Tô Lam cau mày, kiên nhẫn nói: “Khởi Kỳ, đến giờ phút này rồi, nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa? Bây giờ em và Quan Triều Viễn ở bên nhau rất hạnh phúc, bên cạnh anh cũng đã có Giang Mỹ Uyển rồi.”
“Anh và Giang Mỹ Uyển ở bên nhau chẳng qua chỉ là chắp vá thôi.” Quan Khởi Kỳ nói.
Tô Lam nghe vậy nhìn Quan Khởi Kỳ bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Khởi Kỳ, trong lòng em anh là một người có trách nhiệm, sẽ không đem tình cảm ra đùa giỡn. ”
Quan Khởi Kỳ đặt tay lên tường, hồi lâu mới nói: “Đừng nói anh nữa, không có em, cả đời này anh ở bên ai cũng chỉ là tạm bợ. ”
“...” Tô Lam mở miệng nhưng không biết nói gì.
“Chỉ cần bây giờ em hạnh phúc là đủ rồi, anh không có ý gì khác, chỉ là khoảng thời gian này nhớ đến em mà thôi. ” Quan Khởi Kỳ quay lưng lại nhìn Tô Lam nói.
Tô Lam nhìn anh ta, nhíu mày: “Sau này đừng nhớ đến em nữa, em sẽ sống thật tốt.”
Quan Khởi Kỳ nghe vậy có hơi kích động, giơ tay nắm lấy vai Tô Lam: “Em đừng tàn nhẫn như vậy có được không? Anh không có suy nghĩ gì quá phận hết, chỉ là muốn nhớ em trong lòng mà thôi, lẽ nào vậy cũng không được sao?”
“Khởi Kỳ...” Tô Lam cảm thấy anh ta sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, chuyện không hề có kết quả, còn muốn nhớ trong lòng để làm gì?
Vào lúc này, cửa lối thoát hiểm nối với cửa phòng tiệc mở ra!
Có hai người từ cửa đi ra, người trước mặt là Quan Triều Viễn mặc bộ vest đen, còn người đằng sau Quan Triều Viễn là Giang Mỹ Uyển.
Quan Triều Viễn nhìn thấy Quan Khởi Kỳ và Tô Lam ở cạnh nhau, hai tay của Quan Khởi Kỳ còn nắm lấy vai của Tô Lam thì sắc mặt trầm xuống.
“Khởi Kỳ, Tô Lam, hai người...” Lúc này, Giang Mỹ Uyển đột nhiên cao giọng gọi lên.
Quan Khởi Kỳ và Tô Lam nghe thấy thì cùng lúc quay lại nhìn Giang Mỹ Uyển.
Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn và Giang Mỹ Uyển đứng cách mình chưa đến mười mét, cô hoảng sợ trong lòng nên theo bản năng đẩy tay Quan Khởi Kỳ ra rồi lùi lại một bước.
Quan Khởi Kỳ thấy Quan Triều Viễn và Giang Mỹ Uyển nhưng không hề có chút hoảng loạn nào, rút tay mình về.
Nhìn thấy ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào mình, Tô Lam chậm rãi bước qua, lòng bối rối, không biết anh có nghĩ lung tung không?
Giang Mỹ Uyển nhìn Tô Lam hỏi: “Tô Lam, sao cô và Khởi Kỳ lại ở đây? Tôi và tổng giám đốc Quan tìm hai người cả nửa ngày mà không tìm thấy.”
Lúc này, Tô Lam nhìn kĩ biểu cảm trên mặt Giang Mỹ Uyển, dáng vẻ vô cùng vô tội và ngạc nhiên.
Đương nhiên Tô Lam hiểu cô ta cố ý phóng đại sự việc hôm nay, cũng chả trách cô ta nghĩ cô là một cái gai mọc giữa cô và ta và Quan Khởi Kỳ, cô ta muốn vu cáo mình, để Quan Triều Viễn hiểu lầm mình.
Nhưng Tô Lam không hề sợ hãi mà thẳng lưng trả lời: “Tôi vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì trùng hợp gặp Khởi Kỳ, vì thế tôi trò chuyện với anh ấy vài câu, vừa hay hai người cũng đến rồi.”
Lời này của Tô Lam là nói với Giang Mỹ Uyển nhưng mắt lại nhìn về phía Quan Triều Viễn, cô đang dùng ánh mắt giải thích với anh, ánh mắt của cô lúc này rất ngay thẳng, không sợ Giang Mỹ Uyển hắt nước bẩn lên người mình.
“Trùng hợp? Trùng hợp quá ha, trò chuyện vài câu mà thôi cũng không cần nắm lấy vai cô chứ? Phải biết là nam nữ khác nhau, hai người là chị dâu họ và em chồng họ đó, không so với người ngoài được.” Lời của Giang Mỹ Uyển trở nên khó nghe.
Lúc này, Tô Lam thật muốn mắng người, cô ta rõ ràng là cô ta đang bôi nhọ cô và Quan Khởi Kỳ.
