Lúc này, Lâm Minh lái chiếc xe Bentley màu đen qua, dừng trước mặt Tô Lam và Quan Triều Viễn.
Tiếp theo, Lâm Minh xuống xe đi ra ghế sau mở cửa cho Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam rồi lên xe.
Tô Lam vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không động đậy, ánh mắt liếc Quan Triều Viễn trên xe một cái.
Quan Triều Viễn cười nhìn cô.
Lâm Minh nhìn thấy biểu cảm vi diệu của hai người này thì sờ mũi mỉm cười không thôi.
Giây sau, Quan Triều Viễn đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cổ tay Tô Lam!
“Anh...” Tô Lam vẫn chưa nói hết.
Chỉ thấy anh kéo cô vào trong xe.
Lâm Minh thấy vậy vội vàng đóng cửa xe lại.
Tô Lam bị kéo ngã vào lòng ai đó, cô không kịp bò dậy, xe đã bắt đầu khởi động rồi.
Tô Lam muốn đẩy anh ra để ngồi đàng hoàng nhưng anh không chịu, hai tay nắm lấy eo cô đặt cô lên đùi anh.
Tô Lam ý thức được mình đang ngồi lên đùi anh thì đỏ mặt nói: “Anh làm gì vậy? Lâm Minh còn đang ở đằng trước, khó coi quá, mau buông em ra!”
Quan Triều Viễn lại dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn người trong lòng, không chút để ý đến lời kháng nghị của cô.
“Anh nghe thấy không?” Tô Lam thấy anh không động đậy gì thì vỗ vai anh.
Quan Triều Viễn nở nụ cười rồi giơ tay ấn nút.
Sau đó, một bức chắn đen phía trước từ từ hạ xuống, ngăn cách khoang xe thành hai phần.
Tô Lam thấy anh lại giở trò này thì lập tức ngượng ngùng đẩy anh một cái: “Anh làm gì đó? Lâm Minh sẽ cười chúng ta mất.”
Quan Triều Viễn ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Cậu ta mà dám cười, anh sẽ đuổi việc cậu ta!”
Tô Lam liếc anh một cái, cảnh cáo: “Anh không được làm bậy đâu.”
“Anh làm gì vợ mình thì cũng không phải làm bậy.” Tay của Quan Triều Viễn đi vào trong áo cô.
“Anh làm gì đó? Mau buông em ra...” Tô Lam vùng vẫy.
Nhưng trong mắt anh chỉ toàn là cô vợ ngây thơ bất thường, giả vờ e thẹn, dường như có một con mèo hoang đang vuốt lung tung lên người anh, khiến cho hô hấp của anh bắt đầu loạn lên.
Sau đó, anh không còn kìm chế được nữa, cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn này mạnh bạo, mãnh liệt, một hồi sau, Tô Lam không còn vùng vẫy nữa, cuối cùng chỉ đành xụi lơ trong lòng anh.
Những ngày mong nhớ và hiểu lầm được hóa giải bằng một nụ hôn triền miên, bọn họ đang thổ lộ tình cảm của nhau, không thể dứt ra được.
Quan Triều Viễn đè cô xuống ghế, tay bắt đầu lần mò vào váy cô.
Lúc này, hai tay Tô Lam đang đặt trên lồng ngực phập phồng của anh, hít thở nói: “Triều Viễn, đừng... đừng ở đây!”
Quan Triều Viễn nhìn xuống gương mặt sáng rực như hoa đào của cô, mím môi cười rồi giơ tay đan vào tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên gáy cô.
“Sắp đến... nhà trẻ rồi, ngồi dậy nhanh lên!” Tô Lam sợ anh làm bậy trên xe, vội vàng đẩy anh ra.
Lần này, Quan Triều Viễn nghe lời buông cô ra.
Tô Lam ngước mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy sắp đến nhà trẻ của Minh An thì vội vàng chỉnh lại quần áo và tóc của mình.
