Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 341: Chương 341: Dọn vào nhà anh




Vì thế, cô không thể tha thứ cho anh, cô vẫn không thể buông bỏ được.

Nhưng trời mới biết, cô vẫn yêu anh, yêu đến không thể tiếp nhận được người đàn ông khác, cho dù người đàn ông đó có xuất sắc, có hết lòng hết dạ với cô cách mấy.

Thấy Tô Lam hồi lâu sau vẫn không trả lời, trong lòng Quan Triều Viễn cũng rất phức tạp, anh mới ngẩng đầu lên căn dặn Lâm Minh: “Lâm Minh, đưa Tô Lam về nhà!”

Tiếp đó, xe chuyển hướng về nhà Tô Lam, còn Tô Lam thì âm thầm rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp đó.

Cô và anh không còn nói chuyện nữa, không khí trong xe rơi vào tĩnh lặng.

Nhưng Tô Lam cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn nhiều, không còn cảm giác sợ hãi nữa, cô biết năng lực của Quan Triều Viễn, anh dốc hết sức mình thì có thể giải quyết hết mối nguy hiểm này.

Không lâu sau đó, Lâm Minh lái xe đến dưới chung cư nhà Tô Lam.

Tô Lam ngước mắt lên, vừa khéo bắt gặp đôi mắt đen láy của Quan Triều Viễn. Tô Lam có hơi áy náy khi đối mặt với đôi mắt này, thấp giọng nói: “Tôi về đây.”

Nói xong, Tô Lam quay người giơ tay mở cửa xe.

Nhưng vào lúc tay cô vừa chạm đến cửa xe thì đột nhiên một cánh tay bắt lấy cổ tay cô!

Tô Lam giật mình, không biết anh đang định làm gì. Lập tức trong lòng cô có dự cảm không lành, không lẽ anh mượn cớ giúp đỡ cô mà không cho cô về nhà?

Lát sau, giọng của Quan Triều Viễn vang lên bên tai Tô Lam: “Mấy người đó là ai?”

Tô Lam ngẩng đầu nhìn thấy Quan Triều Viễn đang nhìn Lâm Minh, thì ra anh đang nói chuyện với Lâm Minh.

Lâm Minh nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, Tô Lam cũng theo hướng Lâm Minh nhìn mà nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy có ba bốn thanh niên trẻ tuổi ăn mặc như côn đồ đang đứng dưới lầu chung cư của cô, vừa nhìn đã biết là lưu manh.

Tô Lam có chút kinh ngạc, chung cư cô và Kiều Tâm thuê cũng không phải chung cư cao cấp nhưng bình thường cũng sẽ không có sự xuất hiện của loại người này, hôm nay sao vậy chứ? Kế đó, Lâm Minh quay đầu nói với Quan Triều Viễn: “Chắc là mấy người này do Kinh Thiên thuê đến báo thù cô Tô, dù sao thì Kinh Thiên cũng có máu mặt trong thế giới ngầm, tôi nghĩ cô Tô khoan hãy về nhà, thủ đoạn của những người này rất xấu xa, chuyện gì cũng có thể làm ra được hết.”

Khi đó, Tô Lam nghe vậy da đầu tê rần cả lên.

Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân đúng là quyết hại người đến cùng, trong phút chốc đã khiến cho cô đắc tội với cả hai giới, đây là muốn đuổi cùng giết tận cô, Tô Lam bất lực hỏi thăm tám đời tổ tông của họ trong lòng!

Quan Triều Viễn cau mày, sau đó buông cổ tay của cô ra, Tô Lam lập tức sờ cổ tay mình, cảm thấy hơi đau, ban nãy anh dùng sức hơi mạnh.

“Xin lỗi, ban nãy tình huống cấp bách tôi...” Quan Triều Viễn muốn giải thích.

“Không sao.” Tô Lam vội lắc đầu, dù sao người ta cũng muốn tốt cho mình, nếu như cô xuống xe thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, tuy rằng Tô Lam không sợ trời, không sợ đất nhưng nghe đến người của thế giới ngầm thì cô vẫn rất sợ hãi.

Kế đó, Quan Triều Viễn dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến hỏi cô: “Tạm thời em không về nhà được, em thấy là tôi thuê khách sạn cho em hay là em đến nhà tôi ở tạm vài ngày?”

“Tôi tự tìm khách sạn là được rồi.” Đùa à, cô có đủ tiền thuê khách sạn sao? Một đêm mấy trăm tệ, bây giờ còn không biết phải tránh mấy ngày?

Lúc này, Lâm Minh từ từ khởi động xe.

