Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 20: Chương 20: Mang thai




Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả các nhân viên nữ của Thịnh Thế đều đi đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố để kiểm tra sức khoẻ phụ nữ.

Giữa trưa Tô Lam và Kiều Tâm đi ăn cơm ở gần công ty, vừa về tới phòng làm việc đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh trước bàn làm việc của Tô Lam, lại còn nhỏ giọng nghị luận gì đó

“Này có tính là chưa kết hôn đã có thai không?”

“Bạn trai cũ của cô ta đã cùng người khác ra nước ngoài được một tháng rưỡi rồi, còn bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ này viết cô ta đã có thai được một tháng!”

“Cô ấy có thai với ai vậy? Sẽ không phải nhanh như vậy đã có người mới rồi chứ?”

“Cái này thì ai mà biết được?”

Tô Lam vừa nghe thấy mấy lời này, nhất thời liền phát ngốc!

Kiều Tâm liếc mắt nhìn Tô Lam một cái, tiến lên hét lớn: “Này, mấy người đang nói chuyên gì vậy? Ai mang thai?”

Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy Kiều Tâm và Tô Lam, lập tức giải tán về lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu giả vờ làm việc không nói chuyện.

Kiều Tâm không thể hiểu được, đảo mắt nhìn thấy tờ giấy trên bàn làm việc của Tô Lam, liền cầm lên, còn cười hì hì nói: “Không hổ là bệnh viện lớn nhất ở Giang Châu, hiệu suất làm việc còn rất cao, nhanh như vậy đã có kết quả kiểm tra!”

Lời còn chưa dứt, biểu tình trên mặt Kiều Tâm liền cứng lại rồi. “Này……”

Tô Lam đã cảm giác có gì không đúng rồi, tiến lên một bước cướp đi kết quả kiểm tra trên tay Kiều Tâm.

Vừa cúi đầu nhìn thấy, tên trên bảng báo cáo xét nghiệm chính là tên cô, một trong số các hạng mục xét nghiệm máu có kết quả là dương tính, kết quả chẩn đoán được in trên giấy là mang thai năm tuần.

Mang thai? Tô Lam mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai chữ kia, sửng sốt trong chốc lát!

Cô không thể tiếp thu được hiện thực như vậy, tại sao cô lại mang thai? Đây tuyệt đối không phải là thật sự!

Cả phòng làm việc đều im ắng, lúc này có thể nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người đều đang chăm chưa nhìn vào Tô Lam.

Kiều Tâm chạy nhanh tới duỗi tay nắm lấy khủy tay của Tô Lam, sau đó liền kéo cô ra khỏi phòng làm việc.

Khi lên tới sân thượng, Kiều Tâm nhìn quanh bốn phía không có người mới đè thấp giọng hỏi: “Đây là chuyện gì vậy?”

“Lần trước quên uống thuốc tránh thai.” Tô Lam đưa tay luồn vào trong mái tóc dài của mình.

Lúc này cô mới nhớ tới kỳ kinh nguyệt của cô đã chậm mất một tuần, cô chỉ nghĩ rằng vì mấy ngày hôm trước chịu áp lực quá lớn, nội tiết tố bị rối loạn nên căn bản không nghĩ tới trường hợp mình sẽ mang thai.

“Tại sao cậu lại bất cẩn như vậy chứ?” Kiều Tâm lo lắng muốn chết.

“Hiện tại nói mấy chuyện này còn có ích lợi gì?” Vẻ mặt Tô Lam buồn bực.

Trầm mặc một lát, Kiều Tâm lôi kéo Tô Lam nói: “Tớ đưa cậu đi tìm nhà tư bản!”

“Tìm anh ta làm cái gì?” Tô Lam lập tức rút tay về.

“Tìm anh ta chịu trách nhiệm!” Kiều Tâm nói.

Vẻ mặt Tô Lam cười khổ: “Chịu trách nhiệm như thế nào? Cho tớ một số tiền rồi kêu tớ đi phá thai, hay là bắt anh ta cưới tớ?”

Kiều Tâm cũng rất rõ ràng, loại con cái nhà giàu giống như Quan Triều Viễn làm con gái người ta to bụng là điều bình thường, đều đưa tiền giải quyết mọi việc như nhau.

“Vậy cậu tính toán làm sao bây giờ?” Kiều Tâm đau lòng nhìn Tô Lam.

“Không biết!” Hiện tại đại não Tô Lam đang rối như một cuộn chỉ, làm gì còn có tâm trạng tính toán cái gì?

Kiều Tâm còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên có một bóng người đi lên sân thượng.

Tô Lam liếc mắt một cái liền nhìn thấy một Hồ Mỹ Ngọc trang điểm lòe loẹt, không khỏi thu hồi lại cảm xúc chán nản vừa rồi.

“Tô Lam, trách không được không tìm thấy cô ở đâu, thì ra là chạy lên đây để tránh sóng gió.” Trên mặt Hồ Mỹ Ngọc đều là dáng vẻ sung sướng khi người gặp hoạ.

“Cô muốn làm gì?” Tô Lam nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hồ Mỹ Ngọc.

Cô ta dám kiêu ngạo như vậy, khẳng định là đã biết cái gì.

“Cũng không có gì, chỉ là biết cô mang thai, nên tôi tới đây để chúc mừng cô chưa kết hôn đã có thai thôi!” Hồ Mỹ Ngọc cúi đầu cười xấu xa.

Tô Lam nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, Kiều Tâm tiến lên giữ chặt cánh tay của cô, nói với Hồ Mỹ Ngọc: “Hồ Mỹ Ngọc, làm người thì nên giữ lại một đường, không cần quá đáng như vậy!”

“Quá đáng? Tôi quá đáng lúc nào? Tôi chính là có lòng tốt, thuận tiện hỏi một câu, ba của đứa bé là ai vậy?” Hồ Mỹ Ngọc nhìn Tô Lam cười âm hiểm.

Tô Lam đẩy tay Kiều Tâm ra, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Hồ Mỹ Ngọc, làm Hồ Mỹ Ngọc sợ tới mức lui về sau liên tục: “Nơi này chính là Thịnh Thế, cô… Đừng có lộn xộn!”

Nhìn thấy cô ta sợ hãi, Tô Lam cười lạnh nói: “Nếu cô còn tò mò việc đứa bé trong bụng tôi là của ai như vậy nữa thì tôi đây liền nói cho cô biết.”

“Ai?” Kiều Tâm híp mắt nhìn chằm chằm vào Tô Lam.

“Nguyên thủ quốc gia! Vừa lòng chưa?” Nói xong Tô Lam khinh thường xoay người rời đi.

Kiều Tâm liếc Hồ Mỹ Ngọc một cái, chạy nhanh đuổi theo: “Tô Lam, cậu đi đâu vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.