy chứ, hơn nữa còn làm càn làm bậy, trước đây có mẹ tôi thì mẹ tôi có thể trị cô ta, giờ tôi thật sự chẳng có cách gì với cô ta cả!”

Nghe thế, Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Ý gì thế? Mẹ Diệp Vĩnh Thành không còn nữa?

Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ cười hỏi: “Cậu xuống xe chỗ nào? Bọn tôi phải đi thử váy cưới rồi.”

Diệp Vĩnh Thành nghĩ ngợi, đáp: “Vậy tôi đi thử đồ cưới với hai người, giờ tôi sợ đến nỗi chưa bình tĩnh lại được!”

“Ha ha.” Quan Khởi Kỳ với Tô Lam nghe thế thì bật cười, chỉ có thể đồng ý.

Đồ cưới Quan Khởi Kỳ đặt ở một cửa hàng váy cưới rất nổi tiếng ở thành phố Giang, cho dù là trang trí, sản phẩm hay phục vụ thì đều thuộc loại hàng đầu.

Nhân viên phục vụ dẫn Quan Khởi Kỳ và Diệp Vĩnh Thành đến một gian phòng nghỉ để đợi, Tô Lam được phục vụ đưa thẳng đến phòng thay đồ VIP.

Tô Lam thay chiếc váy cưới Quan Khởi Kỳ đã đặt từ Ý về cho cô, cô đi đến trước gương, nhìn bóng người mặc váy trắng tinh khôi trong gương, không khỏi há hốc miệng.

Thiết kế trễ ngực, váy đuôi cá, mạng che dài sáu bảy mét, hơn nữa trên váy còn đính rất nhiều ngọc trai và kim cương giả, lấp la lấp lánh, vô cùng chói mắt.

“Cô Tô, chiếc váy này quả là váy do nhà thiết kế nổi tiếng ở Ý thiết kế, cực kỳ hợp với cô.” Phục vụ vừa sửa soạn giúp Tô Lam vừa khen.

“Có phải cổ áo thấp quá không?” tht cảm thấy ngực cô như sắp lộ ra một nửa rồi.

“Không thấp đâu, rất nhiều váy cưới thấp hơn chiếc váy này đấy. Cả đời chỉ có một lần, chẳng phải là muốn để chú rể không thể dời mắt được hay sao?” Phục vụ cười nói.

Nghe thấy thế, Tô Lam bĩu môi, thầm nghĩ: Thế này là muốn khách khứa không dời mắt được chứ gì?

Tô Lam nhìn gương mà không nói gì, phục vụ đưa ra đề nghị: “Chi bằng cô ra ngoài để anh Quan xem thử?”

“Được.” Tô Lam cũng không quyết định được bèn gật đầu.

Sau đó, Tô Lam nhấc váy, phục vụ phía sau vén váy cưới lên giúp cô rồi bước ra khỏi phòng thay đồ VIP.

Lúc Tô Lam đi tới cửa phòng nghỉ, cô nghe thấy bên trong có tiếng người cãi nhau.

Cô không khỏi cau mày, sau đó đẩy nhẹ cửa phòng ra.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô sững người tại chỗ.

Chỉ nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc mặc áo khoác lông thú nắm lấy cổ áo Diệp Vĩnh Thành, không buông tha nói: “Anh tưởng tôi không tìm được anh sao? Cho dù anh có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra anh!”

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Thành vừa chán nản vừa bất lực, anh ta giải thích: “Hồ Mỹ Ngọc, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, có hợp thì có tan, giờ cô cứ quấn lấy tôi làm gì chứ?” “Có hợp có tan? Anh nói nghe nhẹ nhàng thật, anh ngủ với bà đây chán rồi nên muốn vỗ mông đi à? Nói cho anh biết, bà đây không phải loại dễ bắt nạt đâu, anh phải cưới hỏi tôi cho đàng hoàng!” Hồ Mỹ Ngọc nắm cổ áo anh ta không buông, hơn nữa một tay cấu vào eo, miệng thì nói ra mấy câu đầy thô tục. Lúc này, Diệp Vĩnh Thành như bị ép nên nổi nóng, thẳng thừng quát: “Chẳng phải lúc đó cô cũng cam tâm tình nguyện sao? Tôi không ép cô, cũng chẳng cưỡng... hiếp cô, hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi, nếu chỉ vì từng ngủ với cô mà phải cưới cô, vậy bây giờ tôi cưới ít nhất cũng phải chục cô vợ rồi!”

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười.

Tô Lam thấy cảnh này cũng cảm thấy buồn cười, chỉ là cô nhịn không bật cười mà thôi.

Nghe thấy tiếng cười của Quan Khởi Kỳ, Hồ Mỹ Ngọc đảo mắt, dữ tợn nói: “Có gì đáng cười à? Đàn ông các anh chẳng phải thứ gì tốt!”

Quan Khởi Kỳ nhịn cười, đi tới nói: “Cô Hồ, tốt nhất là cô đừng ở đây la lối om sòm, đây là chỗ người ta làm ăn, cô còn ầm ĩ ở cửa hàng là người ta báo cảnh sát đấy!” “Cảnh sát? Được thôi, báo đi, vừa khéo để cảnh sát đến đòi công lý cho tôi. Chẳng phải nhà họ Diệp các người có máu mặt lắm à? Tôi dân thường thấp cổ bé họng, không sợ mất mặt!” Hồ Mỹ Ngọc như heo chết không sợ nước sôi, chẳng cần mặt mũi gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.