Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 269: Chương 269: Chỉ có thể tha thứ




Tô Lam tức giận chạy ra ngoài, càng chạy càng xa, mãi đến khi bản thân không chạy nổi nữa.

Nhìn nước sông cuồn cuộn chảy ở phía xa, cô vừa mệt vừa lạnh, chỉ có thể ủ rũ ngồi sụp xuống ven đường.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn từ ngàn vạn ngôi nhà nơi xa xăm tựa như những ánh sao lấp lánh.

Ai cũng có nhà của mình, cũng có một ngọn đèn thắp lên vì mình, nhưng lúc này Tô Lam lại thấy cô đơn đến lạ. Mấy năm này cô vẫn luôn không có ngôi nhà thuộc về mình, cũng không có nơi quay về.

Hôm nay cô sắp kết hôn với Quan Khởi Kỳ rồi, sắp có ngôi nhà thuộc về mình rồi, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện như thế, Tô Lam chẳng biết nên làm sao mới phải.

Cô ngồi ở vệ đường một lúc rất lâu, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên đổ chuông.

May sao cô chưa ngốc đến mức cứ mặc đồ ở nhà chạy ra ngoài, trước khi đi cô đã khoác thêm một chiếc áo khoác dài, cũng nhét điện thoại di động vào túi rồi.

Vốn tưởng là Quan Khởi Kỳ gọi đến, nào ngờ vừa nhìn số điện thoại lại phát hiện là Kiều Tâm.

Tô Lam ổn định lại tâm trạng, nhấc máy lên nghe, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Sao lại gọi tớ vào giờ này thế?”

“Cậu đang ở đâu thế?” Kiều Tâm ở đầu dây bên kia khá lo lắng.

Tô Lam nhìn một vòng xung quanh bằng ánh mắt mịt mờ, cố làm ra vẻ bình tĩnh đáp: “Tớ ra ngoài tản bộ một lát.”

Vừa dứt lời, Kiều Tâm bên kia đầu dây đã tuôn ra một tràng dài: “Có phải cậu cãi nhau với Quan Khởi Kỳ rồi hay không? Mấy hôm nữa là hai người kết hôn rồi, sao cậu vẫn cứ trẻ con xốc nổi như vậy hả? Cậu nói tớ nghe cậu đang ở đâu? Tớ qua đó đón cậu.”

Giọng đối phương rất to, Tô Lam để điện thoại cách ra một khoảng, nếu không tai cô chắc chắn sẽ nổ chết vì Kiều Tâm.

Đợi sau khi Kiều Lệ đã gào thét với cô xong, Tô Lam mới nói vào điện thoại: “Cậu không cần đến đón tớ đâu, tớ sẽ về ngay.”

Lúc này, Tô Lam thực sự rất nhớ Xuân Xuân, sợ tối Xuân Xuân không thấy cô sẽ khóc đòi.

Cô và Quan Khởi Kỳ đã đi đến bước này rồi, tiệc rượu và thiếp mời cũng đã phát đi rồi, còn làm sao được nữa? Chỉ có thể tiếp tục hoàn thành hôn lễ mà thôi.

Giờ Tô Lam đã cưỡi trên lưng cọp rồi, sẽ không dễ dàng bước xuống được nữa, Tô Lam nghĩ rồi tự giễu.

“Vậy cậu về mau đi, đã lớn thế rồi mà còn khiến người ta lo. Mới nãy Quan Khởi Kỳ vừa gọi cho tớ, lo đến sắp khóc rồi đấy!” Kiều Tâm than thở.

Nghe vậy, Tô Lam cũng thấy do dự. Dù gì sự quan tâm của Quan Khởi Kỳ với cô cũng không phải diễn kịch, mặc dù anh ấy đã dùng thủ đoạn khiến người ta căm phẫn, nhưng cô cũng cảm nhận được anh yêu thương Xuân Xuân thật lòng, cũng đối xử với cô chân thành, có lẽ cô nên tha thứ cho anh ấy lần này nhỉ, làm gì có ai không phạm sai lầm kia chứ?

“Phải rồi, sao hai người các cậu lại cãi nhau thế? Cậu còn định bỏ nhà ra đi nữa chứ.” Kiều Tâm hỏi.

Tô Lam chần chừ mấy giây rồi đáp: “Chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng gì thôi, chắc do tâm trạng tớ không tốt, thấy hơi lo lắng nên mới bắt bẻ, bới lông tìm vết với anh ấy!”

Tô Lam tự nhận hết trách nhiệm về mình. Dù sao chuyện Quan Khởi Kỳ đã làm cũng chẳng vẻ vang gì, cô không muốn nói chuyện này cho bất cứ ai. Cô không muốn bôi nhọ Quan Khởi Kỳ. “Quan Khởi Kỳ đó yêu chiều cậu hết mực, tớ cũng thấy cả rồi, anh ấy vừa bảo cãi nhau với cậu là tớ biết ngay nguyên nhân do cậu mà. Thôi được rồi, người đàn ông ưu tú lại cung phụng cậu hết mực như vậy còn kiếm đâu ra nữa. Hơn nữa giờ cậu còn có hai đứa con của chồng trước mà người ta cũng có nói gì đâu. Cậu nhìn tớ đây này, đến tầm này rồi mà vẫn chẳng ai bằng lòng rước đi, chẳng phải vì tớ có một người mẹ đang bệnh nặng đấy à? Đàn ông bây giờ đều thực tế lắm, cậu nhất định phải nắm chặt hạnh phúc đnag có đấy biết chưa?” Kiều Tâm bên kia hết lời khuyên nhủ Tô Lam.

