Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 446: Chương 446: Nổi điên




Lúc này Diệp Vĩnh Thành không thể nhịn được nữa, đưa tay chỉ Hồ Mỹ Ngọc nói: “Hồ Mỹ Ngọc, đừng hễ mở miệng là gọi một tiếng hồ ly tinh, mẹ cô mới là hồ ly tinh lớn nhất.”

“Anh dám mắng mẹ tôi? Nói thế nào mẹ tôi cũng là mẹ kế anh, đồ lòng lang dạ sói nhà anh.” Hồ Mỹ Ngọc khóc lóc om sòm ném ly rượu trong tay về phía Diệp Vĩnh Thành.

Diệp Vĩnh Thành không tránh, ly rượu va vào người anh ta sau đó rơi xuống đất, sàn nhà cứng rắn và ly rượu vừa chạm nhau, chén rượu vỡ tan, âm thanh vang vọng trong sảnh tiệc lớn.

Trong lúc nhất thời, những vị khách quan trọng đang cười nói đều nhìn về bên này, Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc lập tức thành tiêu điểm trong tiệc rượu.

Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Thành tiến lên một bước, giơ tay tát Hồ Mỹ Ngọc thật mạnh.

Hồ Mỹ Ngọc bị tát đến nỗi mắt nổ đom đóm, lập tức ngã cái rầm trên mặt đất.

Diệp Vĩnh Thành chỉ vào Hồ Mỹ Ngọc tức giận nói: “Các người mới đều là thứ lòng lang dạ sói, xác mẹ tôi chưa lạnh, người mẹ hồ ly tinh của cô đã đạp ba dượng cô đi, cấu kết với ba tôi, khiến ba tôi nói gì nghe nấy, mẹ con các cô còn muốn chiếm gia sản nhà chúng tôi, làm hại tôi chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba tôi, bây giờ mẹ cô hại ba tôi thành dáng vẻ gì? Các người chỉ vì cái trước mắt bắt ông ấy đầu tư nhiều dự ánh nát, khiến cho Khải Tiệp sắp phá ản, Khải Tiệp là một tay ba mẹ tôi sáng lập, là tâm huyết cả đời của mẹ tôi, đều bị các người chà đạp, tôi đánh chết cô cũng không hết hận, cô còn có mặt mũi đến đánh người phụ nữ của tôi?”

Một phen của Diệp Vĩnh Thành khiến cho người ở đây đều âm thầm khen hay, đám người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hồ Mỹ Ngọc.

Hồ Mỹ Ngọc nằm rạp trên mặt đất, bụm mặt phẫn hận nói: “Diệp Vĩnh Thành, một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, nói thế nào tôi và anh cũng từng yêu nhau, anh vậy mà ra tay đánh tôi, tội hận anh, đời này tôi cũng không thể tha thứ cho anh.”

“Ai cần sự tha thứ của cô? Ta và cô đời này cũng không đội trời chung, chỉ cần gặp lại nhau, tôi và cô chính là kẻ thù.” Diệp Vĩnh Thành phẫn uất nói.

“Anh…” Giờ phút này ánh mắt Hồ Mỹ Ngọc đau đớn và căm phẫn.

Tô Lam biết Hồ Mỹ Ngọc thật ra vẫn còn tình cảm với Diệp Vĩnh Thành, hôm nay cô ta tới tìm Diệp Vĩnh Thành và bạn gái anh ta tính sổ, thật ra vẫn còn có lòng với anh ta, chỉ là bây giờ Diệp Vĩnh Thành hận cô ta, hơn nữa còn hận đến ngứa răng.

Lúc này Hồ Tinh khoan đi tới.

Đẩy đám người ra, nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc ngã trên mặt đất, trên mặt tím xanh, bà ta tiến lên đỡ con gái.

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Ai đánh con?” Hồ Tinh cũng không phải người chịu thiệt, nhìn thấy cục cưng mình bị đánh thành chận vật như thế, sao bà ta có thể cam lòng?

Thấy được người thân, Hồ Mỹ Ngọc lập tức rưng rưng khóc nói: “Mẹ, Diệp Vĩnh Thành kia không có lương tâm, vậy mà mắng con, còn đánh con.”

Nghe nói như thế, Hồ Tinh tức nổ phổi.

Ngay sau đó, bà ta tiến lên dùng ngón tay sơn móng đỏ tươi chỉ vào Diệp Vĩnh Thành nói: “Diệp Vĩnh Thành, cho dù cậu tìm người mới, cũng không thể tuyệt tình đánh con gái tôi như vậy.”

Diệp Vĩnh Thành lạnh lùng nói: “Đàn ông đều là có mới nới cũ, ai bảo con gái bà tìm tôi, tôi là con trai Diệp Thế Vĩ, Diệp Thế Vĩ không phải cũng tìm người mới là bà lúc xác người cũ như mẹ tôi còn chưa lạnh sao? Hơn nữa còn nói gì nghe nấy người mới, ngoan ngoãn phục tùng.”

