Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 250: Chương 250: Hạnh phúc đến đột ngột




Mặc dù Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đã vô cùng thân thiết về mặt tình cảm, nhưng về mặt thể xác thì cô vẫn bài xích anh ấy. Thế nên ngoài lúc ôm và hôn ra, cô và anh ấy không có tiếp xúc gì thân mật hơn, tất nhiên chuyện như có thể nhìn thấy cảnh xuân lúc cho con bú thì cô vẫn rất để ý.

Lúc Quan Khởi Kỳ đi vào phòng ngủ của Tô Lam, trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn tường mờ tối, cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng thở đều của Xuân Xuân.

Chớp mắt nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đi vào, Tô Lam nhẹ nhàng nhích người rồi dém chăn cho Xuân Xuân.

Quan Khởi Kỳ nghểnh cổ nhìn Xuân Xuân đã ngủ say, sau đó thấp giọng hỏi: “Hôm nay Xuân Xuân ngủ sớm vậy à?”

“Đúng vậy.” Tô Lam mỉm cười gật đầu.

Cô không nói rõ lý do, cũng không muốn nói với anh ấy chuyện hôm nay cô chạm mặt Quan Triều Viễn. Một là không muốn anh ấy lo lắng, hai là không muốn kiếm chuyện. Dù sao thì quan hệ giữa Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ đang căng thẳng.

Mặc dù Quan Khởi Kỳ chưa từng nhắc đến Quan Triều Viễn trước mặt cô, nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh ấy cô ý né tránh. Tại sao anh ấy phải cố ý né tránh? Chắc chắn là giữa họ đã sớm bất hòa vì cô.

“Chị Vu về nhà ăn tết rồi à?” Quan Khởi Kỳ như đang dùng giọng điệu chồng hỏi vợ.

“Ngày mai là giao thừa rồi, chị Vu cũng nóng ruột. Hôm nay em tan làm về là bảo chị ấy đi.” Tô Lam đáp lời.

“Qua mùng ba chị Vu mới có thể quay lại, mấy hôm nay em phải vất vả rồi.” Quan Khởi Kỳ cười nói.

“Dù sao em cũng không đi làm, vừa khéo có thể ở nhà với Xuân Xuân. Với cả chẳng phải mùng một chúng ta đến chỗ bà ngoại chúc tết sao?” Tô Lam cười bảo.

“Đúng vậy, chắc chắn Xuân Xuân sẽ thích nhà bà ngoại cho xem.” Quan Khởi Kỳ cười lên tiếng.

Nhớ lại căn nhà nhỏ mình ở lúc mang thai, Tô Lam cảm thấy rất ấm cúng. Nghĩ đến bà ngoại của Quan Khởi Kỳ, cô lại càng cảm thấy ấm áp hơn.

“Chẳng phải anh nói họ sẽ xử anh một lần à? Sao lại về sớm vậy? Tối nay không có kèo à?” Tô Lam cười hỏi. Lúc này, Quan Khởi Kỳ đang cởi áo vest ra, vắt trên cánh tay cười nói: “Không biết tại sao, giờ cứ tan làm là muốn về nhà với em và Xuân Xuân. Mấy quán bar với câu lạc bộ giải trí trước đây hay đi, giờ vào là đau đầu, thế nên hôm nay anh cho họ bao lì xì mười nghìn, để họ đi chơi thoải mái, có điều anh không thể đi cùng được!”

Nghe thấy câu này, nhìn nụ cười ấm áp của Quan Khởi Kỳ lúc này, Tô Lam rất muốn cùng anh sống những ngày tháng bình yên trong tương lai, không muốn trải qua tình yêu đầy đau khổ với Quan Triều Viễn nữa.

“Ngày nào cũng ở với anh, rất có thể anh sẽ nhanh chóng thấy chán đấy.” Tô Lam nhẹ nhàng nói.

Nghe thế, Quan Khởi Kỳ đi tới nắm lấy bả vai Tô Lam, nghiêm túc và thâm tình nói: “Để anh nhìn thấy em mỗi giờ mỗi khắc anh cũng sẽ không thấy chán, ngược lại còn ngày càng thấy thú vị.”

Mặc dù Tô Lam biết đây chỉ là lời nói tình cảm, nhưng vẫn khiến cô giờ đây tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần cảm nhận được niềm an ủi rất lớn.

Sau đó, tht thuân thế rúc vào vòng tay Quan Khởi Kỳ.

Chẳng dễ gì mới cảm nhận được vẻ dịu dàng chủ động của cô hôm nay, tay Quan Khởi Kỳ cũng ôm chặt eo cô, anh tì cằm lên trán cô, không ngừng vuốt ve.

“Khởi Kỳ.” Tô Lam khẽ gọi.

“Ừm?” Quan Khởi Kỳ nhẹ giọng ‘ừm’ một tiếng.