Nói xong, Tô Lam cũng không nhịn nổi nữa nói thẳng: “Cậu lắm mồm thế nên mới dọa đàn ông có ý với cậu chạy hết đấy!”

“Này, rốt cuộc cậu có phải bạn thân của tớ không hả? Tớ có lòng tốt an ủi cậu, nghĩ cho cậu, thế mà cậu lại đâm chọc vào chỗ nhạy cảm của người ta thế hả!” Giọng Kiều Tâm lập tức ỉu xìu.

“Được rồi, được rồi, xem như tớ lỡ lời đã được chưa?” Tô Lam vội đầu hàng. Kiều Lệ đã qua ba mươi rồi, đúng là đã đến cái tuổi chỉ muốn cưới lắm rồi.

“Hừ, lần này tớ phải khiến Quan Khởi Kỳ móc ví ra mời tớ ăn một bữa tiệc lớn mới được. Thôi được rồi, cậu mau về đi, đừng khiến anh ấy lo nữa.” Kiều Tâm dặn thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Tô Lam đặt điện thoại xuống đứng dậy, nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy trước mặt, cô ngây ngốc nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới quay lưng, bất lực đi thẳng về nhà...

Hơn nửa tiếng sau, Tô Lam vừa xuất hiện ở trước cửa khu nhà đã có một bóng người lao ngay đến tóm lấy tay cô.

“Tô Lam em đã đi đâu? Em có biết là anh lo cho em nhiều đến thế nào hay không?” Quan Khởi Kỳ ngay tức khắc ôm Tô Lam vào lòng, giọng nói đầy kích động.

Tô Lam có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và sợ hãi trong giọng anh ấy. Cô cau mày, không nói tiếng nào. Quan Khởi Kỳ ôm cô được vài giây, sau đó đẩy vai Tô Lam ra, căng thẳng nói: “Tô Lam, em có thể dùng bất cứ cách gì để trừng phạt anh, nhưng đừng cứ hở ra là biến mất có được hay không? Em có biết tối đến, Xuân Xuân không tìm thấy em sẽ gào khóc ầm lên không, anh cũng rất lo lắng cho em, anh còn lo đến mức suýt đi báo cảnh sát nữa!”

Thấy sự lo lắng và quan tâm hiện lên trong đôi mắt Quan Khởi Kỳ, Tô Lam bỗng thấy mềm lòng.

Có lẽ cách anh ấy làm là sai nhưng không thể phủ nhận tình cảm của anh ấy dành cho mình và Xuân Xuân được, vả lại vừa nhắc đến Xuân Xuân, Tô Lam đã muốn chạy ngay về, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Sau đó Tô Lam nói: “Chúng ta nhanh về gặp Xuân Xuân trước đã.”

“Ừ.” Thấy Tô Lam không muốn cãi cọ nữa, hơn nữa cũng không còn dửng dưng với anh ấy nữa, Quan Khởi Kỳ vô cùng vui vẻ, nắm tay Tô Lam đi về nhà.

Vừa về đến nơi, Tô Lam đã nghe thấy tiếng khóc inh ỏi của Xuân Xuân.

Lúc này, Tô Lam không giữ nổi bình tĩnh nữa, vội vàng chạy vọt đến cạnh Xuân Xuân, bế cô bé từ trong ngực chị Vu.

“Mẹ, mẹ!” Xuân Xuân trông thấy Tô Lam, lập tức gọi to.

Tiếng gọi mẹ khiến trái tim Tô Lam như vỡ ra, thấy nước mắt và sự lo lắng của Xuân Xuân, trong lòng cô không khói thấy tự trách.

Cô là một người mẹ, dù vì bất cứ thứ gì, cô cũng không thể bỏ lại con mà chạy đi mất!

“Xuân Xuân, xin lỗi, mẹ về muộn quá.” Tô Lam đỏ hoe mắt, bế Xuân Xuân mà không nhịn được nức nở.

Quan Khởi Kỳ thấy Tô Lam như vậy thì bước đến khoác vai cô, mà chị Vu lúc này cũng thấy bầu không khí có phần khác lạ, biết ý tránh đi.

Bàn tay nhỏ bé của Xuân Xuân nắm lấy vạt áo Tô Lam, Tô Lam biết cô bé muốn uống sữa, vội vàng cởi áo ra. Sau khi cái miệng nhỏ của Xuân Xuân uống sữa, trở nên khôn khéo lạ thường, cứ dán chặt vào ngực mẹ. Lúc này, Tô Lam cảm nhận được dòng sữa tươi không ngừng rót vào cái miệng nhỏ của Xuân Xuân, tình mẫu tử ngay khi đó dạt dào hơn bao giờ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.