Bị vạch trần, Quan Khởi Kỳ cười ngượng ngùng: “Phải công nhận chất lượng cửa nhà em tốt thật.”
Lúc này mà anh ấy còn nói đùa được, Tô Lam mím môi cười, sau đó nói: “Anh mau đi kiểm tra xem có bị thương gì không.”
“Không cần đâu, tôi khỏe lắm, uống nước hầm xương mấy ngày là được.” Quan Khởi Kỳ không để ý mấy, nói.
Thấy vậy, Tô Lam cũng không kiên trì nữa.
Sau đó, Tô Lam nghi ngờ hỏi: “Thì ra anh và tổng giám đốc Giang có quen biết, trước kia anh kể có người bạn mở công ty kế toán có phải là tổng giám đốc Giang không?”
Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, trả lời: “Đúng vậy.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cảm thấy thế giới này quá nhỏ bé, cô không chấp nhận anh ấy sắp xếp công việc cho mình, nhưng cuối cùng công việc mà cô cực khổ lắm mới kiếm được lại là chỗ anh ấy muốn giới thiệu cho cô.
“Vậy là tổng giám đốc Giang nói cho anh biết tôi bị cảm đúng không?” Tô Lam cảm thấy anh ấy sẽ không thể tiên đoán trước việc mình bị bệnh được.
“Em lại đoán đúng rồi. Lúc ấy đến trưa mà em vẫn chưa đi làm, điện thoại thì không liên lạc được, Giang Mỹ Uyển sợ em xảy ra chuyện nên tạm thời thông báo cho tôi.” Quan Khởi Kỳ gật đầu đáp.
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu hỏi: “Hành tung của tôi có phải anh luôn nắm rõ không?”
Cho dù anh ấy và Giang Mỹ Uyển là bạn thân nhưng Giang Mỹ Uyển cũng sẽ không báo cáo chuyện của một nhân viên mới vào công ty cho anh ấy chứ? Hơn nữa còn báo cả tên họ và thông tin chi tiết.
Quan Khởi Kỳ thấy không thể giấu được nữa, đành phải xấu hổ thừa nhận: “Không giấu gì em, em là phụ nữ một thân một mình ở Thanh Sơn, tôi có hơi... không yên tâm, tôi biết em đến chỗ Giang Mỹ Uyển làm việc nên nhờ cô ấy quan tâm đến em nhiều hơn chút.” Nghe đến đây, trong lòng Tô Lam chợt thấy ấm áp, ở thành phố này, cô quả thực không có chỗ dựa, kể từ sự việc lần trước, cô suýt nữa bị hai tên khốn nạn kia làm nhục, cô đã sống rất thận trọng, không ra ngoài vào ban đêm, ở một mình sẽ không đến những nơi vắng vẻ, phải nói là đời này cô chưa từng thận trọng như vậy bao giờ. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ một người vốn luôn khỏe mạnh như cô mà lần này suýt chết vì sốt cao, tính ra Quan Khởi Kỳ đã cứu cô hai lần, trong lòng cô vô cùng cảm kích anh ấy, mặc dù cô không muốn liên quan gì đến anh ấy nữa nhưng đối với người đàn ông đã hai lần cứu mạng mình, là ân nhân của mình nên cô thật sự không thể phủi sạch mối quan hệ với người ta được.
Thấy Tô Lam hồi lâu không lên tiếng, Quan Khởi Kỳ lo lắng nói: “Em đừng tức giận, tôi không có ý tiếp cận em đâu, chỉ là... chỉ là tôi...”
“Tôi không trách anh.” Lúc này Tô Lam đã ngẩng đầu lên, nói.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên cười nói: “Vậy thì tốt.”
Sau đó, Tô Lam bỗng nhiên liếc nhìn điện thoại di động, hỏi: “Điện thoại này là anh gửi cho em đúng không?”
Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, sau đó nhìn lướt qua điện thoại trong tay Tô Lam, vội vàng phủ nhận: “Không, tôi gửi điện thoại cho em làm gì?”
Đương nhiên Tô Lam không tin câu trả lời của anh ấy, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh ấy, cuối cùng, Quan Khởi Kỳ không chịu được cái nhìn của cô, đành phải sửa lời: “Không phải tôi nhìn thấy điện thoại của em bị rơi hỏng sao? Đúng lúc anh định thay điện thoại, nên tiện tay mua thêm một cái thôi.”
Tô Lam sao có thể tin được cái lý do khiên cưỡng đó của anh ấy, vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm hỏi: “Điện thoại tiện tay anh mua, còn đồng hồ thì sao? Đồng hồ sao anh không tiện tay đổi luôn đi?”
Nói xong, ánh mắt Tô Lam liếc nhìn cổ tay Quan Khởi Kỳ.
