Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 437: Chương 437: Đỏ mặt




Tô Lam đi đến bên cạnh Kiều Tâm đang rửa khăn trước bồn rửa mặt, cô nhìn đánh giá cô ấy một lượt rồi nói: “Không đúng, sao cậu lại đỏ mặt?”

“Nói linh tinh, tớ có đỏ mặt đâu?” Vừa nghe thấy vậy, Kiều Tâm lập tức vứt chiếc khăn trong tay xuống, luống cuống giải thích.

Thấy dáng vẻ này của Kiều Tâm, Tô Lam khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói: “Hôm nay cậu thực sự lạ lắm, à, tớ biết rồi, có phải cậu có ý gì với Lâm Minh không?”

Tô Lam nhớ ra rồi, vừa nãy Kiều Tâm chỉ tiếp xúc với Lâm Minh, lẽ nào...

Lúc này Kiều Tâm lại sửng cồ lên: “Này, cậu đừng ném đá giấu tay được không? Vừa rồi cậu và Quan Triều Viễn... làm gì trong phòng làm việc hả?”

Vừa nghe thấy vậy, Tô Lam bèn thả tay xuống, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Tâm: “Tớ... Bọn tớ có thể làm gì chứ? Bọn tớ nói chuyện mà.”

Nhìn dáng vẻ chột dạ của Tô Lam, cuối cùng Kiều Tâm cũng nắm được thóp.

Cô ấy tiến lên nói đùa: “Cậu lừa trẻ con à? Rõ ràng bọn tớ nghe thấy một tiếng thét vọng ra, sau đó thì không thấy tiếng gì nữa, kẻ ngốc cũng biết hai cậu làm gì trong phòng.”

“Haiz, tớ đang nói đến chuyện của cậu mà, sao cậu lại lái sang tớ?” Tô Lam phản ứng kịp, lập tức chất vấn.

Lúc này Kiều Tâm vẫn không chịu buông tha: “Hai người sờ soạng nhau trong đó, bọn tớ đứng ngoài nghe rõ mồn một đấy nhé? Dù sao tớ và Tiểu Ninh vẫn là con gái, bảo hai người bọn tớ trông coi Lâm Minh, nghe tiếng động phía bên kia bức tường của hai cậu, cậu nói xem bọn tớ có ngại không? Tớ... Đương nhiên sẽ đỏ mặt rồi!”

“Tớ... Tớ nhớ ra rồi, có một khách hàng gọi điện thoại, tớ còn chưa gọi lại, tạm thời không nói chuyện với cậu nữa.” Lúc này Tô Lam vội bịa ra một lý do rồi nhân cơ hội chuồn đi, cô không thể tiếp tục ở đây để Kiều Tâm trách móc được.

Nhìn Tô Lam vội vàng rời đi, Kiều Tâm không thừa thắng xông lên như mọi hôm, bởi vì cô ấy thật sự rất chột dạ.

Cô ấy vươn tay vuốt má mình, cảm thấy chỗ đó thật nóng.

Kiều Tâm cũng không biết hôm nay mình bị làm sao? Về lý mà nói đây không phải lần đầu cô gặp Lâm Minh, nhưng sao hôm nay lại có cảm giác khác thường trong lòng?

Vừa rồi lúc ngồi xổm trước mặt anh ta, lau vết bẩn trên quần giúp cho anh ta, tim cô đập rất nhanh, rất nhanh, dường như mấy năm nay tim cô chưa từng đập nhanh vì một người đàn ông nào như vậy.

Không, không, tuy trông bề ngoài Lâm Minh cũng ra dáng, có thể coi là đẳng cấp ở Thịnh Thế, là nhân vật số một ở Giang Châu nhưng cô ấy không thể thích anh ta được, cô ấy nghĩ chắc người theo đuổi anh ta có thể xếp hàng từ đây ra đến nhà ga, mình đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao người ta để mắt tới mình được? Đến lúc đó không mất mặt mới lạ đó.

Kiều Tâm không ngừng tự dặn lòng mình rằng, chắc tại tuổi tác cô ấy hơi cao nên mới muốn gả đi sớm, không được, nếu có đối tượng xem mắt phù hợp thì cô phải nhanh chóng đi thử mới được, cứ tiếp tục thế này sẽ bị bệnh tâm lý mất.

Lúc này Tô Lam đang ngồi trên chiếc ghế xoay, cô đặt tay lên gương mặt hơi nóng của mình, nghĩ lại tình huống vừa rồi thật đúng là mắc cỡ.

Đều tại tên chết tiệt Quan Triều Viễn kia, cứ muốn làm bừa ở phòng làm việc, kết quả thì hay rồi, người ở ngoài đều tưởng rằng hai người bọn họ làm trò xấu gì bên trong.

Có điều gương mặt của Kiều Tâm lại đỏ một cách lạ thường, rốt cuộc tại sao lại đỏ mặt, cô vẫn chưa đoán ra.

Ngày cuối tuần Tô Lam đến viện điều dưỡng ở ngoại ô để thăm Sở Thanh Diên và Tô Yên.

