Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 241: Chương 241: Sợ hãi




Sau đó Tô Lam và Kiều Tâm lại tiếp tục nói chuyện.

“Thực sự không ngờ rằng, cậu lại có thể mê hoặc được luật sư hàng đầu! Này, rốt cuộc cậu dùng phương pháp gì vậy? Mau truyền dạy lại cho tớ đi, để tớ cũng có thể câu được một anh chồng không cần quá giàu có, chỉ cần giàu vừa vừa cũng được!” Kiều Tâm trêu chọc.

“Cậu nằm mơ đi, tớ đây cũng chẳng có phương pháp gì cả. Một mình tớ mang theo Xuân Xuân rất khó khăn. Bây giờ Quan Khởi Kỳ đối xử với Xuân Xuân như con ruột của mình, mấy lần cứu giúp chúng tớ thoát khỏi nguy hiểm, tớ còn có thể làm thế nào? Thật sự là không có cách nào khác để trả ơn.” Tô Lam thở dài đáp.

Nghe vậy, Kiều Tâm nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt ngạc nhiên mà nói: “Cậu nói gì cơ? Cậu không hề yêu Quan Khởi Kỳ, cậu tìm anh ấy là bởi vì anh ấy đối xử tốt với Xuân Xuân?” Tô Lam đặt cốc cà phê trong tay mình xuống, cau mày nói: “Không phải là tình cảm có thể vun đắp được sao? Tớ nghĩ tớ đang dần dần nảy sinh tình cảm với anh ấy. Hơn nữa tình cảm cũng không thể ăn được. Tớ đã từng tuổi này rồi, không muốn tiếp tục theo đuổi những thứ viển vông không có thật đó nữa. Cuộc sống hiện tại yên ổn mới là quan trọng nhất, tương lai của Xuân Xuân cũng quan trọng nhất. Cậu nói xem có phải không?” “Haizz, cậu nói đúng! Cậu muốn có cái gì liền có cái đó, tớ muốn có cái gì thì lại không có. Tớ cũng muốn có một cuộc sống bình yên, nhưng lại chẳng có ai đón nhận tớ. Mấy hôm trước có một chị đồng nghiệp thấy tớ sắp ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân cho nên đã giới thiệu cho tớ mấy đối tượng liền. Kết quả, người ta thấy tớ có một người mẹ bị liệt nửa người thì đều chạy nhanh hơn khỉ. Con người bây giờ quá thực tế rồi. Quan Khởi Kỳ có điều kiện tốt như vậy, có thể tìm một người kết hôn lần thứ hai như cậu, hơn nữa lại còn mang theo con của chồng trước. Có thể thấy anh ấy thực sự rất yêu cậu, cậu phải giữ lấy thật chắc, tốt nhất là nhanh chóng kết hôn với anh ấy, để tránh sau này anh ấy nghĩ lại lại thấy hối hận!” Sau khi Kiều Tâm phàn nàn một cách cay đắng, lại bắt đầu khuyên bảo Tô Lam.

“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại đi.” Tô Lam cười.

“Chúng ta là bạn thân nhất nên mới nhắc nhở cậu, những lời tớ nói đều là lời nói thật, nghe hay không tùy cậu.” Kiều Tâm nói.

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu nhìn cốc cà phê ở trước mặt, lắc đầu mỉm cười.

Sau đó, Kiều Tâm lại lấy ra một chiếc túi rồi nói: “Đây là quần áo tết tớ mua cho Xuân Xuân.”

“Lại khiến cậu tốn kém rồi.” Tô Lam mỉm cười rồi nhận lấy.

“Tốn kém gì đâu. Đây là thứ mà người mẹ nuôi này mua cho con gái, được không? Mặc dù người mẹ nuôi như tớ không có nhiều tiền, nhưng mua một bộ quần áo thì dễ như trở bàn tay.” Kiều Tâm cười nói.

“Vậy tớ thay mặt Xuân Xuân cảm ơn mẹ nuôi của con bé.” Tô Lam nói

Reng reng…Reng reng…

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tô Lam vang lên.

Tô Lam cúi đầu nhìn, quả nhiên là Quan Khởi Kỳ gọi điện đến.

Kiều Tâm nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lam, càng trêu chọc: “Không phải chứ, mới có một lúc không gặp mà đã vội vã lần theo dấu vết rồi à?”

“Đm cậu.” Tô Lam lườm Kiều Tâm một cái, sau đó nghe điện thoại.1

“Khởi Kỳ?”

“Em đang ở đâu vậy? Tôi đến chỗ này giải quyết công việc, vừa hay có thể đón em.” Quan Khởi Kỳ nói ở đầu dây bên kia.

“À, tôi và Kiều Tâm đang ngồi ở quán cà phê dưới công ty.”

“Thế nào rồi? Tôi sắp đến nơi rồi.” Đầu dây bên kia vang lên.

“Cũng tàm tạm rồi.” Tô Lam cười nói

“Được, hai phút nữa tôi sẽ đến quán cà phê.”

“Vậy hai phút nữa tôi sẽ đi. Bye bye!” Tô Lam nói rồi tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Kiều Tâm đưa một tay chống cằm, cười xấu xa: “Còn nói tình cảm có thể vun đắp, hiện tại hai người các cậu đã dính chặt lấy nhau như keo sơn rồi đúng không?”

“Làm gì có?” Tô Lam đỏ bừng cả mặt một cách không giải thích được.

