“Sao cơ?” Tô Lam nhìn chăm chú vào Kiều Tâm nói.
Chỉ thấy cô ấy hé miệng cười, mang theo tò mò nói: “Phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, có phải là thật hay không?”
“Tớ... Làm sao tớ biết được?” Nghe nói như vậy, mặt Tô Lam lập tức đỏ lên, lúc nói chuyện còn hơi ấp úng.
Cách tự nhiên của cô đã bị Kiều Tâm nắm được rồi. bây giờ cô là một người phụ nữ ba mươi tuổi, hơn nữa bên cạnh còn có một người bạn giường lâu dài.
Thấy Tô Lam đỏ mặt, Kiều Tâm cười xấu xa: “Cậu không biết thì còn ai biết đây? Tớ thấy gần đây sắc mặt cậu không tốt, tớ đoán là cậu không được thỏa mãn. Cậu đó, cậu nhanh làm hòa với Quan Triều Viễn đi, tớ sợ cậu nghẹn đến hư luôn!”
“Đáng ghét!” Tô Lam cúi đầu nhìn thoáng qua bàn làm việc, cầm lót chuột ném về phía Kiều Tâm.
Kiều Tâm nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đóng cửa, miếng lót chuột bị ném trúng cửa, sau đó rơi xuống đất.
Sau khi Kiều Tâm đi, Tô Lam cảm thấy chán nản, quay lại ngồi lên ghế. Cô muốn dốc sức tập trung vào công việc, nhưng cứ luôn thất thần...
Chạng vạng tối hôm đó, Tô Lam tan làm sớm tự mình đi đón Minh An tan học.
“Ma mi, sao mẹ lại có thời gian đến đón con tan học vậy?” Minh Anh nắm tay Tô Lam, vô cùng vui vẻ.
Tô Lam vừa đi vừa cúi đầu nhìn Minh An cười nói: “Hôm nay ma mi nhớ Minh An cho nên mới đến đón Minh An tan học đó.”
“Vậy sau này ma mi có thể mỗi ngày đều đến đón Minh An tan học không ạ?” Minh An bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn nói với Tô Lam.
Nghe Minh An nói như vậy, Tô Lam có chút khó xử. “À chuyện này... Ma mi hứa với Minh An, sau này chỉ cần ma mi rảnh ma mi sẽ đến đón Minh An tan học có chịu không?”
“Dạ được.” Minh An vui vẻ gật đầu.
Sau đó, Minh An đột nhiên nói: “Ma mi, chúng ta mau về nhà ăn bánh kem nhé?”
“Con muốn ăn bánh kem sao? Được, vậy mẹ ghé tiệm bánh trước để mua cho con.” Tô Lam cười nói.
Lúc này Minh An lại lắc đầu: “Không cần mua đâu, tối hôm qua ba bi mới mua một cái kem thật lớn mang về đấy.”
Nghe vậy, Tô Lam dừng bước, cô nghi ngờ hỏi: “Bánh kem sao? Sinh nhật của ai thế?”
Quan Triều Viễn mua bánh kem sao? Trong nhà có ai tổ chức sinh nhật à? Sinh nhật của Minh An là vào mùa đông, sinh nhật của Xuân Xuân là vào mùa xuân, mà sinh nhật của cô là vào mùa hè, bây giờ là cuối thu, chẳng lẽ là chị Hồng hay mẹ Trần tổ chức sinh nhật sao?
“Ma mi, ma mi không biết sao? Hôm qua là sinh nhật của ba bi đấy!” Minh An khó hiểu nói.
Nghe nói như vậy, Tô Lam khẽ sửng sốt!
Thật ra cô không biết sinh nhật của Quan Triều Viễn là ngày nào, mấy năm nay cô với anh ở bên nhau thì ít mà xau nhau thì nhiều. Quả thật tới tận bây giờ đều chưa từng tổ chức sinh nhật cho nhau.
Minh An lại nói: “Ma mi, tối hôm qua tụi con với ba bi đợi ma mi cả đêm, kết quả đợi đến nỗi con với Xuân Xuân đều ngủ mất, cho nên vẫn chưa ăn bánh kem. Ba bi nói ma mi trở về mới có thể cắt bánh kem!”
Tô Lam cúi đầu nhìn vẻ mặt tủi thân của Minh An, cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, tâm trạng rất phức tạp.
Tối qua anh ở nhà chờ mình sao? Đợi mình tổ chức sinh nhật cho anh ư? Nghĩ tới đây, Tô Lam có chút chua xót.
Làm sao cô biết hôm qua là sinh nhật của anh chứ? Có lẽ bọn họ ít chia sẻ với nhau, mà cũng bởi vì cô không đủ chu đáo sao?
Nhưng chu đáo thì sao? Còn chia sẻ thì thế nào đây? Cô và anh chắc chắn không đến được với nhau, cần gì phải tăng thêm đau lòng?
“Ma mi, ma mi có muốn tặng quà sinh nhật cho ba bi không?” Đột nhiên Minh An nhìn Tô Lam hỏi. Nha