Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 395: Chương 395: Giận dỗi




Quan Triều Viễn nhanh chóng viết một con số lên tờ chi phiếu sau đó xé chi phiếu đưa cho Tô Lam.

Tô Lam nhận lấy chi phiếu từ tay anh, cúi đầu nhìn qua, cô bất giác cười lạnh: “Một trăm vạn?”

“Em lấy chỗ tiền này đi trả tiền vi phạm hợp đồng văn phòng, sau đó đưa Kiều Tâm và Tiểu Ninh một khoản tiền bồi thường, chắc là đủ rồi.” Quan Triều Viễn nghiêm túc nói.

Lúc này, Tô Lam lạnh lùng nhìn anh, lòng tự trọng của cô đã bị tổn thương, anh nghĩ cô là ai? Chỉ cần bỏ một chút tiền bồi thường, cô sẽ trở thành một người không có suy nghĩ, không có máu thịt, sẽ làm theo lời anh nói?

Sau đó Tô Lam ngoan cố ném tờ chi phiếu trong tay vào người Quan Triều Viễn: “Tổng giám đốc Quan, anh cho rằng đưa cho người ta tiền, người ta sẽ làm theo tất cả lời anh nói sao?”

“Tô Lam...” Quan Triều Viễn híp mắt.

Đôi mắt Tô Lam ngấn lệ, cô cười lạnh lùng nói: “Nhưng chỉ e tôi làm anh thất vọng rồi, anh cất tiền về đi, nó không dùng được ở chỗ tôi đâu.”

Nói xong, Tô Lam xoay người lên tầng.

Lúc đến cầu thang, Tô Lam đột nhiên xoay người nhìn Quan Triều Viễn, kiên định nói: “Công ty Kế toán này tôi chắc chắn sẽ mở, hơn nữa còn sẽ làm ra ngô ra khoai cho anh xem!”

Nói xong, Tô Lam giận dỗi lên tầng.

Ngồi trên giường, Tô Lam càng nghĩ càng tức, nước mắt cũng không chịu thua kém mà tuôn ra.

Cô cho rằng anh hiểu cô, không ngờ hôm nay anh lại dùng tiền để sỉ nhục cô.

Không lâu sau, Quan Triều Viễn đẩy cửa bước vào.

Tô Lam ôm quần áo và đồ dùng hằng ngày mà mình đã thu xếp xong, cất bước lướt qua anh đi ra ngoài cửa.

Lúc lướt qua anh, Quan Triều Viễn vươn tay nắm lấy tay cô: “Em định đi đâu?”

Tô Lam thở sâu một chút rồi trả lời: “Tôi không muốn cãi nhau với anh, tôi đến phòng ngủ phụ ngủ.”

Cô nói xong đã muốn rời đi.

Nhưng Quan Triều Viễn lại giữ chặt tay cô không buông, anh cao giọng nói: “Lẽ nào anh muốn cãi nhau với em sao? Tô Lam, sao em không thể hiểu cho anh một chút? Em biết bây giờ... áp lực công việc của anh rất lớn, chuyện trong công ty ngày nào cũng khiến anh vò đầu bứt tai, em chỉ cần ở nhà trông nom cái nhà này cho tốt là được, không cần em xuất đầu lộ diện, càng không cần em kiếm chút tiền cỏn con đó về!”

Tô Lam ngước mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, cảm giác trái tim của mình hơi nhói: “Chút tiền cỏn con? Hừ, trước đây lúc tôi và Xuân Xuân không có cái ăn cái mặc, anh ở đâu? Chẳng phải chút tiền cỏn con này nuôi sống chúng tôi hay sao? Phải, bây giờ tâm trạng anh tốt, anh nuôi chúng tôi, ngày nào tâm trạng anh không tốt nữa, anh lại đẩy chúng tôi ra khỏi cửa, vậy chúng tôi sẽ chết đói ngoài đường đúng không?”

Thật ra lời nói của Tô Lam cũng có chứa chút giận dỗi ở bên trong.

Anh chần chừ không nhắc tới chuyện tái hôn với cô, cô sống ở đây thực sự không có lập trường gì, đây cũng là nút thắt trong lòng cô gần đây.

Nghe thấy lời này, cánh tay đang nắm tay cô của Quan Triều Viễn lỏng ra, anh thất vọng lắc đầu nói: “Em nghĩ anh như vậy sao?”

Tô Lam đưa tay gạt nước mắt trên má, giả vờ mạnh mẽ nói: “Sáng sớm mai tôi còn phải đi giải quyết công chuyện với Kiều Tâm, tôi không có thời gian cãi nhau với anh. Về chuyện các con, anh cứ yên tâm, tôi sẽ giành thời gian chăm sóc bọn trẻ. Ngược lại là anh, gần đây thường không về nhà, có phải anh cũng nên giành thời gian ở bên bọn trẻ không?”

Nói xong, Tô Lam ôm quần áo trong lòng, xoay người ra khỏi phòng ngủ chính.