“Lại còn không có? Anh ấy ở xa như vậy mà còn đến đón cậu tan làm. Cậu đó, đã lâu như vậy tớ với cậu không gặp mặt cũng không ngồi nói chuyện với tớ thêm một lúc nữa, hai phút nữa đã đi rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn!” Kiều Tâm bắt đầu kể lể.

“Những điều cần nói thì đều nói hết rồi còn gì? Còn nữa, không phải Xuân Xuân vẫn đang ở nhà đợi tớ sao? Hai ngày nữa là đến tết rồi, chị Vu cũng phải về quê. Tớ cũng phải để cho người ta có thời gian chuẩn bị đồ tết đúng không?” Tô Lam vội vàng giải thích.

“Được rồi, được rồi, không cần giải thích nữa, chỉ càng làm cho mọi thứ tồi tệ hơn thôi. Hai người các cậu đã một ngày không gặp rồi, tớ cũng không chiếm giữ cậu nữa. Cậu đó, mau chóng trở về đau khổ triền miên với luật sư của cậu đi, biết đâu nói không chừng năm nay lại có cho Xuân Xuân thêm em trai em gái!” Kiều Tâm càng nói càng hăng say.

“Cậu có đáng ghét không?” mặt của Tô Lam đỏ ửng hết lên.

“Tớ đang đưa ra lời khuyên cho cậu được chưa? Chỉ cần bụng của cậu to ra, Quan Khởi Kỳ nhất định sẽ kết hôn chạy bầu với cậu ngay lập tức. Lúc đó cậu sẽ kiếm được một tấm thẻ đảm bảo hỗ trợ tài chính cho đến hết cuộc đời!” Kiều Tâm cười nói.

Lúc này, Tô Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy chiếc xe Land Rover của anh ấy đang đậu ở bên đường.

Tô Lam cầm lấy túi và đứng dậy: “Quan Khởi Kỳ đến rồi, tớ không nghe cậu nói linh tinh nữa, bái bai!”

“Này, nói chuyện thêm một chút nữa cũng không được sao?” Thấy Tô Lam rời đi ngay lập tức, Kiều Tâm chán nản nói.

“Cậu tìm người khác mà nói chuyện tiếp đi.” Dứt lời, Tô Lam mím môi cười, xoay người bước ra ngoài quán cà phê.

Từ cửa kính nhìn thấy Tô Lam bước lên xe của Quan Khởi Kỳ, sau đó chiếc xe đó chạy vụt đi trên đường.

Kiều Tâm không có cách nào khác đành cầm túi lên rồi rời đi. . Truyện mới cập nhật

Kiều Tâm rời đi được một trăm mét thì bỗng nhiên nhớ ra điện thoại để quên ở quán cà phê cho nên lại vội vàng quay lại.

Vừa đi đến chỗ cách quán cà phê mấy mét, đột nhiên Kiều Tâm nhìn thấy bóng dáng của một người mặc áo khoác đen bước ra khỏi quán cà phê.

Cô không khỏi ngạc nhiên, sau đó dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào người đàn ông quay lưng lại với cô đang rời đi.

Trời ơi! Đó không phải nhà tư bản sao? Sao anh lại ở đây.

Sau đó Kiều Tâm bước vào quán cà phê với vô số câu hỏi, cầm điện thoại ở chỗ mà bản thân đã để quên lên, cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.

Đang định mở cửa quán cà phê ra, cô lại quay lại mỉm cười với một người phục vụ và nói: “Xin hỏi, người đàn ông vừa mới bước ra ngoài vừa nãy ngồi ở chỗ nào vậy?”

Người phục vụ đó chỉ tay vào vị trí đằng sau chỗ của cô ấy và Tô Lam vừa ngồi: “Chính là chỗ đó.”

Kiều Tâm nhìn theo ánh mắt của người phục vụ liếc qua đó, sau đó nhíu mày hỏi: “Vừa nãy người làm rơi vỡ cốc là anh ta đúng không?”

“Đúng vậy, người đàn ông đó làm rơi vỡ một cái cốc của chúng tôi, vừa nãy đưa cho chúng tôi một trăm tệ, vừa nhìn đã biết là người có tiền!” Đến tận bây giờ người phục vụ vẫn rất vui mừng.

“Ồ, đúng là có tiền, có rất nhiều tiền.” Kiều Tâm gật đầu, sau đó quay người rời khỏi quán cà phê.

Bước ra khỏi quán cà phê, càng nghĩ Kiều Tâm lại càng cảm thấy có chỗ nào không đúng, chắc không trùng hợp đến mức Quan Triều Viễn cũng uống cà phê ở đây?

Lại quay đầu lại nhìn, ở bên cạnh quán cà phê chính là tòa nhà của công ty của Tô Lam. Lúc này, dường như Kiều Tâm hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ Quan Triều Viễn đến đây để gặp hoặc nhìn thấy Tô Lam?

Nghĩ đến đây, Kiều Tâm không khỏi cau mày. Xem ra Quan Triều Viễn vẫn chưa bỏ cuộc với Tô Lam sao?

Những lời vừa nãy mà bản thân với Tô Lam nói chẳng phải đều bị Quan Triều Viễn nghe thấy hết rồi sao? Trời ơi! Nghĩ đến những lời nói đùa trắng trợn vừa nói, cô ấy thật muốn chết đi được, những gì cô ấy vừa nói thật quá đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.