Khi còn làm việc ở công ty luật Khởi Kỳ, cô nhớ rõ là Quan Khởi Kỳ đeo một chiếc Rolex, hiện tại trên cổ tay anh ấy vẫn là nó, không hề đổi.
Biết rằng bất kỳ lời giải thích nào cũng là dư thừa, Quan Khởi Kỳ cười hì hì nói: “Đồng hồ... là lúc mua điện thoại thì tiện tay mua.”
Nghe vậy, khỏe miệng Tô Lam hơi cong lên, bị anh ấy chọc cười, việc này đúng là rất tức cười.
Một giây sau, Tô Lam kiên quyết nói: “Em chưa bao giờ đeo đồng hồ đắt tiền như vậy, xuất viện nhất định sẽ trả lại cho anh. Về phần điện thoại di động, em dùng mất rồi, nhưng mà em sẽ trả tiền cho anh!”
Quan Khởi Kỳ biết tính Tô Lam, biết cô không phải đang nói đùa, vì vậy anh ấy gật đầu nói: “Tôi sẽ lấy lại đồng hồ, nhưng điện thoại thì đừng trả tiền cho tôi được không? Coi như nể mặt tôi, đừng làm tôi mất mặt như thế?”
Lúc này Quan Khởi Kỳ hơi xấu hổ, Tô Lam thấy vậy cũng không đành lòng, nhưng cô lại không muốn vi phạm nguyên tắc của mình.
“Đồ giá trị mấy ngàn tệ như vậy, sao tôi lấy không của anh được? Anh phải hiểu cái gọi là vô công bất thụ lộc chứ?” Tô Lam thật sự cảm thấy mình không có lý do gì mà nhận đồ của anh ấy: “Em hoàn toàn có thể đổi cách khác, sau này tặng lại tôi một món đồ, không được sao? Sao lại phân ranh giới rõ ràng với tôi như thế? Xem tôi như hổ báo, làm như tôi sắp ăn thịt em vậy! Tô Lam, mặc dù Quan Khởi Kỳ này thừa nhận là thích em, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, em không muốn, tôi cũng không ép, em không cần phải đề phòng tôi như vậy, tôi chưa từng dùng súng đại bác bọc đường để tấn công con gái bao giờ, với cả tôi cũng biết em sẽ không ăn thứ đó!” Một người tốt tính như Quan Khởi Kỳ hiện giờ đã hơi tức giận, đưa tay lên kéo cà vạt. Thấy Quan Khởi Kỳ lần này thực sự buồn bực đến nổi giận rồi, Tô Lam trong lòng cũng dịu lại, thầm nghĩ: Thật ra anh ấy nói cũng đúng, người ta bày tỏ tình cảm với mình, không có ý ép buộc gì mình, hơn nữa còn cứu mạng mình hai lần, cô làm vậy đúng là không cho người ta mặt mũi rồi.
Hay nói là hơi quá đáng.
Vì vậy, một giây tiếp theo, Tô Lam mở miệng nói: “Vậy tôi sẽ nhận điện thoại, cảm ơn anh.”
Nghe thấy lời này, Quan Khởi Kỳ vui mừng khôn xiết, nói: “Tôi gọt táo cho em ăn nhé.”
Sau đó, Quan Khởi Kỳ cúi đầu nghiêm túc gọt trái cây, Tô Lam nhìn anh ấy gọt táo, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không khỏi nghĩ đến ngày đó có một người cũng từng chăm sóc mình trong bệnh viện như vậy...
Quan Khởi Kỳ ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Lam hết một ngày một đêm. Ngày hôm sau, Tô Lam nhất quyết đòi xuất viện, anh ấy đưa cô về nhà rồi mới quay trở lại Giang Châu trước sự van nài của Tô Lam.
Sau khi Quan Khởi Kỳ rời đi, Tô Lam nhìn cánh cửa mới thay, không khỏi bật cười.
Cánh cửa gỗ kia rất chắc, không hiểu anh ấy dùng sức đá thế nào mà mở được?
Gần trưa, Tô Lam thấy hơi đói bụng, đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Tô Lam mở tủ lạnh, muốn tìm ít nguyên liệu, nhưng thời điểm mở tủ ra, cô lập tức bị dọa cho ngây người!
Tủ lạnh chất đầy các loại rau củ, hoa quả và cả đồ ăn, nhìn thấy đống đồ ăn bày la liệt trong tủ, sống mũi Tô Lam bỗng cay cay.
Đây chắc chắn là Quan Khởi Kỳ mua về, Tô Lam đi một vòng quanh nhà thì thấy cả sữa tươi và các loại đồ ăn vặt. Cô không thể không bội phục sự tỉ mỉ của anh ấy, Tô Lam nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn...