Thấy chiếc xe màu đen sang trọng phía trước, lông mày Tô Lam bắt đầu… nhăn lại.
Sau đó, một người đàn ông mặc vest rời khỏi ghế lái rồi đi xuống, vượt qua thân xe, đi đến chỗ ngồi phía sau, đưa tay mở chỗ ngồi phía sau xe ra.
Sau đó, một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen đi xuống, đôi mắt sắc bén nhìn về phía ba người.
“Quan Triều Viễn tới đón cậu rồi.” Kiều Tâm thấy Quan Triều Viễn thì vội nói thầm bên tai Tô Lam.
Sao Tô Lam có thể không thấy anh được? Cô không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, anh biết mọi hành tung của cô sao?
Vừa nâng mắt lên, chạm mắt với đôi mắt của anh trên không trung, Tô Lam cảm giác đôi mắt của anh lạnh như băng, hơn nữa dường như sắc mặt anh cũng khó coi, đứng ở đó nhìn bọn họ như vậy, không tới gần, cũng không rời đi.
Tổng giám đốc Lý thấy xe của mình bị xe khác chặn đường đi thì không khỏi nhíu lông mày.
Lúc này, Lâm Minh đã đi tới.
“Cô Tô, cậu Quan tới đón cô.” Lâm Minh đi đến trước mặt Tô Lam nói.
Nghe anh ta nói như thế, Tô Lam sửng sốt một chút.
Lâm Minh tiếp tục nói: “Cô Tô, cô Kiều, mời lên xe.”
Lúc này, Kiều Tâm cũng đưa tay kéo vạt áo Tô Lam.
Tô Lam mới ngẩng đầu cười, nói với Tổng giám đốc Lý: “Rất xin lỗi, Tổng giám đốc Lý, có người đến đón chúng tôi rồi, chúng tôi không cần ngồi xe của ông nữa.”
Tổng giám đốc Lý lơ ngơ như lọt vào trong sương mù, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn phía trước một cái, hơn nữa ông ta nhìn thấy cái xe phía trước cũng rất chói mắt, dù sao người có thể có được chiếc xe sang trọng như vậy chắc chắn không phải dạng người bình thường.
Tổng giám đốc Lý cười nói: “Đã như vậy, tôi sẽ không tiễn hai người nữa. Đúng rồi, người đàn ông kia là...”
“Là ba các con của tôi.” Tô Lam có chút lúng túng giải thích.
Thế nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể nói như vậy, sao lại không nói là bạn trai chứ? Nhưng người ta cũng đã biết cô đã ly hôn đã có con.
“Thì ra là anh ấy, thất kính, thất kính rồi!” Nghe cô nói vậy, Tổng giám đốc Lý vội vàng gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện.
Sau đó, Tô Lam và Kiều Tâm quay người đi tới.
Thấy các cô đã đi tới, Quan Triều Viễn cũng đi lên xe trước.
Lâm Minh tiến lên mở cửa ghế lái phụ ra, tất nhiên là Kiều Tâm muốn ngồi ở ghế cạnh tài xế, mà Tô Lam ngồi ở chỗ ngồi phía sau kia.
Sau đó chiếc xe chạy nhanh lên đường lớn, tuy rằng trên xe chở bốn người, nhưng không khí im ắng, không ai nói chuyện.
Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi hai đầu ở ghế sau, chỗ ngồi rộng khiến hai người cách xa nhau gần một mét.
Vẻ mặt Quan Triều Viễn rất khó coi, Tô Lam liếc mắt nhìn về một bên, chẳng muốn liếc anh một cái, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ thủy tinh chăm chú.
Đôi mắt Kiều Tâm đảo vài vòng, phát hiện bầu không khí trong xe không đúng, nhưng cô ấy cũng không tiện nói gì, nghĩ thầm: Nhất định là Quan Triều Viễn và Tô Lam đang cãi nhau rồi.
Lúc này, Kiều Tâm muốn thay đổi bầu không khí, vì vậy cô ấy nói: “Tô Lam, không ngờ Tổng giám đốc Lý lớn tuổi mà còn có thể uống, hai người chúng ta đều uống rượu say, vậy mà ông ấy lại chẳng hề hấn gì!”
Kiều Tâm nói hai câu, Tô Lam cũng không nói lời nào, cô ấy không khỏi có chút lúng túng, sau đó lại nói: “Tổng giám đốc Lý hát cũng khá dễ nghe, hay hơn cả lớp trẻ bây giờ, thậm chí ông ấy còn có thể hát tình ca!”
Lúc này, sắc mặt Quan Triều Viễn càng khó coi hơn.
Tô Lam thì nhíu lông mày, không khí trong buồng xe càng ngày càng khẩn trương, mà Kiều Tâm vẫn còn không biết gì.
Kiều Tâm há miệng, còn muốn nói điều gì nữa, Lâm Minh đã hắng giọng, nói: “Cô không nói thì không ai bảo cô không biết nói đâu!”