“Nói đủ chưa? Em có thể im miệng được rồi!” Quan Khởi Kỳ đi đến trước mặt Giang Mỹ Uyển, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Những điều em nói đều là sự thật, lẽ nào em nói sai rồi sao?” Ánh mắt sắc bén của Giang Mỹ Uyển nghi ngờ nhìn Quan Khởi Kỳ.
Lời của Giang Mỹ Uyển sắp chọc giận Quan Khởi Kỳ, đôi mày của anh ta đã nhíu chặt lại.
Ngay vào lúc này, Quan Triều Viễn đột nhiên quay đầu nói với Giang Mỹ Uyển: “Giang Mỹ Uyển, giữa cô và Khởi Kỳ có mâu thuẫn gì thì có thể về nhà giải quyết, đừng có kéo người vô tội xuống nước!”
Giang Mỹ Uyển nghe vậy thì cười lạnh: “Tổng giám đốc Quan, anh là người biết kiềm chế nhất mà tôi từng gặp, vợ mình có mối quan hệ với người khác rồi mà anh còn không hề tức giận, tôi thật không biết anh có phải là đàn ông hay không?”
Tô Lam không dám tin vào tai mình, những lời này vậy mà được nói ra từ miệng Giang Mỹ Uyển.
Trong ấn tượng của cô, Giang Mỹ Uyển là một người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp phóng khoáng, trong thế giới của cô ta chỉ có công việc, không hề có chuyện đấu đá lẫn nhau của phụ nữ, nhưng hôm nay cô ta lại dựng chuyện chia rẽ như vậy, cô cảm thấy Giang Mỹ Uyển thay đổi rồi, cả dáng vẻ cũng trở nên cay nghiệt bất thường.
Tô Lam ngước mắt lên nhìn Quan Triều Viễn, trong lòng hồi hộp, không biết anh tức giận khi nghe thấy lời của Giang Mỹ Uyển.
Lúc này, Quan Triều Viễn dùng giọng nghiêm khắc cảnh cảo Giang Mỹ Uyển: “Giang Mỹ Uyển, uổng công cô là người bên cạnh luật sư nổi tiếng Giang Châu, chỉ dựa vào lời ban nãy cô vừa nói thôi tôi cũng có thể kiện cô! Cô bây giờ là bạn gái của Khởi Kỳ, tôi cho cô một cơ hội, nhớ lấy, nếu có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Quan Triều Viễn nói xong, nắm lấy tay Tô Lam, kéo cô đi về phía cửa lớn.
Tô Lam đột nhiên bị nắm lấy tay, còn chưa kịp hoàn hồn lại, bước chân đã bất giác đi theo Quan Triều Viễn.
Khi Quan Triều Viễn đi đến cửa lớn, anh đột nhiên dừng chân lại, Tô Lam không kịp dừng lại, suýt đâm sầm vào lưng anh.
Quan Triều Viễn giơ tay đỡ Tô Lam, rồi quay sang nói với Giang Mỹ Uyển đang sững sờ: “Quên nói với cô, tôi vô cùng tin tưởng vợ của tôi, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với tôi! Tôi nghĩ giữa cô và Khởi Kỳ đang thiếu sự tin tưởng, chỉ dựa vào việc Tô Lam và Khởi Kỳ trò chuyện vài câu đã suy đoán ra bọn họ có chuyện dan díu, tôi cũng phục cô thật.”
Lúc này, sắc mặt Giang Mỹ Uyển tái mét, tay nắm lại thành đấm, nhưng không thể phản bác được.
Cuối cùng, Quan Triều Viễn nói với Quan Khởi Kỳ: “Khởi Kỳ, là anh họ của em, anh không muốn để người phụ nữ này làm em dâu họ của anh, cưới vợ phải cưới vợ hiền, cô ấy không thích hợp với em, anh nói tới đây thôi, về trước đây!”
Quan Triều Viễn nói xong kéo Tô Lam đi.
Tô Lam nhìn đến ngây ngốc, trên đường quay lại phòng tiệc, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Quan Khởi Kỳ, còn ánh mắt của Giang Mỹ Uyển thì có thể dùng từ không thiết sống nữa để hình dung.
Bất chợt, tâm trạng cô rất sảng khoái!
Lúc này, Tô Lam ngước mắt lên nhìn trộm Quan Triều Viễn một cái, cô cảm thấy anh rất đẹp trai, rất ngầu, cô càng lúc càng mê anh thật rồi.
Quay lại phòng tiệc, Tô Lam đi đến trước một chiếc bàn dài, giơ tay lấy một cái dĩa rồi dùng đồ gắp gắp một miếng Tiramisu, cúi đầu ăn!
Ăn được hai miếng Tiramisu, Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn cười nói: “Vị của Tiramisu này chính cống lắm, anh có muốn một miếng không?”
Quan Triều Viễn nhíu mày rồi bực dọc nói: “Em còn tâm trạng ăn bánh kem nữa, có phải em nên giải thích một chút với anh về chuyện ban nãy không?”