Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 132: Chương 132: Ngọt ngào




“Tại sao anh có cảm giác mình bị bán nhỉ?” Quan Triều Viễn đưa tay sờ gương mặt của mình.

Tô Lam buồn cười nói: “Nếu em bán anh thì khẳng định có không ít phú bà ra giá tốt!”

“Em thật sự cam lòng sao?” Anh nhíu mày lại.

“Bán anh đời em không lo ăn mặc, có gì không nỡ?” Tô Lam cười nói.

“Em quá nhẫn tâm rồi, nên phạt!” Nói xong đã cúi đầu hôn cô.

“Ừm...” Tô Lam muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể to lớn của anh đâu thể bị cô làm rung chuyển? Vùng vẫy một chút, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.

Nụ hôn này đơn giản muốn mạng của cô, Tô Lam cảm giác mình sắp hít thở không thông, anh mới bằng lòng buông cô ra, cô lập tức có thể hô hấp, ôm lồng ngực của mình cảm giác đã sống lại.

“Sau này còn dám nói lời như vậy, sẽ không chỉ như thế đâu.” Trên mặt Quan Triều Viễn ngậm ý cười cảnh cáo.

“Được, em cũng không dám nữa.” Tô Lam chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

Quan Triều Viễn thả cô ra, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, chững chạc đàng hoàng nói: “Nói đi, cần anh giúp thế nào? Là để anh mua giám thị cho em qua hay là để anh tìm người đưa đáp án em?”

“Anh có bản lãnh này làm sao không nói sớm? Tránh để em đọc sách khổ cực như vậy.” Ánh mắt Tô Lam sáng lên, giống như phát hiện đại lục mới.

“Anh muốn nói với em, những chuyện vi phạm này anh đều không giúp được em.” Quan Triều Viễn cong môi, đùa dai nhìn qua Tô Lam. Tô Lam lộ vẻ tức giận, chỉ đành phải nói: “Em cũng không có suy nghĩ xấu gì, chỉ muốn anh giúp em học bù, không phải anh nổi tiếng hai mươi lăm tuổi đã thi đậu CPA sao? Còn là sinh viên xuất sắc ở Austin à? Đúng, em nhớ anh đã nói chỉ cần là tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, đủ cố gắng nhất định có thể thi đậu CPA. Hiện tại em đã tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, mà em cũng rất cố gắng, lại có sinh viên tốt nghiệp xuất sắc như anh phụ đạo thì thi CPA chắc chắn đến chín phần mười?”

Tô Lam ngoẹo đầu, dùng ánh mắt gian xảo nhìn anh. Ý rất rõ ràng, lúc trước những lời này là chính anh nói, nếu có anh phụ đạo mình còn không qua được, vậy không phải là vấn đề của mình, nhất định là anh phụ đạo không hợp cách!

Quan Triều Viễn là ai, đương nhiên sẽ không thể nào không hiểu mấy câu đơn giản như vậy, nhưng mỉm cười vẫn cũ nói: “Xem ra anh muốn từ chối cũng không thoát được rồi?”

“Nếu anh không phụ đạo cho em, vậy em đi tìm người khác, em có quen với một vị giáo sư chuyên ngành kế toán!” Tô Lam ngửa đầu nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, trong đôi mắt mang theo khiêu khích.

Tất nhiên Quan Triều Viễn biết giáo sư chuyên ngành kế toán là ai, anh thay đổi giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng vừa rồi, lập tức kéo Tô Lam qua, uy hiếp nói: “Em còn dám lui tới với tên Trịnh Hạo Nhiên kia, anh sẽ đánh cho anh ta răng rơi đầy đất!”

Lúc đầu chỉ là một câu nói đùa, nhưng Tô Lam phát hiện gân xanh trên trán Quan Triều Viễn nổi lên, trong ánh mắt cũng mang theo ý lạnh khiến người ta sợ hãi.

Tô Lam lập tức ý thức được trò đùa này hơi lớn, bởi vì người đàn ông này quá thích ăn dấm, tham muốn giữ lấy quá mạnh.

Cho nên sau một lát, cô tranh thủ thời gian cười hòa giải nói: “Giáo sư không có răng giảng bài bị gió lùa, em vẫn nên để anh phụ đạo cho em tốt.”1

Nghe cam đoan như thế, sắc mặt Quan Triều Viễn mới khá hơn một chút, mặt không thay đổi nói: “Sau này ban ngày em ở nhà đọc sách ôn tập, bảy giờ tối anh sẽ đúng giờ qua phụ đạo cho em, tốt nhất em nghiêm túc một chút, đừng đập nhãn hiệu của anh!”

“Được.” Tô Lam tranh thủ thời gian gật đầu, không còn dám gây chuyện với ma vương hỗn thế.

Lúc sắp mười một giờ, Tô Lam đẩy Quan Triều Viễn còn đang xem tivi, nhắc nhở: “Đã trễ rồi, anh nhanh đi về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm.”