“Chi bằng cuối năm chúng ta kết hôn đi.” Tô Lam cắn môi dưới, sau đó thốt ra câu này. Lúc này, thân nhiệt ấm áp và vòng ôm rộng lớn của Quan Khởi Kỳ là thật. Trong sự chân thật này, cô cảm thấy an toàn đến lạ, trong lòng có một tiếng nói đang nhắc nhở cô, nếu bỏ lỡ người trước mắt, sau này cô sẽ không tìm được người đàn ông tốt với cô như vậy nữa.

Thế nên cô muốn nhanh chóng giữ lấy người đàn ông này, giữ lấy tất cả những điều này, để cuộc sống của cô và Xuân Xuân ổn định.

Mặc dù cô biết cô ích kỷ, vì cô không hoàn toàn yêu người đàn ông này nên mới đồng ý ở bên anh ấy, thực ra cô và Xuân Xuân là gánh nặng rất lớn của anh ấy.

Nhưng bây giờ cô đã cùng đường, đây là con đường nhẹ nhàng duy nhất trước mặt cô.

Tất nhiên, cô thầm thề: Sau khi lựa chọn Quan Khởi Kỳ, cô sẽ yêu thương anh, chăm sóc anh, cố gắng để mình yêu anh. Tương lai thủy chung với anh, tuyệt đối sẽ không phản bội anh, làm mọi thứ trong khả năng của cô!

“Em nói gì?” Đột nhiên nghe thấy câu này của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ đẩy bả vai Tô Lam ra, nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt như không thể tin được.

Thấy vẻ ngạc nhiên của anh ấy, Tô Lam cười nói: “Em nói, nếu cuối năm anh không bận thì chúng ta có thể tổ chức hôn lễ.”

Lúc nói đến đây, mặt Tô Lam đỏ lên, hai bên gò má cũng phớt hồng.

Sau khi có được lời xác nhận, Quan Khởi Kỳ mừng rỡ nói: “Không bận, không bận, tết Nguyên tiêu chúng ta tổ chức hôn lễ.”

“Được.” Thấy anh ấy vui vẻ như vậy, Tô Lam gật đầu.

Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ nhìn xoáy vào người trước mắt, hỏi: “Em... sao lại đột nhiên thay đổi ý định vậy?”

Tô Lam ấn đầu mày, tất nhiên cô không thể nói ra chuyện xảy ra hôm nay, bèn qua loa lấy lệ nói: “Em suy nghĩ lâu lắm rồi, cảm thấy anh nói đúng, chúng ta đã quyết định ở bên nhau, vậy thì anh chóng ổn định thì tốt hơn.”

Quan Khởi Kỳ cười, ôm Tô Lam vào lòng.

Tô Lam áp mặt trước lồng ngực anh ấy, có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh của anh ấy. Cô biết tình cảm Quan Khởi Kỳ dành cho cô là thật lòng, nhưng lúc này đây, trong đầu cô vẫn hiện lên gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Quan Triều Viễn.

Cô cố gắng muốn quên đi anh nhưng lại không thể, cô nghĩ có lẽ thời gian là thứ chữa lạnh vết thương tốt nhất. Thời gian dần trôi, mọi thứ giữa cô và Quan Triều Viễn cũng sẽ cuốn theo gió. Quan Khởi Kỳ ôm Tô Lam, vui mừng xúc động nói: “Tô Lam, anh thật sự không ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy, anh thề tương lại sẽ tốt với em, cũng sẽ tốt với Xuân Xuân. Sau này hai mẹ con em chính là trách nhiệm trên vai anh!”

Nói xong, Quan Khởi Kỳ bước tới trước, nằm sấp trước Xuân Xuân, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, trong mắt chất chứa đầy tình thương của ba.

Thấy anh ấy như vậy, trong lòng Tô Lam như được an ủi, trái tim cũng trở nên ấm áp.

Tô Lam vô cùng cảm động, cô bước tới ôm lấy Quan Khởi Kỳ, hôn lên môi anh.

Quan Khởi Kỳ không ngờ hôm nay Tô Lam sẽ chủ động như vậy, sau khi sững người, tất nhiên anh ấy sẽ từ bị động biến thành chủ động, trao cô một nụ hôn nồng nhiệt.

Một đôi trai gái đang độ tràn đầy sức sống, sau vài lượt dây dưa triền miên thì tất nhiên sẽ dễ xảy ra phản ứng hóa học. Chẳng mấy chốc, giữa họ không còn là nụ hôn đơn thuần nữa.

Nhiệt độ trong phòng bỗng tăng cao, dưới ánh đèn tường mờ tối, bầu không khí càng thêm mập mờ, mọi thứ đều như nước chảy thành sông. Tô Lam bị anh ấy đẩy lên chiếc giường mềm mại, cô nhắm mắt lại, vì cô vẫn không quen, nhưng trái tim cô mách bảo rằng: Là lúc này, cô nên hoàn toàn chấp nhận Quan Khởi Kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.