Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 96: Chương 96: Khóc nức nở




Sáng hôm đó, Tô Lam thay đồ xong mượn cớ muốn về nhà một chuyến rồi lập tức rời khỏi nhà của Quan Khởi Kỳ, Quan Khởi Kỳ tốt bụng muốn tiễn cô, cô đã kiên định từ chối.

Chuyện này khiến Quan Triều Viễn hiểu lầm, cô tuyệt đối không muốn làm cho ai khác hiểu lầm nữa.

Sau chuyện này, nhớ lại chuyện hôm đó Tô Lam cũng rất tự trách, quả thật cách làm của cô đã cung cấp điều kiện cho người ta hiểu lầm, may mà không phải bạn gái của Quan Khởi Kỳ đến, bằng không cô nhất định sẽ bị mắng là người thứ ba, nói không chừng còn bị người ta đánh, vậy thì thật sự không thể nói rõ rồi.

Sau lần đó, hình như Quan Khởi Kỳ càng thêm tán thưởng Tô Lam, rất nhiều chuyện quan trọng trong công ty đều giao cho cô xử lý, thậm chí còn có chuyện riêng của cô. Dù sao thì Tô Lam cũng là do Quan Khởi Kỳ bỏ tiền mời đến, không thể từ chối chuyện mà anh ấy sai khiến. Nhưng cô lại cảm thấy sự tín nhiệm của anh ấy đã vượt quá quan hệ của ông chủ và nhân viên nữ, cho nên sau khi cố gắng làm xong chuyện, rất nhiều thời gian cô đều cố ý tránh né Quan Khởi Kỳ, lời đồn trong văn phòng thật sự rất là khủng bố, cô tuyệt đối không muốn lấy thân mình đi thử nghiệm.

Chạng vạng hôm nay, lúc tan làm, Tô Lam vừa ra khỏi cổng của cao ốc liền nhìn có một bóng người chạy đến đón.

“Lam Lam.”

Tô Lam ngẩng đầu nhìn rõ đối phương, sau khi ngạc nhiên qua đi thì sắc mặt trầm xuống: “Ông tới đây làm gì?”

“Ba cố tình đến tìm con, con đang làm ở đây à?” Tô Mạnh Cương nhìn tòa cao ốc phía sau Tô Lam.

“Sao ông biết tôi làm ở đây?” Tô Lam nhíu chặt mày.

“Là… là mẹ của con nói, con đổi công việc cũng phải nói một tiếng, tìm thật không dễ chút nào, điện thoại của con trước giờ ba không gọi được!” Tô Mạnh Cương tươi cười đầy mặt nói.

Nghe thấy lời nói này, Tô Lam tức giận, sao mẹ lại nói chỗ mình làm việc cho ông ta chứ?

“Đương nhiên ông không gọi được, bởi vì tôi kéo ông vào danh sách đen rồi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với ông nữa, dù có chuyện gì, ông hiểu chưa?” Tô Lam vừa dứt lời với Tô Mạnh Cương đã xoay người muốn đi.

Tô Mạnh Cương lập tức tiến lên chặn đường Tô Lam, nịnh nọt nói: “Đứa nhỏ này sao con cứ tức giận với ba vậy? Nhiều năm vậy rồi, quan hệ của chúng ta cũng nên hoà hoãn chứ?”

“Quan hệ của tôi với ông mãi mãi không thể hoàn hoãn nổi, mãi mãi!” Tô Lam chém đinh chặt sắt nói ra. Thấy Tô Lam chẳng có chút dấu hiệu hoà hoãn nào, Tô Mạnh Cương lập tức cũng sầm mặt, thu lại vẻ giả dối vừa rồi, trực tiếp đút tay vào túi nói: “Hợp đồng một năm của Thịnh Thế với công ty bảo hiểm của tao đã hết hạn, bây giờ tên đó từ chối gia hạn hợp đồng, bác cả mày ra mặt cũng không được, chi bằng mày nhờ vả tên đó, để tên đó giơ cao đánh khẽ tiếp tục ký hợp đồng với tao.”

Nghe thế, Tô Lam lập tức nhìn Tô Mạnh Cương, cười lạnh nói: “Là công ty bảo hiểm của ông không đáng tin nhỉ? Loại công ty bảo hiểm gà rừng như các ông vốn không nên tồn tại, tốt nhất là thuận lợi đóng cửa sớm chút đi!”

Lời nói của cô làm cho Tô Mạnh Cương phẫn nộ, giơ tay muốn tát vào mặt cô!

Tô Lam thấy ông ta dùng hết sức mà đánh thì khiếp sợ trong lòng, lại không tránh kịp.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay vươn ra từ phía sau Tô Lam nắm lấy cánh tay của Tô Mạnh Cương đẩy ra, đẩy Tô Mạnh Cường đến mức loạng choạng suýt nữa té xuống đất.

“Mày là thằng nào? Làm gì lo chuyện bao đồng vậy?” Tô Mạnh Cương thấy rõ người đến là một tên trẻ tuổi, lập tức nổi giận đùng đùng truy hỏi.

“Ông tuỳ tiện đánh người, có tin tôi kiện ông không?” Người đến không chút khách sáo chỉ vào Tô Mạnh Cương.

Tô Lam quay đầu, nhìn thấy người đứng sau lưng mình vậy mà là Quan Khởi Kỳ.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ mặc áo sơ mi trắng lời lẽ chính nghĩa, trông cứ như là hoá thân của chính nghĩa, anh ấy là một luật sư xuất sắc, trên người mang một loại khí chất trang trọng.

