Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 308: Chương 308: Lưu manh




Ngay khi Diệp Thế Vĩ mỉm cười chuẩn bị rời đi thì Tô Lam lập tức bước lên phía trước, vội vàng nói: “Ông Diệp, tôi nghĩ là ông không hiểu rõ người vợ mới này của mình rồi?”

Một câu người vợ mới này lộ ra vẻ không tôn trọng, nụ cười trên mặt Diệp Thế Vĩ lập tức cứng lại, ông ta nhìn chằm chằm Tô Lam, hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Diệp Thế Vĩ, Tô Lam trả lời: “Vợ của ông muốn chúng tôi tăng dự toán lên gấp đôi, ông là một doanh nhân nhiều kinh nghiệm, hẳn là ông hiểu ý của tôi nhỉ?”

Nghe cô nói câu này, ánh mắt Diệp Thế Vĩ khẽ nheo lại:“Ông cũng biết trong nghề này của chúng tôi, nếu như hồ sơ trong tay có sai lầm rất lớn thì chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý, vì vậy đây chính là lý do tại sao hồ sơ này lại có nhiều kế toán sang tay như vậy.” Tô Lam nói khá mơ hồ, cũng không trực tiếp nói rằng Hồ Tinh cố tình moi tiền.

Nhưng chính vì nói như vậy nên Diệp Thế Vĩ lập tức trở nên cực kỳ phẫn nộ.

“Tôi nói này cô gái, tôi hiểu ý của cô, cô nói là vợ của tôi cố ý muốn cô tăng dự toán lên, sau đó moi tiền từ công ty của tôi có đúng không?” Diệp Thế Vĩ tức giận hỏi.

Giọng nói của Diệp Thế Vĩ rất lớn, khiến lỗ tai của Tô Lam bị chấn động đến mức vô cùng khó chịu, thật ra đây cũng là kết quả mà cô đã nghĩ tới: “Ông Diệp, ông có biết quá khứ của Hồ Tinh không? Ông có biết rốt cuộc bà ta là người như thế nào không? Tôi nghĩ nếu như ông đã biết quá khứ của bà ta thì ông cũng không ngạc nhiên như vậy, ông sẽ cho rằng tất cả những gì bà ta làm ngày hôm nay đều là bình thường thôi.”Tô Lam bình tĩnh nói tiếp.

Nhưng lời nói của Tô Lam đã khiến Diệp Thế Vĩ tức giận hoàn toàn. Ông ta bước tới từng bước, ép Tô Lam vào góc sân thượng: “Tôi nói này cô gái, rốt cuộc thì cô có thù hận gì với vợ của tôi, tại sao cô lại muốn hãm hại vợ tôi như vậy? Tôi nói cho cô biết, trong lòng tôi, vợ tôi rất quan trọng, tôi tuyệt đối không tin bà ấy sẽ làm ra chuyện như vậy, sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa!”

Diệp Thế Vĩ nói xong đã xoay người rời đi, nhưng mới đi được hai bước, ông ta bỗng nhiên quay lại, hung ác nói với Tô Lam: “Tôi cũng sẽ không làm việc với công ty Khải Hàng của các người nữa, tôi muốn đổi công ty kế toán!”

Nói xong, Diệp Thế Vĩ xoay người rời đi. Nghe ông ta nói như vậy, Tô Lam có chút sốt ruột, cô tiến lên đi theo mấy bước, nói thẳng: “Năm đó Hồ Tinh chính là kẻ thứ ba, chồng cũ của bà ta là do bà ta cướp từ tay người khác, bà ta phá hoại gia đình nhà người ta, sau đó cùng chồng cũ mở một công ty bảo hiểm nhỏ, cách kéo bảo hiểm của bà ta vô cùng đặc biệt, đến mức bất kỳ khách hàng nam nào có chút tiền đều sẽ náo loạn đòi ly hôn với vợ sau khi mua bảo hiểm của bà ta, bây giờ bà ta đã leo lên cành cây cao là ông, bà ta lập tức đá văng người chồng cũ đã gắn bó hơn hai mươi năm với mình, tôi không biết tình cảm mà bà ta dành cho ông là thật hay không, nhưng việc bà ta coi trọng tiền của ông thì chắc chắn là thật...”

Tô Lam còn chưa nói hết thì Diệp Thế Vĩ đã bước tới, tức giận nói: “Con nhóc này, cô đúng là muốn ăn đòn, xem ra nếu không dạy cho cô một bài học thì cô sẽ lại mở miệng nói bậy!”

Nói xong, Diệp Thế Vĩ giơ bàn tay to của mình lên, đánh về phía mặt của Tô Lam.

Tô Lam cau mày, cô không ngờ người như Diệp Thế Vĩ cũng sẽ ra tay đánh phụ nữ, cho nên không kịp né tránh, cô cảm thấy có lẽ cái tát này dư sức đánh gãy răng của cô.