“Cậu…” Hồ Tinh bị Diệp Vĩnh Thành làm nghẹn họng không nói được chữ nào.

Mà Diệp Thế Vĩ đi theo đuôi Hồ Tinh đến nghe thế cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, vô cùng xấu hổ.

Hồ Tinh nhìn thấy Diệp Thế Vĩ, tiến lên nắm lấy cánh tay ông ta nói: “Anh nhìn con anh làm sao ức hiếp mẹ con em kìa? Anh mau dạy dỗ thằng con ngỗ nghịch đấy đi.”

Diệp Thế Vĩ vốn hổ thẹn trong lòng, hơn nữa xung quanh đều là nhân sĩ giới kinh doanh, vì vậy cảm thấy rất mất mặt, ông ta dậm chân cau mày nói: “Các người đừng nghịch nữa được không? Cuộc sống tốt đẹp đều bị các người làm ầm lên hết rồi.”

Nghe xong lời này, Hồ Tinh lập tức nhướng mày, dùng giọng nói bén nhọn chất vấn: “Ai làm ầm? Ai hủy hoại cuộc sống? Chính là đứa con chẳng những ngỗ nghịch mà con bất hiếu của anh, còn thưa kiện phân chia tài sản với anh, nếu không phải nó rút đi phần lớn vốn lưu động của công ty, Khải Tiệp sao lại biến thành dáng vẻ bây giờ?”

Diệp Thế Vĩ cau mày, dáng vẻ sa sút tinh thần.

Lúc này Diệp Vĩnh Thành nói: “Đừng nói đứa con bất hiếu gì, bây giờ tôi không có quan hệ gì với ông ta.”

Nghe nói như thế, Diệp Thế Vĩ vô cùng đau buồn phẫn nộ, nhưng không thể nói gì cả.

Hồ Tinh thấy Diệp Thế Vĩ không thể làm chủ cho mẹ con bà ta bèn chán ghét đẩy ông ta một cái: “Sao anh vô dụng như vậy?”

Nói xong Hồ Tinh vừa hét vừa xông về phía Diệp Vĩnh Thành: “Diệp Vĩnh Thành, bây đây liều mạng với mày.”

Diệp Vĩnh Thành nhìn thấy Hồ Tinh vọt về phía mình, người anh ta lập tức lóe lên, Hồ Tinh lập tức đụng phải bàn ăn dài sau lưng Diệp Vĩnh Thành.

Đồ ăn ngon và bát đĩa trên bàn lập tức bị đổ ầm ầm xuống mặt đất, trên mặt đất hỗn loạn, mà Hồ Tinh cũng bị đâm không nhẹ, ôm bụng rên.

“Mẹ!” Hồ Mỹ Ngọc thấy thế, lập tức chạy tới.

“Không sao, không sao.” Dù sao Hồ Tinh cũng có tuổi, lập tức không dậy nổi.

Hồ Mỹ Ngọc thấy mẹ chật vật như thế, cô ta như phát điên cầm lấy bánh ga tô và bát đĩa trên bàn ăn ném về phía Diệp Vĩnh Thành.

“Diệp Vĩnh Thành, anh đi chết đi.”

Trong lúc nhất thời, giống như xem khỉ diễn xiếc trên tiệc rượu, tất cả mọi người xoay quanh, mà Diệp Vĩnh Thành nghiêng người sang trái rồi nghiêng sang phải, những bát đĩa và bánh ngọt kia vậy mà không hề trúng vào người anh ta.

Hai mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc này cũng không lên được mặt bàn gì, mặc long bào vào cũng không thành thái tử được, ở trong giới kinh doanh Giang Châu thật sự cũng thành trò cười, mà giờ phút này Diệp Thế Vĩ sắc mặt tái nhợt, tức giận không nói được câu nào.

Lúc này người phụ trách của ban tổ chức dẫn một đám người tới, đằng sau còn mấy vệ sĩ đi theo.

Người phụ trách của ban tổ chức liếc nhìn đống bừa bộn dưới đất, mạnh miệng nói với mẹ con Hồ Tinh: “Hai vị nữ sĩ, các người đã quấy nhiễm trật tự tiệc rượu nghiêm trong, mời các người lập tức rời khỏi.”

Hồ Tinh lập tức chỉ vào Diệp Vĩnh Thành nói: “Là cậu ta ra tay đánh người trước, các người nên bắt cậu ta rời đi.”

Diệp Vĩnh Thành cười nhạt, đưa tay ôm vai bạn gái: “Là vị nữ sĩ này tạt rượu vang vào mặt bạn gái tôi trước, ai đúng ai sai có thể mở camera, có điều tôi cũng lười tranh luận với loại người low như các người, đúng lúc tôi muốn cùng bạn gái tôi về thay quần áo, xin cáo từ trước.”

Nói xong Diệp Vĩnh Thành ôm bạn gái rời đi trước.

Liếc nhìn bóng lưng nghênh ngang rời khỏi của họ, mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc tức đến méo mũi, nhưng bọn họ vốn bó tay hết cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.