“Tôi phải đi tìm anh ấy!” Tô Lam khóc nức nở nói.
Trịnh Hạo cau chặt mày, tay nắm chặt lấy bả vai và cánh tay cô: “Cô không biết bơi, còn đi nữa chỉ có đường chết!”
“Chết thì chết thôi, tôi chết cùng anh ấy!” Dưới tình hình nguy cấp, Tô Lam buộc miệng nói.
Lúc này, cô thật sự đã không đếm xỉa gì đến sống chết nữa, cô chỉ biết cô không muốn để anh cô đơn một mình đi xuống suối vàng.
Nghe thấy lời Tô Lam nói, ánh mắt Trịnh Hạo sững sờ, sau đó mới nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Cô chết rồi thì con trai con gái cô phải làm thế nào?”
Nghe thế, Tô Lam lập tức như quả cà tím thấm sương.
Đúng vậy, cô còn Minh An và Xuân Xuân, nếu cô có bất trắc gì thì các con phải làm thế nào? Các con không thể cùng lúc mất đi cả ba lẫn mẹ được.
Bỗng chốc, cảm xúc của Tô Lam sụp đổ, cô khóc nức nở nắm lấy cánh tay của Trịnh Hạo, nói: “Vậy anh ấy phải làm thế nào đây? Liệu anh ấy có chết không?”
Lúc này, trên bờ truyền đến tiếng chuông báo cháy.
Trịnh Hạo và Tô Lam ngước mắt nhìn sang thì thấy đội cứu hộ đã tới, Lâm Minh cũng bước nhanh xuống khỏi xe cứu hộ, vài người trông như sĩ quan ra lệnh cho một nhóm lính thủy lập tức nhảy xuống sông cứu người.
Tô Lam nhìn những người mặc quân phục nhanh chóng bơi về phía Quan Triều Viễn đang gặp nguy hiểm, trong lòng bỗng chốc tràn đầy hi vọng.
Quả nhiên, trong vài phút chờ đợi đau khổ nhất, những người lính đó đã cùng nhau đưa Quan Triều Viễn quay lại.
Lúc Quan Triều Viễn được hai người lính kéo lên bờ, Tô Lam lập tức bổ nhào tới, nắm lấy tay anh rồi hỏi: “Anh thế nào rồi?”
“Không sao.” Mặc dù sắc mặt Quan Triều Viễn trắng bệch, thế nhưng anh vẫn cười với Tô Lam.
Khoảnh khắc này, răng anh rất trắng, vô cùng nổi bật trong ánh hoàng hôn sắp lặn.
Nghe thấy anh nói không sao, hơn nữa còn cười được, trái tim Tô Lam mới thôi sợ hãi.
Lúc này, anh xoay cổ tay, lập tức nắm lấy tay Tô Lam.
Cảm giác tay bị siết chặt, lúc bàn tay ướt sũng của anh nắm lấy tay cô, như có dòng điện chay qua, tay cô không khỏi tê dại.
Lúc này Tô Lam mới hoàn hồn.
Tô Lam cúi đầu nhìn anh nắm tay mình, cô cau mày, cảm thấy vừa rồi mình vừa thất thần, thế nên muốn rút tay lại.
Nhưng đã muộn rồi, anh đã nắm tay cô không buông.
Lúc này, rất nhiều người vây quanh họ, Tô Lam cũng không muốn người khác xem trò cười, thế nên chỉ đành để mặc anh, nhưng mặt cô bỗng đỏ lên.
Lúc này, nhân viên y tế chen vào hỏi: “Có ai bị thương không?”
Đột nhiên có một người lính trả lời: “Chân anh ấy bị chuột rút rồi, vả lại một chân bị va vào đá nên bị thương, vết thương rất lớn, phải khử trùng ngay.”
Nghe thấy thế, Tô Lam mở lớn mắt nhìn Quan Triều Viễn. Chẳng phải vừa rồi anh còn cười được à? Sao lại bị thương? Sau đó, cô cúi đầu nhìn chần anh, một nhân viên y tế đi tới, dùng kéo cắt ống quần. Quả nhiên, trên chân đều là vết máu, có một vết thương dài khoảng hai mươi đến ba mươi centimet, hơn nữa vết thương rất sâu, bên trong còn có cả cát, máu và bùn nước lẫn lộn với nhau, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Nhìn thấy vết thương này, tay Tô Lam run lên, cô không kiềm lòng được mà đi xem bác sĩ xử lý sơ qua vết thương của anh.
Lúc này, Tô Lam cảm giác tay mình bị siết lại, Quan Triều Viễn nắm lại nắm tay cô chặt hơn một chút.
Cô vừa ngước mắt đã đón lấy ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn.
