Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 165: Chương 165: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn




“Phải đó, phải đó.”

“Sau đoàn du lịch hai ngày này chúng tôi còn có sắp xếp khác nữa!”

“Qua thêm hai ngày nữa thì chúng tôi phải suy xét hồi trình rồi.” Trong nhất thời, các du khách bàn tán xôn xao. Tô Lam thấy mọi người đều không muốn kéo dài thời gian xuất phát thì vội nói: “Các vị, tôi biết tôi không phải là một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, nhưng tôi cũng làm việc ở công ty du lịch, cũng theo hướng dẫn viên đi qua tuyến đường Thanh Long Hiệp mấy lần, hơn nữa chúng ta vẫn còn bác tài giúp đỡ, nhà hàng khách sạn còn có địa điểm tham quan bên kia cũng đều sắp xếp cố định cả, cho nên mọi thứ tuyệt đối sẽ không có sơ xuất gì cả, hơn nữa tôi cũng sẽ cố hết sức mình dẫn mọi người đi hết cuộc hành trình hai ngày này!”

Một phen bộc bạch cùng bảo đảm khẩn thiết của Tô Lam rất nhanh đã được các du khách đồng tình, bọn họ nhao nhao bày tỏ rằng hướng dẫn viên du lịch mắc bệnh cũng là chuyện không còn cách nào khác, cho nên mọi người đều ngầm đồng ý cách làm để Tô Lam thay thế hướng dẫn viên.

Sau đó Tô Lam cười nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát!”

Tô Thanh mỉm cười với tài xế, tài xế lập tức nổ máy, xe du lịch chậm rãi lái vào đường.

Hai mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc vừa thấy Tô Lam nhẹ nhàng hoá giải nguy cơ như vậy thì cả hai một hát một đệm phản đối tiếp.

“Vậy làm sao mà được? Không phải hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp thì chúng tôi không đi đâu.”

“Phải đó, kéo dài thời gian thì cứ kéo dài thời gian thôi, chúng tôi có thời gian.”1

Thế nhưng, các du khách trên xe không có ai phụ hoạ với cách nói của bọn họ, Tô Thanh cũng tìm chỗ ngồi ở phía trước rồi ngồi xuống, bỏ ngoài tai mấy lý do thoái thác của hai mẹ con Hồ Tinh.

Sau đó, hai mẹ con Hồ Tinh đêu tức đến nhăn mũi, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ đành tạm thời nhẫn nại.

Trên đường đi, các du khách đang ngủ, Tô Lam lại không thể rảnh rỗi.

Co lấy tài liệu địa điểm du lịch ra rồi ghi nhớ trong hai tiếng, sau đó vào hai mươi phút trước khi đến địa điểm du lịch thì đứng lên giới thiệu cho các du khách về nguồn gốc, nội hàm văn hoá, thần thoại truyền thuyết vâng vâng của địa điểm du lịch, lời giới thiệu rất thú vị, chọc cho các du khách cười haha, chuyện không vui ban nãy đã sớm tan thành mây khói.

Rất nhanh đã đến Thanh Long Hiệp rồi, Tô Lam xuống xe trước, dìu những người già cần giúp đỡ và những du khách ôm con nhỏ.

Chờ đến khi tham quan hết địa điểm du lịch của ngày hôm nay thì đã đến sáu giờ tối rồi, trời cũng đã tối, sau khi đến nhà hàng, Tô Lam lại bận rộn thêm một trận để sắp xếp ổn thoả việc ăn ở của các du khách.

Ăn cơm xong cuối cùng cũng đến tám giờ, Tô Lam đưa các du khách vào khách sạn sắp xếp chỗ ở, cô cũng đã hoàn thành công việc trong một ngày của hướng dẫn viên du lịch.

Có thể mọi người đều nhìn thấy sự chăm chỉ và cố gắng ở từng chi tiết nhỏ nên không có một du khách nào đưa ra ý kiến gì, ngược lại ở chung rất hoà thuận với Tô Lam suốt cả ngày, cho nên mẹ con Hồ Tinh dù cho có muốn soi mói để trả thù Tô Lam thì cũng không cơ hội

Thế nên, cả ngày này, mặc dù Tô Lam rất mệt mỏi, nhưng cũng rất vui vẻ thoải mái, còn hai mẹ con Hồ Tinh thì tổn hại khí thế, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Cuối cùng, vào lúc chín giờ tối, hai mẹ con Hồ Tinh đến gõ cửa phòng Tô Lam.

Cốc cốc… Cốc cốc…

Gõ loạn cửa phòng một trận, Tô Lam mở cửa, thấy hai mẹ con Hồ Tinh đứng bên ngoài, thì biết là người đến không có ý tốt.

“Có chuyện gì không?” Tô Lam chưa quên bây giờ mình là hướng dẫn viên du lịch nên mới hỏi thăm, nhưng trên mặt không hề treo lên nụ cười của ngày hôm nay.

“Chúng tôi muốn đổi phòng!” Hồ Mỹ Ngọc dẫn đầu nói.

