Tô Lam biết trong nhà Tiểu Ninh khó khăn, cho nên đành phải vỗ vai an ủi: “Có luật sư Quan ở đây, Tôn Ngọc Như không thể một tay che trời, em cố gắng làm việc, loại người như cô ta đoán chừng cũng không lâu được.”
“Ừm. Em hiểu rồi.” Tiểu Ninh nhẹ gật đầu.
“Chị đi đây, có rảnh thường liên hệ.” Tô Lam ôm thùng giấy đi khỏi phòng chứa đồ.
Vừa đi vào hành lang, không ngò Tôn Ngọc Như giẫm giày cao gót từ đối diện đi tới.
Tô Lam cũng không muốn nhiều chuyện, cho nên làm như không nhìn thấy cô ta, tiếp tục đi lên phía trước.
Thế nhưng mà Tôn Ngọc Như lại là đưa tay ngăn cản đường đi của cô.
“Cô muốn làm gì?” Tô Lam giương mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Như. Tôn Ngọc Như cúi đầu nhìn cái thùngTô Lam trong ngực, chanh chua nói: “Bây giờ cô đã không còn là nhân viên Khải Vy, cô từ cầm đồ trong công ty ra ngoài, làm sao tôi biết cô có cầm đồ công ty hay không? Lỡ như hai ngày nữa trong công ty thiếu cái gì, trách nhiệm này là tôi phải gánh đó.”
“Cô muốn thế nào?” Tô Lam hất cằm hỏi.
Xem ra hôm nay Tôn Ngọc Như muốn chống đối mình, cô vốn định dàn xếp ổn thỏa, xem ra còn không được! Cô ta đã thành công khơi dậy lửa giận trong lòng Tô Lam.
“Tôi muốn kiểm tra đồ của cô, phiền phối hợp một chút.” Tôn Ngọc Như cười lạnh nói.
Cặp mắt Tô Lam căm tức nhìn Tôn Ngọc Như, mắt Tôn Ngọc Như cũng cực kỳ khinh thường nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của hai người đã giao chiến!
Lúc này, Tiểu Ninh mau tới trước nói: “Trưởng phòng Tôn, đồ của chị Tô là tôi thu dọn, tôi có thể làm chứng trong này không có bất kỳ vật gì của công ty.”
Tôn Ngọc Như liếc qua Tiểu Ninh, đáp trả.”Cô mở miệng là một tiếng chị Tô, xem ra quan hệ của hai người rất không tệ, làm sao tôi biết hai người có nội ứng ngoại hợp trộm đồ của công ty hay không?”
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, câu này của cô chính là phỉ báng.” Tiểu Ninh bị tức vành mắt đỏ lên.
Tô Lam biết lần này Tôn Ngọc Như không nhục nhã mình thành công là thề không bỏ qua, được, vậy cô thành toàn cho cô ta!
Sau một lát, Tô Lam dứt khoát đồ thùng giấy trong ngực xuống sàn nhà, đồ vật lốp bốp rơi đầy đất.
Có thể là âm thanh quá lớn, nhắm trúng người khác làm việc đều rối rít thò đầu ra.
Lúc này, Tôn Ngọc Như có hơi không bình tĩnh, dù sao cô chỉ muốn nhục nhã Tô Lam, cũng không muốn làm lớ chuyện. Tô Lam ném thùng giấy trong tay xuống đất, tiến lên chỉ Tôn Ngọc Như nói: “Không phải cô nghi ngờ tôi lấy đồ của Khải Vy sao? Hiện tại đồ của tôi đều ở đây, mời cô xem từng cái từng cái cẩn thận cho rõ, rốt cuộc những vật này có phải đồ của Khải Vy không! Nếu như không có, vậy mời cô bỏ lại đồ của tôi vào trong thùng, bằng không tôi kiện cô phỉ báng!”
Tô Lam khí thế hùng hổ, lần này ngược lại Tôn Ngọc Như không ngang ngược như vừa rồi.
Cô ta nhìn lướt qua một đống đồ linh tinh trên mặt đất, hời hợt nói: “Tôi đã nhìn rồi, không có đồ của Khải Vy, nhưng đồ là do cô vứt ra trên đất, tôi không có nghĩa vụ nhặt cho cô!”
Lần này, đổi lại Tô Lam tiến lên ngăn cản đường đi của Tôn Ngọc Như: “Tôn Ngọc Như, hôm nay cô không nhặt cũng được, cô nhất định phải nói xin lỗi tôi!”
“Dựa vào đâu tôi phải nói xin lỗi cô? Thật sự là trò cười!” Giọng nói của Tôn Ngọc Như đầy bén nhọn.
“Được, nếu như cô không xin lỗi, vậy tôi mời luật sư kiện cô phỉ báng, dù sao tôi lấy được không ít tiền bồi thường, rất dễ dùng để thưa kiện cô.” Giọng điệu Tô Lam vô cùng nhẹ nhõm nói.
