Buổi tối sau khi tắm, Tô Lam mặc đồ ngủ lên giường.
Lật qua lật lại cũng không ngủ được, trong lòng đều là Quan Triều Viễn, cô úp mặt lên gối, dưỡng như chóp mũi còn ngửi thấy mùi của anh.
Tô Lam có suy nghĩ bồng bột là khoác thêm áo, bắt xe taxi đến nhà anh, nhưng cô vẫn nhịn được, không có nhẫn nại của bây giờ thì không có cuộc sống hạnh phúc về sau. Cô nhất định không được nuốt lời, thời gian nửa tháng sẽ nhanh chóng qua đi, cô nhất định phải kiên trì!
Reng reng... Reng reng...
Trong màn đêm, điện thoại trên tủ đầu giường bỗng lóe sáng và rung chuông.
Cô vươn tay lấy điện thoại, vừa thấy màn hình lóe sáng, Tô Lam bỗng ngồi bật dậy.
Là Quan Triều Viễn gọi đến, số điện thoại của anh không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tô Lam do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn nghe.
“Ngủ chưa?” Điện thoại vừa được nối máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Quan Triều Viễn.
Nghe thấy giọng của anh, Tô Lam trở nên căng thẳng, sau đó nói: “Chẳng phải bảo không gặp nửa tháng sao?”
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, chậm rãi nói: “Em chỉ nói không gặp mặt, chứ đâu nói không được gọi điện thoại.”
Tô Lam á khẩu, cô nhoẻn miệng cười không nhắc đến vấn đề này nữa.
“Không ngủ được.” Cô ngước mắt nhìn những ánh sao ngoài cửa sổ, dường như nỗi nhớ anh lại nhiều thêm.
“Anh cũng không ngủ được, đành cả gan gọi điện thoại cho em, nghe giọng em một chút thôi cũng được.” Giọng Quan Triều Viễn nghe rất cô đơn, trong màn đêm tĩnh mịch càng khiến người ta cảm thông.
Tim của Tô Lam nhói một cái, sau đó cô cười, muốn xua tan nỗi nhớ và sự không đành lòng trong tim mình.
“Tổng giám đốc Quan cũng học được cách tỏ ra yếu đuối và ra vẻ đáng thương rồi.”
“Anh đáng thương thật được chưa?” Trước giờ Quan Triều Viễn chưa từng yếu đuối như vậy, Tô Lam thấy không quen.
“Trái ôm phải ấp, anh còn kêu đáng thương à?” Tô Lam cười châm chọc.
“Em đừng cười nhạo anh nữa được không? Trước giờ anh chưa từng sứt đầu mẻ trán như thế này, đều tại em.” Quan Triều Viễn tự giễu nói.
“Hình như em không phải nguyên nhân mà?” Tô Lam ngấm ngầm chỉ trích.
“Nếu không phải vì em, anh sẽ không đắn đo nhiều như vậy, sẽ làm sự việc từ từ lắng xuống.” Quan Triều Viễn bỗng trở nên rất đứng đắn.
“Vì em nên anh mới đắn đo sao?” Tuy Tô Lam hỏi vậy nhưng đáy lòng lại có hơi thoải mái. Kiêu ngạo tự phụ như Quan Triều Viễn trước đây chưa từng nói những lời như vậy? Chỉ sợ ép anh thừa nhận còn khó hơn lên trời.
“Vì anh sợ em không vui, sợ em hiểu lầm anh, càng sợ em đau lòng buồn bã, vậy nên anh không đắn đo nhiều nữa, tiếp tới phải giải quyết dứt khoát thôi.” Đột nhiên Quan Triều Viễn nói.
Nghe vậy, Tô Lam biết anh đang nói đến chuyện liên quan tới Phương Ngọc Hoan, hỏi một câu: “Giờ cô ta thế nào?”
“Tình hình đã ổn định, bác sĩ nói ở lại bệnh viện quan sát hai ngày là có thể xuất viện, đợi cô ta xuất viện anh sẽ nói rõ ràng với cô ta, đưa cô ta sang Mỹ tiếp tục điều trị.” Quan Triều Viễn đáp.
“Nếu... Cô ta không đồng ý trở về Mỹ thì sao?” Tô Lam thử dò hỏi.
Tuy cô chưa từng tiếp xúc với Phương Ngọc Hoan nhưng tính cách của cô ta ra sao, Tô Lam có biết đôi chút, chắc hẳn cô ta sẽ không dễ dàng buông bỏ Quan Triều Viễn như vậy, giờ cô vẫn nhớ ánh mắt Phương Ngọc Hoan nhìn cô khi cô rời khỏi phòng bệnh lúc đó.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó quyết tâm trả lời: “Nếu cô ta không đồng ý về Mỹ điều trị, vậy anh sẽ không gặp lại cô ta nữa, về sau ngoài thanh toán tiền nhà cho cô ta ra, anh sẽ không trợ giúp bất cứ thứ gì. Dù bệnh cô ta có tái phát, anh cũng sẽ không đến bệnh viện thăm cô ta, đương nhiên dù sao cô ta cũng là người yêu cũ, anh sẽ để Lâm Minh sắp xếp mọi thứ ổn thỏa giúp cô ta!”