Nghe anh ta nói thế, Kiều Tâm quay ra trừng mắt với Lâm Minh.
Lâm Minh nháy mắt với cô ấy, lúc này có lẽ Kiều Tâm đã hiểu, ý là không muốn cô ấy nói chuyện.
Vì vậy, sau đó Kiều Tâm không nói gì nữa.
Trong xe lại là bầu không khí nặng nề, sau khi Kiều Tâm xuống xe, chiếc xe quay đầu chạy về phía biệt thự.
Hai người ngồi ở ghế sau, không ai để ý tới người còn lại, hơn nữa một người thì mặt đen, người kia thì mặt không biểu tình.
Khó khăn lắm xe mới dừng sát trước cổng chính biệt thự, Lâm Minh xuống xe, mở cửa xe cho Quan Triều Viễn.
Tô Lam tự mở cửa xe, đi trước một bước vào biệt thự.
Lúc này đã là nửa đêm, trong biệt thự, ngoại trừ trong hành lang còn có mấy ánh đèn mờ trên tường thì khắp nơi đều tối tăm.
Chắc hẳn là Minh An và Xuân Xuân đã ngủ rồi, Tô Lam cũng không muốn quấy rầy bọn nhỏ, bây giờ tâm trạng của cô không tốt, trực tiếp đi lên lầu.
Đẩy cửa ra, mở đèn lên, cúi đầu nhìn xuống, vậy mà cô quên đổi giày. Cô tùy tiện tháo giày cao gót, đi chân trần đến trước giường, vừa cởi áo khoác, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân của Quan Triều Viễn.
Không cần nhìn đã biết ngay là anh đi theo vào, Tô Lam cũng không quay đầu.
“Em nói phải tăng ca làm dự án là như vậy sao?” Cuối cùng người sau lưng cũng không nhịn được chất vấn cô.
Bây giờ Tô Lam cũng chẳng muốn cãi nhau với anh, lạnh lùng nói: “Nếu như anh đã thấy được, anh còn hỏi làm gì?”
Nghe cô nói như thế, Quan Triều Viễn giận không có chỗ phát tiết, anh duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đến trước mặt của anh, để cô quay mặt về phía anh.
“Anh làm gì vậy?” Tô Lam muốn tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt cổ tay của cô nhưng không được.
“Tổng giám đốc Lý kia đã hơn năm mươi tuổi, nhìn qua đã biết là có ý đồ xấu với các em, sao các em còn uống rượu ca hát với người ta? Rốt cuộc là ông ta đã cho các em bao nhiêu lợi ích mà các em phải hy sinh nhiều như vậy?” Quan Triều Viễn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Lam.
Những lời anh chất vấn khiến Tô Lam vô cùng phản cảm, cô trực tiếp phản bác: “Tổng giám đốc Lý không phải là loại người giống như anh nói, chỉ tiếp khách hàng ăn một bữa cơm, hát một bài hát, đó không phải là chuyện quá bình thường sao. Không phải loại người như anh, một tổng giám đốc lớn cũng thường xuyên đi ăn cơm, ca hát, tắm suối nước nóng, đánh Golf để bàn chuyện lợi ích sao?”
Tô Lam nói nhưng Quan Triều Viễn chẳng thèm để tâm, anh hất tay của cô ra, xì mũi coi thường nói: “Anh là người đàn ông, tất nhiên phải đi xã giao, em thì không giống, em là phụ nữ, ở bên ngoài anh đã thấy nhiều phụ nữ đi tiếp khách rồi, phần lớn đều là dựa vào nhan sắc để tiếp khách. Hôm nay em có thể đi ra ngoài uống rượu, đi hát với người ta, ngày mai cũng có thể ngủ với họ. Em tuyệt đối không thể trở thành người phụ nữ như vậy!”
Những lời nói miệt thị nhân phẩm như vậy quả thực khiến cho Tô Lam tức nổ phổi, cô nổi giận nói với anh: “Quan Triều Viễn, anh có biết anh đang nói cái gì không? Không những anh làm nhục em, cũng làm nhục chính anh!”
“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi!” Quan Triều Viễn tức giận nói.
“Em đã là người trưởng thành rồi, em biết em đang làm gì, không cần anh phải nhắc nhở. Cửa ở kia, mời anh đi ra ngoài, em cần nghỉ ngơi!” Tay Tô Lam chỉ về phía cửa, ra lệnh đuổi khách.
Thấy Tô Lam khó chịu, gân xanh trên trán Quan Triều Viễn đều nổi lên: “Rốt cuộc tổng giám đốc Lý kia đã cho em bao nhiêu lợi ích? Em nói với anh đi, anh có thể cho em gấp mười lần chỗ lợi ích đó, sau này em chỉ cần ở nhà xã giao với một mình anh là được!”