“Em không cần lo lắng về chi phí.” Quan Triều Viễn biết cô sẽ không đến nhà mình nhưng lại không yên tâm để cô ở một khách sạn vừa dơ vừa lộn xộn.

Tô Lam biết anh có ý tốt nhưng nhận ý tốt của người khác cũng phải có chừng mực, dù sao bây giờ mối quan hệ của cô và anh cũng chỉ là vợ cũ và chồng cũ thôi, chồng cũ thật không cần chịu trách nhiệm với vợ cũ đâu.

“Tôi rất cảm ơn anh giúp tôi rửa sạch nỗi oan nhưng anh không có trách nhiệm cung cấp cho tôi...” Cô vừa nói ra câu này, Quan Triều Viễn vẫn chưa kịp trả lời thì Lâm Minh đang lái xe ở phía trước lên tiếng: “Cô Tô, tôi biết tôi không nên chen vào, nhưng đám người Kinh Thiên không dễ dây vào đâu, bọn họ có thể sẽ dựa vào chứng minh thư của cô tìm được ghi chép thuê phòng rồi tìm ra cô, vì vậy tôi đề nghị cô đến nhà tổng giám đốc Quan tránh nạn đi, cũng tiện cho cô chăm sóc Minh An và Xuân Xuân, nếu không, cô đưa chúng ra ngoài sẽ đe dọa đến sự an toàn của bọn trẻ.”

Tô Lam nghe vậy cân nhắc một chút. Thật ra Lâm Minh nói đúng, ở khách sạn chắc chắn là không thể chăm sóc Xuân Xuân và Minh An, người trong thế giới ngầm rất tàn nhẫn, cô không thể mang sự an toàn của bọn trẻ ra đùa được, hơn nữa nếu như cô sẽ phát điên nếu như nhiều ngày không gặp được bọn trẻ.

Nhưng khi nghĩ đến phải đến nhà Quan Triều Viễn ở, cô có hơi rụt rè, đối với cô mà nói thì cùng sống chung một mái nhà với anh chính là một thử thách.

Khi Tô Lam đang do dự thì Quan Triều Viễn lên tiếng: “Nếu như em không muốn nhìn thấy tôi thì tôi có thể dọn ra ngoài ở, để nhà lại cho em và các con!”

Tô Lam nghe vậy ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn.

“Không được...” Đó là nhà người ta, làm sao cô có thể tu hú chiếm tổ chim khách, tuy rằng ví dụ này không thích hợp lắm, cô không phải tu hú, anh cũng không phải chim khách.

Quan Triều Viễn không hề cho cô có cơ hội phản bác: “Đêm qua Xuân Xuân khóc cả một đêm, Minh An rất đau lòng mất ngủ cả đêm, bọn trẻ không thể không có em được!”

Lời này chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Tô Lam, cô nghe vậy thì lập tức lo lắng hỏi: “Bây giờ Xuân Xuân sao rồi? Hôm nay Minh An có đi mẫu giáo không?”

Quan Triều Viễn thấy Tô Lam lo lắng, miệng nhếch lên, thành công khích được tình mẹ của Tô Lam, xem ra Minh An và Xuân Xuân mới là điểm yếu của cô.

“Minh An đi mẫu giáo rồi, tôi gọi điện thoại cho chị Hồng nói sáng sớm hôm nay Minh An cũng làm một trận ầm ĩ.” Quan Triều Viễn đáp.

Tô Lam nghe vậy, vội vàng nói với Lâm Minh đang lái xe phía trước: “Trợ lý Lâm, xin anh hãy lái nhanh một chút!”

“Vâng.” Lâm Minh gật đầu, đạp mạnh chân ga. Quan Triều Viễn nhìn thấy nét lo lắng trên gương mặt cô thì sám hối trong lòng: Chúa ơi, tha thứ cho anh đi, anh không muốn nói dối, chỉ là khuếch đại một chút chuyện thôi, tuy Xuân Xuân không có làm ầm ĩ lắm, nhưng vẫn luôn miệng gọi ma ma, tuy rằng Minh An không có lo lắng đến mất ngủ nhưng cũng cố gắng hết sức để dỗ em gái vui.

Tô Lam theo Quan Triều Viễn vào biệt thự, đến giày cũng quên thay, mang thẳng cao gót đi vào cổng.

Tô Lam đi vào phòng khách, vừa khéo nhìn thấy chị Hồng bước ra từ phòng ngủ: “Cô Tô, em đến rồi?” Chị Hồng sững người khi nhìn thấy Tô Lam, sau đó mỉm cười chào hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.