Nghe vậy, mặc dù trong lòng Tô Lam rất yên tâm nhưng tận đáy lòng lại có chút thương xót Phương Ngọc Hoan.
Dù sao mình cũng là phụ nữ, Quan Triều Viễn đối xử với người yêu cũ như vậy có phải quá tuyệt tình rồi không?
Có điều nghĩ lại những chuyện Phương Ngọc Hoan đã làm với cô và Quan Triều Viễn, cô ta gieo gió gặt bão, nếu không phải tại cô ta thì có lẽ con của cô sẽ không sinh non, có lẽ thằng bé có thể sống tiếp.
Nghĩ đến đây, Tô Lam bỗng trở nên ủ rũ!
Hồi lâu không nghe thấy đối phương nói gì, Quan Triều Viễn tưởng rằng Tô Lam không vui, giọng nói anh mang theo chút nặng nề hỏi: “Anh làm vậy... Em vẫn không hài lòng sao? Nếu em...”
Lời của anh lập tức kéo Tô Lam trở lại hiện thực, cô mau chóng ngắt lời anh: “Không! Chỉ là đột nhiên em thấy hơi nhớ Minh An.”
Nói đến Minh An, bầu không khí trò chuyện bỗng trở nên ấm áp và hân hoan.
“Mấy tháng này Minh An lớn rất nhanh, đã có thể tự đi, còn nói được một hai chữ, nói chung càng ngày càng đáng yêu.” Giọng nói của Quan Triều Viễn không hề che giấu tình yêu thương dành cho Minh An.
“Thật sao? Vậy mấy ngày nay rảnh em phải đến thăm thằng bé, không biết bây giờ Minh An còn nhận ra em không?” Lâu rồi không đến thăm Minh An, giờ Tô Lam nghĩ thôi cũng không kìm được cảm xúc phấn khích của bản thân.
“Anh nghĩ chắc chắn sẽ nhận ra.” Quan Triều Viễn cười nói.
Tô Lam nhìn qua đồng hồ, đã nửa đêm rồi, cô nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai không những phải đi làm còn phải chăm sóc người bệnh, vất vả lắm đó!”
Đầu dây bên kia cười một chút, nói: “Sao anh ngửi thấy mùi dấm thế này.”
“Em không nhỏ mọn như anh đâu. Được rồi, không nói với anh nữa, cúp máy đây!” Nói xong, Tô Lam ngắt máy.
Sao cô không ghen cho được, nghĩ đến việc Quan Triều Viễn phải tới bệnh viện chăm sóc Phương Ngọc Hoan cô đã thấy không thoải mái trong lòng, nhưng cô đã cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc của mình, cô cũng sợ Quan Triều Viễn nói cô nhỏ nhen.
Reng reng... Reng reng...
Ngay sau đó điện thoại lại vang lên.
Cúi đầu nhìn, vẫn là Quan Triều Viễn gọi đến, Tô Lam nghe máy.
“Lại sao thế?”
“Anh muốn một cái kiss chúc ngủ ngon, nếu không anh không ngủ được.” Không ngờ Quan Triều Viễn lại đùa giỡn như vậy.
“Tổng giám đốc Quan, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Lam buồn cười nói.
Trước đây anh bá đạo cố chấp, không chịu nghe ý kiến của cô mà tự mình quyết định, bây giờ anh đùa giỡn như vậy, Tô Lam thật hết cách rồi, thì ra anh còn có lúc như vậy, Tô Lam lại cảm thấy bị kích thích muốn thăm dò anh nhiều hơn.
“Nếu em không cho, đêm nay chúng ta sẽ không ngắt điện thoại.” Quan Triều Viễn cười uy hiếp.
“Anh không ngắt, em có thể ngắt.” Tô Lam cười trêu chọc.
“Vậy anh sẽ gọi lại!” Đầu dây bên kia cười nói.
“Vậy em tắt nguồn, xem anh gọi được cho ai?” Tô Lam hất hàm đấu khẩu với anh.
Đầu dây bên kia không lên tiếng, Tô Lam tưởng anh chịu thua rồi.
Hồi lâu không nghe thấy tiếng của đối phương, Tô Lam cau mày hỏi: “Sao anh không nói gì?”
“Anh đang mặc đồ.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn.
“Anh mặc đồ làm gì?” Giờ đã là nửa đêm, nên cởi quần áo đi ngủ mới phải.
“Hết cách, em muốn tắt nguồn, anh đành phải mặc đồ tử tế chạy đến cửa nhà em, phá cửa nhà em.” Đầu dây bên kia nói rất thẳng thắn, Tô Lam không thể không tin.