“Công việc quan trọng, nhưng anh cũng phải chú ý đến thân thể của bản thân, hay buổi tối đến nhà em ăn cơm đi? Tay nghề của mẹ Trần rất tốt, gần đây em cũng học được hai món tủ.” Phương Ngọc Hoan nhiệt tình mời.
“Hôm khác đi, tối nay tôi có tiệc xã giao.” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.
“Triều Viễn...” Phương Ngọc Hoan còn muốn nói gì đó.
Quan Triều Viễn ngắt lời cô ta: “Tôi còn có việc phải làm, cúp máy đây.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa kính xe, Quan Triều Viễn hơi sốt ruột nói: “Lái nhanh hơn đi!”
Lâm Minh ở phía trước trả lời: “Tổng giám đốc Quan, hôm nay là thứ sáu, bây giờ lại là thời gian cao điểm, nhiều xe quá, vốn không thể di chuyển được.”
Nghe xong, Quan Triều Viễn cau mày.
Lúc này, anh có một ý nghĩ muốn giang cánh bay đến biệt thự ở ngoại ô thành phố, anh chỉ nhớ Minh An thôi sao? Chỉ sợ anh còn muốn nhìn thấy cô đang chăm sóc Minh An, đúng chứ? Nhất thời, anh cũng không thể nói rõ được.
Nửa giờ sau, chiếc xe Bentley dừng trước biệt thự.
Lâm Minh mở cửa ghế sau, Quan Triều Viễn xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự.
Bước vào phòng khách, Quan Triều Viễn nhìn thấy chị Hồng đang ôm Minh An ngồi trên ghế sô pha, chơi đùa cùng cậu bé.
“Cậu Quan, anh về rồi sao?” Nhìn thấy Quan Triều Viễn, chị Hồng lập tức đứng dậy chào.
Quan Triều Viễn nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt có chút nặng nề, hỏi thẳng: “Không phải chị bị bệnh sao?” Chị Hồng lập tức áy náy nói: “Anh Quan, mấy ngày trước tôi bị cảm, sợ lây cho Minh An, giờ tôi đã khỏe rồi nên chiều nay vội vàng trở về. Ồ, mấy ngày này may mà có cô Tô, cô ấy đã chăm sóc Minh An rất tốt, tôi tới rồi, Minh An cũng không để cô ấy đi, cô ấy đành nhân lúc Minh An ngủ say mới rời đi.”
Nghe được lời này, Quan Triều Viễn nhíu mày, rõ ràng ánh mắt hơi mất mát, chị Hồng đứng ở đó cảm thấy rất khó xử, không biết mình đã nói sai câu gì, hay là mình không nên bị bệnh?
“Ba... Ba...” Lúc này Minh An đang ngồi trên ghế sô pha bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn Quan Triều Viễn, vừa cười vừa gọi.
Quan Triều Viễn điều chỉnh biểu cảm, bước tới, cúi người ôm Minh An.
Đôi tay nhỏ mũm mĩm của Minh An vỗ nhẹ lên má Quan Triều Viễn, nhìn cậu con trai đáng yêu, sắc mặt anh từ từ tốt lên...
Vào buổi trưa hai ngày sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa, Tô Lam và Kiều Tâm hẹn nhau đến một quán lẩu gần công ty ăn lẩu.
Lúc ăn sắp xong, Kiều Tâm nhìn Tô Lam đang lơ đãng hỏi: “Này, hôm nay cậu bị sao vậy? Cứ lơ đãng mãi, nói chuyện mà đầu óc cậu cứ như đang trên mây.”
“Tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa, hai ngày nay ăn không ngon, ngủ cũng không yên.” Tô Lam đặt đũa xuống, nói.
“Không phải cậu lại yêu đương rồi chứ?” Kiều Tâm bất ngờ mở to miệng hỏi.
“Yêu cái đầu cậu, tớ làm gì có nhiều vận đào hoa như vậy?” Tô Lam trợn trắng mắt nhìn Kiều Tâm.
“Vậy thì cậu bị làm sao?” Kiều Tâm rất tò mò.
Sau đó Tô Lam kể cho Kiều Tâm nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, cuối cùng mặt màu ủ rũ nói: “Mấy ngày này, tớ cứ nhắm mắt lại là trong đầu toàn hình ảnh của Minh An, tớ cũng không biết tại sao, cậu nói xem tớ nên làm như thế nào?”
Kiều Tâm cúi đầu suy nghĩ một lát nói: “Cậu nói xem có chuyện trùng hợp đến như vậy sao? Con của cậu đã chết, Quan Triều Viễn đến trại mồ côi nhận nuôi một đứa? Sao tớ cứ cảm thấy kì lạ?”
Lời nói của Kiều Tâm lập tức đánh thức Tô Lam, cô lập tức nói: “Tớ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ấy nói rất hợp tình hợp lý, tớ không biết có nên tin không.”
“Cậu ngốc quá, cậu có thể đến trại mồ côi điều tra mà? Muốn nhận nuôi trẻ mồ côi ở trại trẻ đều phải có một bộ thủ tục đúng quy định.” Kiều Tâm nói.