Nghe vậy, Quan Triều Viễn đứng lên, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nói: “Anh đi tắm trước.”

Nghe nói như thế, Tô Lam tranh thủ thời gian chạy tới ngăn cản anh, nóng nảy nói: “Anh đi về nhà tắm!” . ngôn tình hay

Thấy bộ dáng cô vội vàng, Quan Triều Viễn nắm cằm của cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.”Đêm nay anh xây dựng cơ sở tạm thời ở tại đây.”

“Vậy làm sao mà được?” Tô Lam mở to hai mắt nhìn.

Anh muốn ở đây, trời ạ, đây không phải bọn họ lại phải ở chung sao? Tô Lam rất không quen, không cần chuyển biến nhanh như vậy có được hay không? Cho cô chút thời gian cân nhắc và tập quen đi.

Quan Triều Viễn nhìn cô, sau đó đề nghị: “Em không muốn để anh ở đây cũng được, vậy em đi đến nhà anh ở đi.”1

Dứt lời, anh lôi kéo tay Tô Lam đi ra ngoài.

“Ai nha, anh đừng quậy có được không?” Tô Lam hất tay anh ra.

“Anh đâu có quậy? Anh rất nghiêm túc, anh không muốn tách ra với em.” Quan Triều Viễn nói xong, đưa tay ôm cô vào trong lòng. Lòng dạ của anh vẫn ôn hòa hiền hậu rộng lớn như cũ, Tô Lam gối lên trước ngực anh, cuối cùng không cách nào chống cự yêu cầu của anh, đành phải thì thào nói: “Được thôi, anh ở lại đây cũng được. Nhưng em cũng phải tuyên bố trước, anh không thể ăn không ở không tại nơi này, sau này em nấu cơm, anh rửa chén, chuyện lặt vặt như gấp chăn, đổ rác đều là anh làm!”

Sau một lát, đột nhiên Quan Triều Viễn ôm ngang Tô Lam lên.

Cảm giác đầu óc choáng váng, Tô Lam thấy thân thể của mình bay lên, cô căng thẳng tranh thủ thời gian duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Quan Triều Viễn, oán trách nói: “Anh làm gì vậy?”

“Sau này anh còn có thể phụ trách ôm em lên giường.” Quan Triều Viễn cúi đầu nói một câu với người trong ngực, quay người đi đến phòng ngủ.

“Đáng ghét!” Tô Lam đánh vai của anh, nụ cười lại vô cùng rực rỡ.

Mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày Quan Triều Viễn tan sở đều bền lòng vững dạ đến nhà trọ nhỏ của Tô Lam.

Vào cửa ăn cơm chiều, lượng cơm ăn không nhỏ, làm hại mỗi ngày Tô Lam đều ra ngoài mua thức ăn.

Ăn cơm xong phụ đạo chương trình học kế toán cho Tô Lam, đừng nói, lúc này là lúc Quan Triều Viễn nghiêm túc nhất, có thể nói cẩn thận tỉ mỉ, không hề đùa giỡn chút nào, vả lại yêu cầu đối với Tô Lam vô cùng nghiêm ngặt.

Tô Lam không nghĩ đến giáo viên sẽ nghiêm túc trách nhiệm như vậy, vả lại Quan Triều Viễn nói kiến thức chuyên nghiệp và tri thức thực tế đều rất chuyên nghiệp, dường như không có đề nào khó với anh.

Đối với Tô Lam tốt nghiệp hệ kế toán, lại làm nhân viên kế toán nhiều năm ở công ty lớn để xem, cô thật là mặc cảm, hiện tại Tô Lam biết phân hiệu kế toán giữa Thanh Hoa và Austin rất ghê gớm.

Cho nên buổi sáng Tô Lam đều sẽ khắc khổ học tập tri thức kế toán, ban đêm nghe anh giảng đề thi CPA, cô cũng không dám không chăm chú, bởi vì hơi không lưu ý cô sẽ không theo kịp tiết tấu của anh.

Tám giờ tối đến mười giờ là thời gian lên lớp, chỉ cần thoáng qua mười giờ, Tô Lam muốn học tập cũng học không được nữa.

Bởi vì Quan Triều Viễn muốn kết hợp lao động, dục tốc bất đạt, dù sao cách nói của anh đều có lý, cô chỉ có thể theo ý anh.

Mỗi đêm anh đều sẽ ôm cô đi ngủ, đương nhiên trước khi ngủ còn hôn triền miên.

Tô Lam có hơi sợ hãi, bởi vì bà dì đã sắp đi, sau này anh mà như vậy thì còn có thể học tập cho tốt sao? Đoán chừng mỗi đêm lăn giường có thể làm cho cô cả ngày hôm sau không làm gì được. Cho nên rất nhanh Tô Lam đã quyết định ở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.