Ngay vào lúc cô chỉnh lại tóc mình, không ngờ đột nhiên nhìn thấy thứ đồ lấp lánh trên tay trái mình.
Cô lập tức đưa tay ra trước mặt mình nhìn thấy ngón tay thon dài mình từ khi nào đã có thêm một chiếc nhẫn Sapphire.
Tô Lam mở to mắt nhìn chiếc nhẫn Sapphire trong tay, chắc chắn là đeo vào khi bàn tay to lớn của anh đan vào tay cô.
Giây sau, Tô Lam nhìn qua Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.
“Anh tập kích em?” Tô Lam trợn mắt nhìn Quan Triều Viễn hỏi.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay Tô Lam thì cười nói: “Là do ban nãy em nhập tâm quá, anh mới có cơ hội đeo lên.”
Tô Lam nghe vậy thì mặt đỏ lên, lòng tức giận bản thân mình ban nãy sao không có cảm giác gì hết? Để anh lợi dụng sơ hở, bây giờ còn chế nhạo mình.
“Đáng ghét!” Tô Lam giơ tay định tháo nhẫn ra.
Quan Triều Viễn lại nhanh tay hơn bắt lấy tay cô: “Em đã đeo nhẫn của anh lên rồi chính là đã đồng ý gả cho anh, em không được nuốt lời!”
Tô Lam nghe vậy, cúi đầu nở nụ cười nhưng lại nói: “Ai đồng ý gả cho anh? Là anh cứ đeo nhẫn vào tay em.”
Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô thì giơ tay kéo cô vào lòng.
Tô Lam cũng thuận thế gối đầu lên vai anh, cảm thấy giây phút này thật hạnh phúc.
“Không tức giận nữa?” Quan Triều Viễn khẽ nói bên tai cô.
“Làm gì dễ thế? Còn chưa hết tức đây.” Tô Lam giơ tay sờ lên ngực mình.
Ánh mắt Quan Triều Viễn lộ ra nụ cười gian manh, sau đó giơ tay nói: “Anh sờ xem, xem xem có còn tức không?”
“Lưu manh, không đứng đắn!” Tô Lam thấy tay anh sắp đến gần thì giơ tay đánh vào tay anh.
Quan Triều Viễn thở dài: “Hazz, bây giờ làm đàn ông thật khó, đàn ông không hư, các người không yêu, đàn ông hư một chút, các người lại nói lưu manh không đứng đắn, đúng là làm đàn ông khó quá.”
Lúc này, Tô Lam nhìn thấy xe dừng trước nhà trẻ, vội vàng nói: “Được rồi, Minh An ra rồi, mau xuống xe.”
Tô Lam mở cửa xe định đi xuống.
Quan Triều Viễn lại kéo cô lại.
“Sao vậy?” Tô Lam khó hiểu quay đầu nhìn anh.
Lúc này, Quan Triều Viễn giơ tay cẩn thận chỉnh lại tóc bên tai cho Tô Lam và khẽ nói một câu: “Tóc rối rồi.”
Tô Lam nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh thì phút chốc tim tan chảy, nhưng bây giờ không phải lúc khoe tình cảm, cô cúi đầu nói: “Con đã ra rồi, xuống xe đi.”
Sau đó, hai người nắm tay nhau đi đến trước cổng nhà trẻ.
Có rất nhiều người đang đứng trước cổng nhà trẻ để đón con.
Đừng nói, Quan Triều Viễn nắm tay cô trước mặt nhiều người như vậy, Tô Lam có chút không quen, mặt đỏ cả lên.
Cô ngẩng đầu quan sát Quan Triều Viễn, anh ngược lại rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào những đứa trẻ đang tung tăng đi ra, dáng vẻ trông mòn con mắt.
Lúc này, Tô Lam cùng anh đứng ở đây, cô cảm thấy tim mình tràn đầy vui vẻ.
Thật ra, hạnh phúc đơn giản như vậy đấy, cùng người mình yêu đón nhận hy vọng của bọn họ.