Rầm!

Tô Lam vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng trút giận.

Tô Lam đoán là tiếng va chạm giữa nắm đấm của Quan Triều Viễn và tủ quần áo trong phòng ngủ.

Ngừng bước một lát, cô cảm thấy tim mình đau nhói, sau đó vẫn mạnh mẽ bước về phía phòng ngủ phụ.

Ngồi trên giường, nước mắt Tô Lam tràn ra khóe mắt.

Cô cũng không biết tại sao mình và Quan Triều Viễn lại cãi nhau? Cũng không biết sao giờ đây anh không còn chút kiên nhẫn gì với cô, lẽ nào một cặp đôi ở bên nhau lâu rồi sẽ hai ngày một trận nhẹ, ba ngày một trận nặng sao?

Dù trằn trọc nhưng đêm nay Tô Lam vẫn ngủ được, dù sao thì cô đã lăn lộn cả ngày, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Lam xuống tầng, Quan Triều Viễn đã đi làm từ rất sớm.

“Ma mi, ba bi về rồi!” Minh An ngồi ăn cơm trước bàn ăn vui mừng hét lớn.

“Ma ma, ma ma!” Xuân Xuân trong vòng tay của chị Hồng nhìn thấy Tô Lam, đôi tay bé nhỏ không ngừng đong đưa.

“Mẹ biết rồi.” Tô Lam nói một câu với Minh An rồi đi tới trước mặt Xuân Xuân, cô ôm Xuân Xuân từ tay chị Hồng sau đó ngồi vào bàn ăn.

“Ma mi, sao lần này ba bi trở về nhìn mẹ không được vui vậy?” Minh An nhìn Tô Lam đầy thắc mắc.

Tô Lam đang bón thức ăn cho Xuân Xuân nghe thấy vậy, cô bất giác cau mày: “Con nít thì biết gì? Mau ăn cơm còn đến nhà trẻ.”

Minh An thấy hôm nay ma mi không vui, bèn cúi đầu lẩm bẩm: “Phụ nữ thật phiền phức, rõ ràng lúc ba bi không ở đây thì mong ngóng ba bi trở về, ba bi về thật rồi thì không hiểu sao lại không vui nữa.”

“Con lẩm bẩm gì đấy?” Tuy giọng của Minh An rất bé nhưng Tô Lam không điếc, đương nhiên vẫn nghe thấy.

“Không ạ, con nói cháo mẹ Trần nấu càng ngày càng ngon.” Minh An toét miệng cười.

Tô Lam cũng bị chọc cười, thật là hết cách với đứa con trai này.

Sau bữa sáng, Tô Lam chơi cùng Xuân Xuân một lát rồi cũng ra khỏi cửa.

Thật ra tối qua cô đã nghĩ rất nhiều, cô cũng nghĩ nếu Quan Triều Viễn không vui vì cô ra ngoài mở công ty, vậy thì cô có thể không làm nữa.

Nhưng nghĩ lại làm vậy giống như đánh mất chính mình, mà thái độ của anh còn tệ như vậy, sau này sẽ chiều hư cái thói ngạo mạn của anh, huống hồ Kiều Tâm đã từ chức vì cô, còn có Tiểu Ninh cũng bắt đầu sắp xếp công ty với cô rồi, cô không thể nuốt lời.

Mặc dù Quan Triều Viễn không đồng ý việc cô mở công ty Kế toán, nhưng hôm nay công việc lại thuận lợi ngoài ý muốn.

Buổi chiều, cuối cùng Tô Lam và Kiều Tâm cũng có thể ngồi trong quán cà phê ăn chút đồ lấy sức.

“Tô Lam, cậu nói xem phải làm sao với cổ phiếu của tớ đây? Còn giảm nữa thì số tiền tớ kiếm được mấy hôm trước đều bị trả ngược về rồi.” Cuối cùng Kiều Tâm cũng có thời gian than vãn về cổ phiếu của cô ấy.

Tô Lam thì cúi đầu vừa khuấy cà phê vừa lơ đãng nghĩ về chuyện khác, nào còn tâm tư nghe Kiều Tâm nói.

“Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?” Kiều Tâm quơ quơ tay trước mặt Tô Lam.

“Cậu nói gì cơ?” Lúc này Tô Lam mới kéo hồn phách mình trở về.

Kiều Tâm cau mày quan sát Tô Lam, lại cau mày hỏi: “Hôm nay cậu sao vậy? Cứ mất tập trung thế?”

“Đâu có.” Tô Lam thầm nghĩ không được nói cho Kiều Tâm chuyện cô và Quan Triều Viễn cãi nhau, bởi vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần đồng đội của bọn họ.

“Haiz, có phải cậu nhớ nhà tư bản rồi không? Cảm giác trống vắng rất khó chịu phải không?” Cái người đãng trí này, còn chẳng thèm nghĩ đến cổ phiếu của mình nữa mà quay sang trêu Tô Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.