“Tao đánh con gái tao, liên quan đéo gì đến mày!” Tô Mạnh Cương kêu gào.

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ quay đầu nhìn Tô Lam, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

“Tôi không có quan hệ gì với ông ta hết!” Tô Lam trả lời chắc chắn.

“Mày là đồ con gái bất hiếu, ngay cả ba mày cũng không nhận!” Tô Mạnh Cương lại muốn tiến lên đánh cô.

Quan Khởi Kỳ đứng giữa ngăn lại, cảnh cáo ông ta: “Ông còn ngang ngược là tôi báo cảnh sát đấy!” Nghe đến mấy chữ báo cảnh sát, Tô Mạnh Cương hơi kiêng dè, vươn tay chỉ vào Tô Lam nấp sau lưng Quan Khởi Kỳ: “Nghe nói mày đang làm việc ở văn phòng luật sư rất nổi tiếng, chuyện tao nói lúc nãy nếu như mày không làm xong cho tao thì tao sẽ đến công ty của mày kể hết chuyện xấu của mày ra, để xem mày làm sao làm ở công ty được nữa? Để xem ông chủ của mày còn trọng dụng mày được nữa không?”

Nghe thấy Tô Mạnh Cương lại có suy nghĩ độc ác hèn hạ như vậy, Tô Lam kích động tiến lên tranh luận phải trái với ông ta: “Tôi có chuyện xấu gì cần ông nói hả? Ông nói rõ ràng cho tôi!” Còn chưa đợi Tô Mạnh Cương nói chuyện, Quan Khởi Kỳ đã trịnh trọng nói với Tô Mạnh Cương: “Tôi có thể nói cho ông biết, tôi chính là ông chủ của Tô Lam, tôi vô cùng tán thưởng cô ấy, hơn nữa luôn trọng dụng cô ấy, tôi nghĩ không cần tôi nói thì hẳn là ông cũng biết tôi là luật sư chứ? Trái lại tôi không sợ kiện ông tội phỉ báng, đây là danh thiếp của tôi, tôi có thể nói cho ông biết nếu như sau này ông lại đến tìm nhân viên của tôi gây phiền phức, tôi sẽ không đồng ý!”

Nói rồi, Quan Khởi Kỳ nhét danh thiếp của mình vào tay Tô Mạnh Cương, kéo tay Tô Lam rời đi. “Luật sư thì giỏi lắm à? Đồ đê tiện, lần này lại quyến rũ tới luật sư, mày cũng có bản lĩnh quá đó, lần nào cũng quyến rũ dan díu ông chủ, lại không cho ba mày chút lợi ích gì, ông trời sẽ không tha cho mày đâu!” Tô Mạnh Cương kêu gào sau lưng Quan Khởi Kỳ và Tô Lam, hung hăng giậm danh thiếp trong tay dưới chân.

Nghe thấy tiếng chửi rủa khó nghe sau lưng, vành mắt của Tô Lam không nhịn được đỏ lên.

Quan Khởi Kỳ thấy thế, mở cửa xe, lần này Tô Lam không từ chối, trực tiếp ngồi vào ghế phó lái của Land Rover.

Không biết hôm nay có chuyện gì, bỗng nhiên hôm nay Tô Lam không thể khống chế cảm xúc của mình, chuyện xưa hiện lại rõ mồn một trước mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Quan Khởi Kỳ thấy thế thì hơi luống cuống tay chân, chỉ có thể đưa hai tờ khăn giấy qua, im lặng mà nhìn cô.

Tô Lam nhận lấy khăn giấy, giọng nức nở nói: “Cảm ơn.”

Khóc một hồi, dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, cô mới ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói: “ Để anh chê cười rồi.”

“Người đó là ba ruột của cô à?” Đương nhiên Quan Khởi Kỳ biết lời của Tô Mạnh Cường cũng không phải là không có căn cứ, hơn nữa có nhìn ra đã chứa oán hận rất sâu.

“Trên huyết thống thì có thể nói như vậy.” Tô Lam cười lạnh.

“Tôi phải làm thế nào mới có thể giúp được cô?” Trong mắt Quan Khởi Kỳ đầy vẻ thương tiếc.

“Anh đã giúp được tôi, nếu không có anh, vừa nãy ông ta sẽ không đi dễ dàng như vậy.” Tô Lam dùng ánh mắt biết ơn nhìn Quan Khởi Kỳ.

“Nếu cô không để ý, tôi có thể làm nơi để cô trút nỗi lòng.” Quan Khởi Kỳ nhìn cô đầy chân thành.

Lời nói này khiến Tô Lam nín khóc bật cười, hôm nay cô thật sự rất phiền muộn, thật sự rất cần trút hết tâm sự, trong lòng cứ như có tảng đá lớn đè nặng lên cô.

“Mười sáu năm trước ông ta vứt bỏ mẹ với em gái tôi còn có tôi để cưới người thứ ba, mẹ tôi quỳ xuống cầu xin ông ta cũng không thể khiến ông ta hồi tâm chuyển ý…” Tô Lam rủ rỉ nói. Quan Khởi Kỳ nghiêm túc lắng nghe, từ đây lại biết được thêm một mặt khác của Tô Lam, thì ra phía sau một người phụ nữ thường ngày hùng hùng hổ hổ lại còn có một quá khứ thê thảm như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.