Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 361: Chương 361: Ngũ vị tạp trần




Sau đó Linda Lâm lấy ra một tấm thiệp màu lam nhạt từ trong bó hoa, thì thầm: “Mặc dù một bó hoa hồng vàng không thể xóa đi một phần vạn áy náy của tôi với cô, nhưng tôi mỗi ngày đều sẽ để nó thay tôi nói với một tiếng thật xin lỗi, cho đến khi cô chấp nhận lời xin lỗi của tôi mới thôi.”

Tô Lam nghe vậy nhíu mày một cái.

Hỏng hết rồi, những lời này lại là Quan Triều Viễn viết ra cơ đấy.

Sau đó Linda Lâm lập tức đưa tấm thiệp trong tay cho Tô Lam.

Tô Lam mờ mịt nhận lấy, cúi đầu nhìn một cái, những chữ viết rồng bay phượng mua trên tấm thiệp kia trông có vẻ chính là bút tích của anh.

Nhìn những thứ giống như lời tâm tình chua chát này, Tô Lam há to miệng, không biết nên nói gì, sau đó hai tay lập tức trả tấm thiệp lại cho Linda Lâm.

Linda Lâm tiếp nhận tấm thiệp, kẹp trong sổ ghi chép của mình giống như bảo bối.

Tô Lam không khỏi có chút kỳ lạ, nếu như Linda Lâm muốn khoe khoang một chút trước mặt vợ cũ của Quan Triều Viễn, cũng không cần thiết lấy ra tấm thiệp xin lỗi như vậy? Cũng không cần phải lấy ra một tấm thiệp đầy anh yêu em, anh quan tâm em càng thêm buồn nôn chứ?

Sau đó Linda Lâm ngẩng đầu lên khẽ cười nói: “Tô Lam, làm phiền cô nói cho Triều Viễn, tôi không trách anh ấy, cho nên cũng không cần anh ấy mỗi ngày lại mang hoa hồng vàng tới, thật sự nếu tặng mười ngàn ngày, chỉ sợ tôi sẽ càng yêu anh ấy hơn.”

Tô Lam nghe vậy úp úp mở mở nói: “Linda Lâm, tôi… cũng không thường xuyên gặp Quan Triều Viễn, cô biết tôi đã sớm ly hôn với anh ta, bây giờ chỉ bởi vì con cái mới có thể tình cờ… gặp mặt.”

Lúc nói lời này, ánh mắt Tô Lam cũng không dám nhìn thẳng Linda Lâm, vợ trước cô đây tối hôm qua mới vừa lên giường với chồng trước, hơn nữa còn làm vô cùng kịch liệt, cô mất tự nhiên sờ khăn lụa trên cổ, sợ những vết ô mai kia sẽ lộ ra.

“Tô Lam, trước mặt kẻ thất bại tôi đây cô cũng không cần quá khiêm tốn có được không? Cô như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng cảm thấy thất bại sâu sắc hơn.” Linda Lâm đột nhiên ngắt lời Tô Lam.

Nghe nói như thế, Tô Lam bình tĩnh nhìn Linda Lâm, cảm thấy cô ấy không hề giống đang diễn, bởi vì sự u sầu nhàn nhạt trong đôi mắt không hề giả vờ.

Linda Lâm quay đầu nhìn nhà cao tầng và bầu trời màu lam ngoài cửa sổ, trầm lặng nói: “Triều Viễn mặc dù chưa từng thừa nhận với tôi, nhưng tôi thấy trái tim anh ấy luôn đặt trên người cô, ánh mắt anh ấy nhìn cô rất đặc biệt, anh ấy bằng lòng vì cô trả bất cứ giá nào, tôi biết anh ấy mặc dù ở cùng đảo Phổ Cát cùng tôi ba ngày, nhưng trái tim anh ấy vẫn luôn không ở chỗ tôi, có thể tôi đánh giá bản thân quá cao, tưởng rằng chỉ cần có thể sớm chiều ở chung với anh ấy thêm mấy ngày, anh ấy nhất định sẽ thích tôi.”

“Cô quả thật rất ưu tú, hơn nữa xinh đẹp hào phóng, lại có tài năng, tôi và cô vốn dĩ không thể so sánh.” Tô Lam nói từ tận đáy lòng.

Giờ phút này nhìn gương mặt tinh xảo kia của Linda Lâm, nghe giọng nói ngọt ngào kia của cô ấy và tình cảm dạo dào kia, Tô Lam cảm thấy lòng của mình cũng sắp hòa tan.

Xem ra tên Quan Triều Viễn kia còn có chút định lực, ba ngày ba đêm với mỹ nữ như vậy mà ngồi trong lòng vẫn không loạn, tâm trạng Tô Lam giờ phút này lập tức trở nên tốt đẹp.

“Đây chính là sức quyến rũ của tình yêu, tình yêu không bị hạn chế bởi tiền tài, tuổi tác và gương mặt, điều này nói rõ Triều Viễn không phải một người nông cạn.” Linda Lâm miễn cưỡng cong khóe môi.