“Yên tâm, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Quan Triều Viễn bình thản nói, giọng nói trầm thấp êm tai.
Nhân viên y tế xử lý vết thương cho Quan Triều Viễn xong, Quan Triều Viễn được đưa lên xe cứu thương.
Lúc này, Tô Yên cũng được cấp cứu, cô ta được đưa lên xe cứu thương, đến bệnh viện khám tổng quát.
Nhìn xe cứu thương gầm rú rời đi trong trời đêm, Tô Lam cúi đầu nhìn tay mình, cảm giác hơi ấm của anh vẫn còn vương.
Vừa rồi lúc anh được đưa lên xe cứu thương, tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, không nỡ buông ra.
Nhưng xe cứu thương thực sự không thể chở được quá nhiều người, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể buông tay cô ra. Thế nhưng Tô Lam nhớ, lúc anh được đưa đi, anh còn mỉm cười với cô.
Tô Lam ngồi trong xe của Trịnh Hạo, theo xe cứu thương phía trước đến bệnh viện.
Tô Lam cảm giác như mình đang nằm mơ, bây giờ mọi thứ trước mắt quả thực rất không chân thật.
Trải qua chuyện này, cô thật sự không biết nên đối mặt với Quan Triều Viễn thế nào.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Trịnh Hạo nhíu chặt đầu mày lái xe, Tô Lam ngồi ở ghế phó lái suy nghĩ lung tung.
“Cô với Quan Triều Viễn sắp bên nhau rồi nhỉ, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.” Đột nhiên, Trịnh Hạo nói ra một câu như vậy.
Nghe thấy câu này, Tô Lam mới hoàn hồn.
Cô quay đầu nhìn Trịnh Hạo, cảm giác như mình nghe nhầm: “Anh vừa nói gì cơ?”
Trịnh Hạo cười khổ nói: “Anh ta yêu cô, cô cũng yêu anh ta, hai người vì nhau mà chẳng màng đến cái chết, tội gì phải giày vò nhau nữa chứ?”
Nghe thế, lòng Tô Lam lại càng rối bời.
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Anh không hiểu tình cảm giữa chúng tôi.”
“Chỉ cần hai người yêu nhau là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng!” Lúc Trịnh Hạo nói câu này, anh ta hơi kích động.
Tô Lam gần như hiểu suy nghĩ của Trịnh Hạo, hôn nhân của anh ta và Tô Yên khiến người khác nghẹt thở, một người yêu anh ta như sinh mạng, một người là người anh ta chưa từng rung động, hai người này trói buộc lấy nhau, thật sự rất đau khổ.
Nghĩ đến mình và Quan Triều Viễn, yêu nhau thì có thể thế nào? Tấm màn ngăn giữa họ quá sâu, cô không thể chấp nhận anh nữa.
“Tiếp theo anh định... thế nào với Tô Yên?” Thấy sắp đến bệnh viện, Tô Lam chớp thời gian, hỏi.
Bây giờ cô vẫn nhớ tới những lời Tô Yên nói trước khi nhảy xuống sông, chỉ cần Trịnh Hạo không đồng ý sống tiếp với Tô Yên, vậy thì Tô Yên có thể ôm theo Chi Chi chết bất cứ lúc nào.
Điều này thật sự quá đáng sợ, Tô Lam cảm giác Tô Yên đã điên rồi, nhưng họ lại bất lực với người thân đang phát điên kiểu này.
Một lúc lâu sau, Trịnh Hạo mới nắm chặt vô lăng, đau khổ nói: “Tôi còn có thể thế nào nữa? Sau này cũng chỉ là một cái xác biết đi mà thôi.”
Thấy vẻ mặt đau khổ của Trịnh Hạo, Tô Lam biết người đàn ông này thật sự rất đáng thương, vì cuộc hôn nhân này mà mất đi công việc, danh tiếng và cả sự bình yên.
Trịnh Hạo lái xe vào bệnh viện, Tô Lam nhìn thấy xe cứu thương phía trước đã đến trước, nhân viên y tế đã dùng tốc độ nhanh nhất để đưa người bị thương nằm trên băng ca vào bệnh viện.
Tô Lam mở cửa xe, đang định xuống xe thì phía sau bỗng truyền đến một tiếng khóc nức nở đè nén của đàn ông.
Cô quay đầu, chỉ thấy Trịnh Hạo gục trên vô lăng bật khóc, tiếng khóc không lớn nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đè nén. Mặc dù Trịnh Hạo hào hoa phong nhã, nhưng cũng là một người đàn ông có ý chí rất mạnh, có lẽ lúc này đây anh ta cũng rất khó để đối diện với tình cảnh như vậy.