Trong phòng bệnh sạch sẽ, Tô Yên mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc ngồi ngoài ban công phơi nắng.

Tô Lam quan sát cô ấy một lát, ánh mắt cô ấy trống rỗng, dáng vẻ ngây ngây dại dại, ánh mắt luôn nhìn về khung trời xa xăm giống như không nhìn thấy Tô Lam vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng Tô Lam bỗng cảm thấy xót xa.

“Mẹ, tình hình gần đây của Tô Yên thế nào rồi ạ?” Tô Lam khẽ hỏi.

Tuy rằng trước đây Tô Yên rất có hiềm khích với cô, vốn không coi cô là chị gái nhưng thấy cô ấy rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.

“Gần đây khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là luôn nhớ đến Chi Chi, ngày nào cũng ngồi ngây ngốc ở đó ôm bức ảnh của Chi Chi trong lòng, tính tình cũng tốt hơn nhiều, bác sĩ nói tháng sau có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.” Sở Thanh Diên đáp.

“Vậy thì tốt rồi.” Tô Lam gật đầu, hy vọng Tô Yên chỉ nhất thời suy sụp tinh thần, sau này vẫn có thể vực dậy bắt đầu lại từ đầu.

Sở Thanh Diên đột nhiên hỏi: “Mấy ngày nay Tô Mạnh Cương không tìm thấy bọn mẹ, ông ta có tìm con gây phiền phức không?”

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu không nói gì.

Sở Thanh Diên cau mày nói: “Mẹ biết ngay ông ta không tìm thấy sẽ đến làm phiền con mà.”

“Mẹ, con thì không quan trọng, chỉ là sau này mẹ và Tô Yên về nhà, chắc chắn ông ta sẽ tìm tới cửa, lúc đó phải làm sao? Con sợ ảnh hưởng đến bệnh của Tô Yên.” Tô Lam lo lắng nói.

Sở Thanh Diên cúi đầu nghĩ một chút, nói: “Yên tâm đi, lần này mẹ quyết tâm rồi, sẽ không dây dưa gì với ông ta nữa, cũng không cho phép ông ta đến gần Tô Yên, Tô Yên thành ra thế này phần lớn là do ông ta. Nếu ông ta còn dám quấy rầy bọn mẹ, mẹ sẽ trực tiếp báo cảnh sát, không thì liều mạng với ông ta!”

Thấy sự cương quyết và mạnh mẽ hiện trên khuôn mặt của mẹ, Tô Lam biết lần này mẹ đã hạ quyết tâm nên không lo lắng nữa, thật ra Tô Mạnh Cương đó thích bắt nạt kẻ yếu, nhún nhường kẻ mạnh, nếu dứt khoát thì ông ta cũng không làm được gì.

Ngồi một lúc, Tô Lam đứng dậy nói: “Mẹ, con mua thứ mà mẹ và Tô Yên thích ăn, trời lại sắp lạnh rồi, con mang quần áo tới cho hai người, còn mua hai bộ thu đông khá dày cho hai người, cần gì thì mẹ lại gọi điện thoại cho con.”

“Mẹ biết rồi, mẹ tiễn con ra ngoài.” Sở Thanh Diên cũng đứng dậy nói.

Lúc sắp rời đi, Tô Lam quay đầu lại nhìn lướt qua Tô Yên đang ngồi trên ban công, sau đó kéo tay mẹ ra khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi, Tô Lam nắm tay Sở Thanh Diên nói: “Mẹ, tháng sau con và Quan Triều Viễn tổ chức lễ cưới, phải rồi, bọn con đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi.”

Nghe thấy vậy, Sở Thanh Diên vui mừng cười nói: “Vậy thì tốt quá, các con đã có hai đứa con, cũng nên yên bề gia thất rồi, con đã là mẹ của hai đứa trẻ, sau này làm việc gì cũng không được tùy ý, thật ra Quan Triều Viễn là một người không tệ, người ta có tập đoàn lớn như vậy, dòng dõi lại cao quý, có chút tật xấu cũng phải, người ta không chê con là tốt lắm rồi nên sau này làm gì cũng nên nhường nhịn chút!”

Nghe vậy, Tô Lam cười tinh nghịch: “Mẹ, con cũng không kém mà, chẳng phải cũng có hai con mắt, một chiếc mũi sao? Ai cao quý hơn ai chứ.”

“Con bé này đúng là cứng đầu!” Sở Thanh Diên cười mắng một câu.

“Mẹ, có lẽ anh ấy thích tính cách cứng đầu này của con.” Tô Lam nói đùa.

Sở Thanh Diên dùng ngón tay chỉ chỉ Tô Lam, cười nói: “Con đó, từ bé đến lớn vẫn vậy, nhưng mẹ vẫn yên tâm về con, nếu Tô Yên được một nửa như con thì cũng không đến nước này...”

Vừa nói Sở Thanh Diên vừa rơi nước mắt.

Tô Lam vội an ủi, nhưng tận đáy lòng cũng cảm thấy chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.