Bảy giờ Tối, Tô Lam đúng giờ tới khách sạn Thế Kỷ.
Cô đưa hồng bao lên, nói đôi câu chúc mừng với bác cả. Cô vốn định rời đi bởi vì người ba Trần Thế Mỹ kia của cô còn chưa tới, cô không muốn nhìn thấy ông ta và dáng vẻ hạnh phúc mỹ mãn của một nhà ba người tiểu tam(*).
Thế nhưng bác dâu cả giữ cô lại: “Lam Lam à, ăn cơm rồi hẵng đi. Lát nữa sẽ có khách quý tới cửa!”
“Khách quý gì ạ?” Cô tò mò hỏi.
Bác cả và bác dâu cả đều là dân thường ở chợ, bình thường qua lại luôn là một ít ba cô sáu bà(**), ở đâu ra khách quý cơ chứ?
“Là con trai đồng đội cũ của bác cả con năm đó, bây giờ vừa là quan nhị đại(1) vừa là phú nhị đại (2). Đúng rồi, chính là tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty mà con đang làm việc đấy, gọi là… Quan Triều Viễn!” Bác dâu cả hào hứng trả lời.1
Lời của bác dâu cả làm cho đầu cô lập tức nổ tung! Lại là Quan Triều Viễn, sao chỗ nào anh cũng xuất hiện được vậy?1
Cô còn chưa kịp định thần đã thấy anh và người ba Trần Thế Mỹ kia, còn có tiểu tam và con gái riêng của ba cô một trước một sau bước vào.
Những người này cô đều chán ghét, cho nên mới muốn rời đi, thế nhưng bác dâu cả lại kéo cô tới chỗ của khách quý ngồi.
Cô ngồi xuống quan sát, được, Quan Triều Viễn, ba già Trần Thế Mỹ, tiểu tam và cả con gái riêng đều ngồi ở bàn bên này, thật đúng là cảm giác kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Tiểu tam Hồ Tinh, đúng, tên đúng là đặc sắc như vậy đấy, hồ ly tinh. Nhưng mà bây giờ là hồ ly tinh già, phấn trên mặt có thể rớt xuống đầy cả chén, cũng không che giấu được nếp nhăn trên mặt.
Con gái riêng Hồ Mỹ Ngọc có mắt to, sống mũi cao, mặt mũi xinh đẹp, ngực lớn, eo nhỏ, mông to, cô còn nghi ngờ cả người cô ta không có chỗ nào mà chưa chỉnh qua cả. Hơn nữa cô ta còn trang điểm cầu kỳ tinh tế, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo chân chính của cô ta ra sao.
Quan Triều Viễn cao ngạo lạnh lùng ngồi ở nơi đó, người ba già Trần Thế Mỹ kia của cô lại giống như không nhìn thấy con gái ruột thịt của mình, cho nên cô mới cúi đầu xuống ăn chút gì đó.
Đã đến nơi này, vậy thì cứ yên ổn ở nơi này đi, coi bọn họ như không tồn tại là được rồi, dù sao trên bàn bày toàn là hải sâm bào ngư, bình thường cô cũng không đủ khả năng để ăn.
Ánh mắt có thể không nhìn bọn họ nhưng lỗ tai lại bị động nghe bọn họ nói chuyện.
“Mỹ Ngọc, vị này là anh Quan Triều Viễn, là con trai đồng đội cũ của bác cả con, bây giờ là tổng giám đốc công ty Thịnh Thế, sau này sẽ có vài chuyện cần qua lại với chúng ta, các con giao lưu nhiều một chút!” Trong giọng nói của Tô Mạnh Cương có vẻ nịnh nọt.
Ba già Trần Thế Mỹ của cô có mở một công ty đại lý bảo hiểm nhỏ, nghe nói mẹ con Hồ Tinh rất am hiểu chạy danh sách khách hàng nam, mỗi một lần đều khiến cho vợ chồng nhà người ta ầm ĩ tới mức ly hôn.
Hồ Tinh, Hồ Mỹ Ngọc, cô nghi ngờ tên của hai mẹ con này chắc chắn là do một người đặt ra, quả thực là lời tiên đoán lớn mật về nhân sinh của hai người: một người là hồ ly tinh, một người thì đi khắp nơi giao phối lung tung với người ta.1
“Tôi là Hồ Mỹ Ngọc, còn phải nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn.” Giọng cô ta cực kỳ ỏn ẻn.
“Không dám nhận.” Trên mặt anh không có cảm xúc gì nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
“Gọi anh Quan rất khách sáo, hay là về sau em gọi anh là Triều Viễn được không?” Gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ của Hồ Mỹ Ngọc khi cười rộ lên đặc biệt cứng ngắc.
Cô cảm giác cả người mát lạnh, lập tức nổi da gà toàn thân, vậy mà còn có đàn ông bị dính chiêu này sao?
Anh cúi đầu dùng bữa, không có trả lời Hồ Mỹ Ngọc. Cô ta tiếp tục cười nói:
“Triều Viễn, thuận tiện thêm wechat luôn có được không? Sau này có lẽ chúng ta sẽ có qua lại trên phương diện công việc.”
“Wechat của tôi chưa bao giờ thêm bạn làm ăn, trên phương diện công việc cô có thể thêm thư ký của tôi.” Anh ngẩng đầu nói.
Mặc dù Hồ Mỹ Ngọc đụng phải cái đinh mềm, thế nhưng dường như cô ta vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục muốn nói thêm gì đó.
Hồ Tinh nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cô, lập tức chĩa mũi dùi nhằm vào cô: “Tô Lam, con cũng quá không lễ phép rồi, nhìn thấy bề trên mà ngay cả chào hỏi cũng không biết làm à?”
(*)Tiểu tam: kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác.
(**) Ba cô sáu bà: nghĩa đen ba cô gái và sáu bà già, nghĩa bóng là lắm chuyện, hay xăm soi chuyện người khác mỗi khi phụ nữ gặp nhau.
(1)Quan nhị đại: đời thứ hai của nhà quan chức.
(2)Phú nhị đại: đời thứ hai của nhà giàu có.