“Ừ nhỉ, nhưng tớ không biết trại trẻ mồ côi mà Quan Triều Viễn nhận nuôi Minh An là trại trẻ nào?” Tô Lam buồn bã nói.
Kiều Tâm cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu cảm thấu chị Hồng chăm sóc cho Minh An đó có biết không?”
“Nghe nói chị ấy vẫn luôn chăm sóc cho Minh An, vậy hôm khác tớ sẽ qua đó một chuyến hỏi thử cô ấy, nói thật, tớ rất nhớ Minh An.” Tô Lam suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Này Tô Lam, cậu xong rồi, trước kia Quan Triều Viễn có thể mê hoặc cậu đến chết đi sống lại, bây giờ con trai của anh ấy mới lớn như vậy đã có thể khiến cậu nhớ thương mỗi ngày, nếu hai ba con họ bắt tay với nhau thì cậu còn có đường sống được à? ”Kiều Tâm trêu chọc Tô Lam.
“Ngày nào cũng lấy chuyện này ra trêu tớ, tớ lại muốn xem xem người thu phục được cậu trông như thế nào.” Tô Lam trợn trắng mắt nhìn Kiều Tâm.
“Chắc người đó vẫn chưa sinh ra đâu!” Kiều Tâm cười ha ha.
Một lát sau, Tô Lam và Kiều Tâm ăn lẩu xong ra khỏi quán lẩu.
Mới đi được mấy bước, vừa ngẩng đầu, đột nhiên Tô Lam nhìn thấy có một bóng người quen thuộc trước mặt mình.
Phương Ngọc Hoan cũng nhìn thấy Tô Lam, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát.
Sau đó Tô Lam quay mặt đi chỗ khác, cô không thích người này, cũng không muốn để ý đến cô ta.
“Đúng là xui xẻo, ra ngoài ăn bữa cơm cũng gặp kẻ thứ ba được!” Kiều Tâm ở bên cạnh Tô Lam không nhịn được, cố ý nói to.
Câu này thì hay rồi, đâm ngay vào tổ ong vò vẽ!
Phương Ngọc Hoan tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn Kiều Tâm, sau đó khoanh tay nói: “Chó nhà ai mà chưa xích lại vậy? Chạy ra ngoài cắn người lung tung!”
“Cô nói ai là chó?” Kiều Tâm tức giận chỉ vào Phương Ngọc Hoan.
“Tôi không chỉ đích danh nói cô, cô tự nhận sao?” Phương Ngọc Hoan dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Kiều Tâm.
“Cô nói gì?” Tính tình Kiều Tâm nóng nảy, sao có thể nhịn được, cô ấy bước lên trước, định đánh nhau với Phương Ngọc Hoan.
Thấy vậy Tô Lam vội vàng kéo Kiều Tâm lại: “Bỏ đi, nói chuyện cùng loại chó không nhả được ngà voi làm gì?”
Lúc này, Phương Ngọc Hoan không thèm nhịn nữa: “Làm sao? Mấy người ỷ có đông người, ức hiếp một mình tôi phải không?”
“Ức hiếp cô đấy, thì sao?” Kiều Tâm bước tới, đẩy Phương Ngọc Hoan một cái.
“Cô còn dám đánh người?” Phương Ngọc Hoan cũng không chịu yếu thế, tiến lên đánh Kiều Tâm.
Tô Lam sợ Kiều Tâm bị thiệt, cũng không muốn gây chuyện, bước tới chặn trước mặt Kiều Tâm, nói với Phương Ngọc Hoan: “Mọi chuyện bắt đầu là do tôi, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi là được, đừng động đến những người không liên quan!”
“Tô Lam, không ngờ cô cũng khá nghĩa khí, được, vậy tôi sẽ tính sổ với cô. Cô và Quan Triều Viễn đã ly hôn, tôi cảnh cáo cô, đừng quấy rầy anh ấy nữa, nếu không tôi sẽ khiến cô đẹp mặt!” Hai mắt Phương Ngọc Hoan hung tợn nhìn chằm chằm Tô Lam.
Tô Lam không hề tức giận với lời cảnh cáo của Phương Ngọc Hoan, ngược lại còn cười lạnh nói: “Tôi lại muốn hỏi cô một câu, bây giờ cô và Quan Triều Viễn có quan hệ như thế nào? Hai người kết hôn rồi à? Cô lấy thân phận gì để cảnh cáo tôi?”
“Tôi...” Phương Ngọc Hoan đuối lý, sau đó hất cằm nói: “Tôi là bạn gái của Quan Triều Viễn, dựa vào điều này, tôi có thể cảnh cáo cô.”
“Vậy cô vẫn nên quay về quản bạn trai của mình cho tốt, đừng để anh ấy đi khắp nơi khiêu khích phụ nữ, cô không quản được chó của mình cắn người, lại bảo người khác quản hộ, cô nói xem chuyện này có lý không?” Tô Lam lạnh lùng nói.