“Tôi cũng biết anh ấy nghĩ thế nào, nhưng tôi biết trong lòng anh ấy khẳng định cũng rất thích cô, bởi vì anh ấy luôn là người làm theo ý mình, tôi không ngờ anh ấy quan tâm cô có thể tha thứ cho anh ấy hay không như thế.” Tô Lam thực sự nói thật, cũng vì lời nói của Linda Lâm mà cảm động, cô tin tưởng Linda Lâm và những người phụ nữ nông cạn kia không giống nhau, cô ấy không phải bởi vì hào quang trên người Quan Triều Viễn mới yêu anh.

“Nói tới cô khẳng định cũng biết, anh ấy nói anh ấy không theo đuổi được tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi biết anh ấy sợ tôi khó xử trước mặt mọi người mới nói như vậy. Thế nhưng anh ấy càng như vậy, tôi sẽ càng thích anh ấy, anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm, Tô Lam, số cô thật tốt, tốt tới nỗi khiến tôi ghen tị.” Linda Lâm nhìn thẳng Tô Lam.

Nghe nói như thế, Tô Lam không khỏi cau chặt mày, sau đó cười nói: “Nếu như cô biết tôi có gia đình như thế nào, tuổi thơ ra sao, có lẽ cô sẽ không nói như vậy.”

“Thế nhưng cô Triều Viễn yêu cô và hai đứa trẻ sâu sắc, tôi cảm thấy những thứ này chính là hạnh phúc lớn nhất tôi có được, đáng tiếc bọn họ đều là của cô.” Giọng điệu Linda Lâm có chút kích động.

“Linda Lâm, cô…” Tô Lam nhìn ra được tình cảm của Linda Lâm với Quan Triều Viễn có bao sâu, cho nên muốn an ủi cô ấy.

Thế nhưng Linda Lâm lại ngắt lời cô: “Tô Lam, tôi và cô thẳng thắng nói những điều này đã chứng minh trong lòng tôi sẽ không ghen với cô, cũng sẽ không trách Triều Viễn, chỉ trách ai bảo cô gặp anh ấy trước, sau này tôi sẽ chôn giấu phần tình cảm này trong lòng, cô mang theo lời của tôi nói là được, cô ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”

Linda Lâm nói xong lập tức quay đầu nhìn hoa hồng vàng trên bàn rồi ngẩn người, hoàn toàn không quan tâm Tô Lam ngồi đối diện.

Tô Lam nhìn Linda Lâm vài giây đồng hồ, sau đó thức thời lui ra ngoài.

Ôm giấy tờ tài liệu đi trên hành lang, trong lòng Tô Lam thật sự ngũ vị tạp trần.

Thật ra chuyện của Quan Triều Viễn và Linda Lâm vừa nhìn đã hiểu ngau, cô hẳn cũng yên tâm, nhưng khi nhìn dáng vẻ chán nản tinh thần kia của Linda Lâm, cô lại rất đồng tình với cô ấy, trách chỉ có thể trách Quan Triều Viễn kia trêu chọc phụ nữ, gieo hoa đào khắp nơi, thật sự rất hại người.

Buổi chiều lúc sắp tan làm, Tô Lam không yên tâm về Xuân Xuân nên bèn gọi điện cho chị Hồng.

“Chị Hồng, Xuân Xuân sao rồi?”

“Cô Tô, Xuân Xuân cả ngày đều không sốt, nhưng ba ngày qua chưa ngủ, cho nên bây giờ vừa nằm ngủ, tôi đoán có lẽ sẽ ngủ đến sáng mai, cho nên hôm nay không đưa cô bé tới chỗ cô, nếu như cô không yên tâm, cô cứ đến chỗ này đi.” Chị Hồng cười nói.

Tô Lam nghe nói như thế thì sững sờ, sau đó lập tức âm thầm từ chối lời yêu cầu của chị Hồng, cô bây giờ tránh né Quan Triều Viễn còn không kịp, làm sao có thể tự động đưa tới cửa? Ngẫm lại đủ loại đêm qua, gương mặt Tô Lam đỏ rần.

Sau đó cô vội nói ngay: “Chị Hồng, chị chăm sóc Xuân Xuân, tôi không có gì không yên tâm, đúng lúc đêm nay tôi cũng có chuyện, sẽ không qua đâu.”

Tô Lam nói xong lập tức cúp điện thoại.

Lúc hết giờ làm việc, Tô Lam đột nhiên quyết định đêm này về thăm nhà mẹ một chút, những ngày gần đây không phải bận rộn công việc thì chính là bị chuyện của Kình Thiên làm phiền, cô không muốn mẹ lo lắng, cho nên vẫn không trở về, đúng lúc đêm nay không cần chăm nom Xuân Xuân, có thể vui vẻ ở bên mẹ.

Lúc tan làm, Tô Lam rời đi từ cửa sau, bởi vì đằng sau văn phòng chính là một chợ nhỏ, trái cây và rau quả nơi này đều vô cùng tươi mát.

Tô Lam mua trái cây, rau quả và thịt cá rồi kêu một chiếc taxi đến thẳng nhà mẹ.

“Mẹ!” Tô Lam vừa vào cửa đã mừng rỡ chào Sở Thanh Diên.

Sở Thanh Diên nhìn thấy Tô Lam, trên gương mặt nở nụ cười, sau đó bà lập tức chửi bới nói: “Con nhỏ chết tiệt nhà con, nhiều ngày như vậy cũng không trở về thăm mẹ một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.