Ngay khi Tô Lam cảm thấy nhất định mình không thể ra khỏi nhà trong mười ngày nửa tháng, bỗng nhiên một bóng đen chợt lóe, một cánh tay vươn ra nắm lấy cổ tay của Diệp Thế Vĩ.

Trong thoáng chốc, một cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng ôm lấy eo của cô, kéo cô vào một vòng tay ấm áp.

Sau đó một giọng nam trầm thấp, quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

“Chủ tịch Diệp, có chuyện gì lại không thể đàng hoàng nói chuyện, ông muốn ra tay đánh một cô gái tay trói gà còn không chặt sao?”

Tô Lam ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh đèn mờ tối, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao anh ấy lại đến đây?

Khi nhìn thấy rõ người tới là ai, Diệp Thế Vĩ không nhịn được liền giải thích: “Hóa ra là tổng giám đốc Quan, con nhóc này đã xúc phạm vợ tôi, cho nên tôi mới không nhịn được muốn dạy cho cô ta một bài học.”

Lúc này bàn tay của Quan Triều Viễn hơi dùng sức, Diệp Thế Vĩ kia lập tức nhe răng trợn mắt.

“Tổng giám đốc Quan, tay của cậu khỏe quá, tôi lớn tuổi rồi, nhưng mà không chịu nổi, không chịu nổi đâu!” Diệp Thế Vĩ cau mày, lúc này nụ cười trên mặt ông ta còn khó coi hơn cả khóc, tay còn lại chỉ vào cánh tay đang bị Quan Triều Viễn nắm.

Nghe ông ta nói như vậy, Quan Triều Viễn mới thả cánh tay của Diệp Thế Vĩ ra, khóe miệng hiện ra một nụ cười giễu cợt: “Chủ tịch Diệp, theo như tôi được biết thì những lời mà cô gái này nói không hề sai, tôi nghĩ ông vẫn chưa hiểu rõ về vợ của mình!”

Nghe anh nói câu này, lông mày của Diệp Thế Vĩ nhíu lại, ông ta nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn một lúc lâu, hình như đã thu hút được sự chú ý từ ông ta.

Sau đó ánh mắt của Diệp Thế Vĩ lại nhìn về phía khuôn mặt của Tô Lam, nhìn thấy một cánh tay của Quan Triều Viễn đang ôm eo cô, dáng vẻ vô cùng bảo vệ, ông ta không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Quan, cô gái này là...”

“Mẹ của con tôi!” Quan Triều Viễn trả lời vô cùng thuần thục.

Tô Lam đang được Quan Triều Viễn ôm lập tức cau mày khi nghe anh nói câu này. Sau khi kinh ngạc, lúc này cô mới nhận ra thân thể của mình gần như dán sát vào người anh, thật sự rất khó coi, vì vậy cô muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể của anh giống như tường đồng vách sắt, cô hoàn toàn không thể lay chuyển được một chút nào, cho dù cô cố gắng tạo chút khoảng cách cũng không được, bàn tay đang ôm eo cô của anh thực sự quá chặt.

Nghe thấy câu trả lời này, Diệp Thế Vĩ kinh ngạc một lúc, sau đó mới mở miệng líu lưỡi nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tổng giám đốc Quan, vừa rồi là do tôi nhất thời bốc đồng!” Có thể nhìn ra Diệp Thế Vĩ vô cùng kiêng dè Quan Triều Viễn, theo lý mà nói, tuổi của ông ta cũng không còn nhỏ, đáng ra phải là bậc cha chú của Quan Triều Viễn, nhưng Tô Lam đã từng làm việc ở Thịnh Thế, cũng hiểu được lượng mua các công nghệ phần mềm trong cả tập đoàn Thịnh Thế là rất lớn, đặc biệt là công nghệ phần mềm được sử dụng trong các sản phẩm, có thể nói Quan Triều Viễn chính là cha mẹ cơm áo của Diệp Thế Vĩ, tất nhiên ông ta rất sợ anh.

“Bốc đồng cũng không sao, chỉ cần sau này ông nhớ rõ đây là mẹ của con tôi là được.” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.

“Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ nhớ kỹ, xin lỗi không tiếp được, xin lỗi không tiếp được.” Diệp Thế Vĩ lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mấy cái trên cái đầu sáng ngời của mình, sau đó xấu hổ đi ra khỏi sân thượng.

Sau khi Diệp Thế Vĩ rời đi, Tô Lam nói với giọng vô cùng phản cảm: “Bây giờ có thể thả tôi ra chưa?”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam đang nâng cằm, ánh mắt mang theo sự ngang bướng, anh nhíu mày, bỗng nhiên không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt của cô.

Tô Lam bỗng nhiên bị hôn một cái, mặc dù nhất thời có chút luống cuống, nhưng vẫn tức giận vươn tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng mà cánh tay của Quan Triều Viễn vẫn giữ chặt lấy vòng eo thon của cô.

“Lưu manh!” Tô Lam không thể lay chuyển được anh, lập tức mắng. Nghe thấy câu chửi này, Quan Triều Viễn cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Không phải em cũng đã từng thích lưu manh sao?”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.