Nghe vậy, Tô Lam cau mày. “Vì sao muốn lại muốn đổi phòng? Mới nãy không phải đã xác nhận trong phòng không có vấn đề gì rồi sao?”

Vừa nãy lúc nhận phòng, cô sợ có vấn đề gì nên đều hỏi trước các du khách, họ đều xem xong phòng rồi mới làm thủ tục nhận phòng.

Đương nhiên, cô cũng biết mẹ con Hồ Tinh là đến vạch lá tìm sâu, cho nên cô cũng có chuẩn bị tâm lý.

“Khăn trải giường đều bị ướt cả rồi, cô kêu chúng tôi ở kiểu gì?” Hồ Tinh mở miệng cực kỳ cay nghiệt.1

Nghe vậy, Tô Lam liền nói: “Vậy tôi đến nhìn xem.”

“Nhìn thoải mái.” Hồ Tinh mở tay.

Tô Lam đến phòng của Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc, bất ngờ phát hiện hai tấm khăn trải giường trên giường đều ướt đẫm, cô không khỏi nhéo đầu mi, bởi vì vừa nãy lúc nhận phòng cô còn cố ý nhìn qua căn phòng này, ban nãy trên giường không hề bị ướt.

Hồ Mỹ Ngọc theo sau Tô Lam nói: “Nhìn thấy chưa? Có phải ướt hay không? Chúng tôi yêu cầu đổi phòng.”

Tô Lam cố nhịn, cô xoay người nói với Hồ Mỹ Ngọc: “Ban nãy tấm khăn trải giường này rõ ràng không hề ướt, là các người tự làm ướt phải không?”

“Con mắt nào của cô nhìn thấy là bọn tôi làm ướt vậy hả? Nói chuyện cũng phải có bằng chứng, cô không thể ăn nói bậy bạ!” Hồ Tinh lập tức mắng chửi xối xả.

Tô Thanh cô với hai mẹ con Hồ Tinh quả thật là kẻ thù từ kiếp trước, cứ phải đụng chạm bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu!

“Tóm lại, bây giờ, cô phải đổi cho bọn tôi một căn phòng sạch sẽ, bằng không tôi khiếu nại tới cục du lịch!” Hồ Mỹ Ngọc uy hiếp nói.

“Đúng vậy, tôi nói mà, hướng dẫn viên du lịch không chuyện nghiệp thì không ổn rồi, chúng tôi còn phải khiếu nại cô làm việc không có chứng nhận, để công ty du lịch của các người phải đóng cửa!” Hồ Tinh cũng phụ hoạ theo.

Có lẽ là tiếng cãi nhau của bọn họ quá lớn làm cho mấy du khách ở phòng cách vách và đối diện bị làm ồn đến đi ra, mấy người nhao nhao nhìn vào trong phòng. Thấy nhiều người rồi, Hồ Tinh lập tức đi ra cửa, lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn xem khăn trải giường trong phòng của chúng tôi đều ướt hết cả, bảo bọn tôi ngủ làm sao đây? Bọn tôi mới nói mấy câu mà đã cho bọn tôi xem sắc mặt rồi, đây là hướng dẫn viên kiểu gì vậy chứ, buổi sáng còn thề thốt nói rằng sẽ cố hết sức để chúng ta ăn ngon chơi vui, bây giờ đến ngủ chúng ta cũng ngủ không ngon, cái công ty du lịch này chính là công ty du lịch gà rừng rồi!”

“Phải đó, chúng ta cùng nhau khiếu nại bọn họ, để bọn họ đóng cửa!” Hồ Mỹ Ngọc cũng bước ra phụ hoạ theo.

Tô Lam thấy người bên ngoài càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn bàn tán xôn xao, hình tượng tốt mà cô dựng lên đã sắp bị hai mẹ con Hồ Tinh đẩy ngã rồi.

Hơn nữa nếu như thật sự có nhiều người cùng khiếu nại lên cục du lịch, vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất xấu đến công ty du lịch, thật sự nói không chừng sẽ phải ngừng kinh doanh chỉnh đốn lại.

Mặc dù cô chỉ mới làm việc ở công ty du lịch này được hơn một tháng, nhưng ông chủ với đồng nghiệp đối xử với cô thật sự rất tốt, cô không thể để ông chủ vì mình mà chịu tổn thất, lại càng không thể khiến cho các đồng nghiệp mất việc vì mình, cho nên cô phải ráng mà nhịn cục tức lúc này xuống.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Hồ Tinh, Hồ Mỹ Ngọc, hôm nay tôi giả làm cháu thì có làm sao? Lần sau tôi nhất định sẽ không tha cho các người!

Một khắc sau, Tô Lam hít sâu một hơi, cô xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

“Cô…muốn làm gì?” Thấy Tô Lam hùng hùng hổ hổ, khí thế hiên ngang, Hồ Tinh tức thì không nói nên lời. Trên mặt Tô Lam lập tức lộ ra nụ cười nhẹ xán lạn, nói: “Xin lỗi, vừa nãy có thể là tôi quá sơ suất, như vậy đi, tôi ngủ ở phòng này, các người ngủ ở phòng của tôi được chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.