Không phải cô ta mới vừa châm chọc mình bị hủy bỏ hợp đồng và bồi thường tiền sao? Số tiền này đều có thể dùng trên người cô ta.
“Cô...” Lời nói của Tô Lam để Tôn Ngọc Như không còn sức mạnh, dù sao cô ta cũng không muốn chọc kiện cáo, đi làm nhiều năm ở văn phòng luật sư như vậy, đương nhiên biết thưa kiện tốn thời gian phí sức, không phải người bình thường có thể hao tổn nổi.
Thấy Tôn Ngọc Như có hơi nhận sợ, Tô Lam cũng không có ý định dây dưa quá nhiều với cô ta, dù sao cô nói kiện cô ta phỉ báng cũng là hù dọa cô ta một chút thôi.
Lúc này, tất nhiên Tiểu Ninh cũng hiểu rõ Tô Lam chỉ cảnh cáo Tôn Ngọc Như mà thôi, cũng không muốn thưa kiện gì, cho nên tranh thủ thời gian ngồi xổm trên sàn nhà giúp Tô Lam nhặt đồ lên.
Hiện tại Tôn Ngọc Như đã hoàn toàn không còn ngang ngược như vừa rồi, nhìn thấy Tô Lam không dây dưa, cô ta thuận thế chạy về phòng làm việc của mình.
Rất nhanh, Tiểu Ninh nhặt toàn bộ đồ bỏ vào thùng, đưa cho Tô Lam nói: “Chị Tô, cầm đồ trở về đi, không cần chấp nhặt với hạng người này.”
Tô Lam gật đầu, sau đó nhận lấy thùng, dặn dò một câu: “Tự em cẩn thận một chút.”
“Em đã biết.” Tiểu Ninh nhẹ gật đầu.
Tạm biệt Tiểu Ninh, Tô Lam ôm thùng giấy đi vào thang máy.
Đi khỏi công ty mình làm việc gần một năm, Tô Lam cảm giác mọi thứ trước đây đều giống như mây khói thoảng qua.
Cô lại phải bắt đầu lại từ đầu, giống như hai năm này cô luôn thất nghiệp, xem ra cô lại phải mở ra hành trình tìm việc làm mới.
Đi ra khỏi tòa nhà, Tô Lam ngẩng đầu lên, chợt thấy đúng lúc phía trước có một người nhìn mình, rõ ràng người kia còn sửng sốt.
Hôm nay Tô Lam tới Khải Vy cũng không nghĩ tới đụng phải anh ấy, bởi vì hôm nay là thứ hai, bình thường buổi sáng thứ hai anh ấy đều có bản án phải mở phiên toà, cho nên lúc này cô tới lấy đồ cũng là vì tránh anh ấy, thế nhưng không nghĩ tới vẫn không hẹn mà gặp anh ấy.
Nhưng đã đụng phải, Tô Lam cũng không định đi khỏi, dù sao giữa cô và anh ấy cũng không có gì không thể cho người khác trông thấy.
Sau một lúc, Quan Khởi Kỳ và Tô Lam cất bước tiến lên.
“Cô...” Quan Khởi Kỳ nhìn thoáng qua thùng giấy trong ngực Tô Lam, vừa muốn mở miệng hỏi.
Tô Lam giành trả lời trước nói: “Tôi tới lấy đồ trước kia thôi.”
“À, là tôi sơ ý, hẳn là phải nhắn tin chuyể sang cho cô, cô cũng không cần đi một chuyến.” Quan Khởi Kỳ ngượng ngùng cười nói.
“Không cần, dù sao nhà tôi cách nơi này cũng rất gần.” Tô Lam nói.
Im lặng một lúc, Tô Lam muốn mở miệng nói tạm biệt.
Không nghĩ, Quan Khởi Kỳ lại cười hỏi: “Cô... Gần đây thế nào?”
“Rất tốt.” Tô Lam cảm giác thái độ của Quan Khởi Kỳ đối với mình hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu, cho nên chỉ trả lời hai chữ.
Cô không quên lần trước tại sao mình chịu Tưởng Vân đánh, có thể chính là cô và Quan Khởi Kỳ đi quá gần, sau này cô sẽ chú ý giữa mình và anh ấy mọi lúc.
“Chuyện lần trước tôi thay mặt Tưởng Vân xin lỗi cô.” Mặt mũi Quan Khởi Kỳ đầy áy náy.
Lúc này, Tô Lam nghĩ thầm: Có thể là tự mình nghĩ nhiều, có lẽ trong lòng Quan Khởi Kỳ thật sự áy náy mà thôi, dù sao bởi vì Tưởng Vân mà cô bị điếc vài ngày.
“Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại.” Tô Lam mặt không thay đổi nói. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tô Lam hoàn toàn không để tâm là giả, đến bây giờ cô vẫn nhớ hôm đó Tưởng Vân vênh váo hung hăng đến cỡ nào.