Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 63: Chương 63: Tại sao lại đối xử với tôi như vậy




Tô Lam hé miệng cười một tiếng, vuốt ve cái bụng đã hơi nhô ra của mình: “Chính xác mà nói thì là cưới chạy bầu.”

Ánh mắt của Trịnh Hạo chuyển đến trên bụng Tô Lam, sửng sốt không nói nên lời, bên trong thoáng lóe lên một chút mất mát, nhưng sự mất mát đó nhanh chóng bị anh ta giấu đi.

“Thật không? Chúc mừng cô, thế là sắp được làm mẹ rồi.” Trịnh Hạo nhanh chóng nhìn sang nơi khác.

“Lần này tôi tìm đến là vì có chuyện muốn nhờ anh.” Giọng điệu Tô Lam mang theo chút khách sáo.

Cô cố tình nói với Trịnh Hạo về chuyện mang thai là để chứng minh rằng hiện tại cô đã hết lòng vì cuộc hôn nhân của mình.

“Nói đi, miễn là tôi có thể thì tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ.” Trịnh Hạo hào phóng nói.

“Là em gái tôi muốn ứng tuyển vào khoa kế toán ở trường đại học của anh, không biết điểm năm nay có cao không? Điểm của nó cũng không tệ lắm, được khoảng năm trăm tám mươi điểm.” Tô Lam cười nói.

Trịnh Hạo lập tức gật đầu nói: “Được đấy, điểm số này hẳn là không thành vấn đề, nên nộp đơn sớm đi, không thì cô đưa tư liệu của em gái cô cho tôi, tôi giúp cô xem qua thử một chút đề phòng ngừa có chuyện bất trắc, vả lại đơn xin cũng phải viết tốt, tôi rất có kinh nghiệm trong việc đăng kí này.”

“Vậy thì cảm ơn anh, tôi cũng đang lo lắng chuyện viết đơn cho nó.”

Mặc dù chưa trở thành một cặp nhưng Tô Lam cảm thấy Trịnh Hạo là một người bạn rất tốt, anh ta rất nhiệt tình với chuyện của Tô Yên, hơn nữa sau này còn có khả năng anh ta sẽ dạy dỗ Tô Yên, đối với vấn đề thi vào đại học của Tô Yên, Tô Lam đã có thể yên tâm rồi.

Một đêm muộn hai ngày sau, Tô Lam trằn trọc trở mình không ngủ được.

Mở đèn trên tường lên, Tô Lam tựa đầu vào giường, mở lịch trên điện thoại di động ra xem, tính thử một chút thì Quan Triều Viễn đã sang Mỹ được một tuần.1

Không phải anh nói đi một tuần sẽ về ư? Sao đến giờ vẫn không có tin tức gì hết? Kể từ lần trước gửi vài tin nhắn WeChat qua lại trong phòng sách, họ đã không còn liên lạc với nhau nữa.

Bỗng nhiên Tô Lam nghe thấy ngoài cửa có tiếng người đi lại, tiếng bước chân khá nặng nề, chắc chắn không phải là mẹ Trần.

Trong lòng cô chợt căng thẳng, muộn thế này rồi, sẽ không phải là ăn trộm chứ?

Ngay sau đó nghe được có tiếng người dùng chìa khóa mở cửa ra, Tô Lam sợ rợn cả tóc gáy, tên trộm này đang muốn cạy khóa sao?

Tô Lam thuận thế cầm con dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường lên, tự hỏi nếu tên trộm xông vào, cô có chống cự hay không?

Giây tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Lam, cánh cửa phòng bật mở ra!

Một bóng người mặc áo sơ mi trắng mệt nhọc đi từ ngoài vào, lúc Tô Lam thấy rõ khuôn mặt đẹp trai kia, toàn thân như được thả lỏng.

Quan Triều Viễn thấy trán Tô Lam đổ mồ hôi lạnh, tay còn siết chặt dao gọt hoa quả, anh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Kế đó, anh duỗi tay bật đèn bật đèn pha lê lên, buồn cười đi đến bên mép giường nói: “Chẳng phải cô nói mình không sợ trời không sợ đất sao?”

Nhìn thấy ý cười trêu chọc của anh, Tô Lam liếc anh một cái, đặt dao gọt hoa quả trở về tủ đầu giường, làm sáng tỏ: “Tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ăn trộm!”

“Trộm thì không có chìa khóa đâu.” Quan Triều Viễn đung đưa chìa khóa trong tay.

“Anh… Sao bỗng nhiên lại quay về?” Tô Lam nghi ngờ nhìn anh.

Đầu tóc hơi rối, áo sơ mi cũng có nếp nhăn, dáng vẻ mệt mỏi, thậm chí trong mắt cũng hằn đỏ tơ máu.

Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Tô Lam cảm thấy buồn bực, anh về vội như vậy là vì người trong lòng, không phải vì cô.

Nghe xong, Quan Triều Viễn vươn tay vuốt cằm Tô Lam nói: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ rất vui khi thấy tôi.”

“Tôi cũng không có mất hứng mà?” Lúc nói những lời này Tô Lam rũ mi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Bọn họ sắp phải ly hôn, anh cũng sắp cưới một người phụ nữ khác, bảo cô làm sao có thể hạnh phúc cho được?

“Cô không gạt được tôi đâu, rõ ràng là cô không vui.” Quan Triều Viễn cố chấp nói.

Tô Lam hơi thiếu kiên nhẫn, đưa tay đẩy bàn tay đang sờ cằm cô ra, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Sao cô có thể không ghét đây? Anh thuộc về người phụ nữ khác, bất kể là trái tim hay thể xác, tại sao anh phải chạm vào cô chứ?

Ánh mắt của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn không khỏi tức giận, âm lượng nhanh chóng tăng lên: “Tôi ngồi máy bay suốt mười mấy giờ đồng hồ, gấp gáp quay về ngay trong đêm là vì lo lắng cho cô, tại sao cô lại đối xử với tôi bằng thái độ này?”

Đôi mắt thâm thúy của Quan Triều Viễn mang theo chút tổn thương nhìn chằm chằm Tô Lam, Tô Lam nhướng mày, vốn không biết được nỗi buồn trong lòng anh, cô kích động nói: “Anh bay tới bay lui mấy chục giờ, liên tục bôn ba suốt cả tuần lễ cũng chẳng phải vì tôi đâu đúng không?”

“Cô đang muốn nói gì đây?” Quan Triều Viễn chần chừ một lúc, nén cơn giận trong lòng, bây giờ cô là phụ nữ đang mang thai, anh không thể đôi co cùng cô như vậy.

Sau nhiều ngày cân nhắc, Tô Lam nhịn xuống đau khổ nói một câu: “Chúng ta ly hôn đi!”

Nghe được những lời này, Quan Triều Viễn sững sờ, một lát sau, anh nắm chặt tay, nhìn chòng chọc Tô Lam nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đây là chuyện mà cô muốn nói với tôi?”

“Đúng vậy.” Tô Lam gật đầu.

Cô siết chặt bộ đồ ngủ dưới lớp chăn bông, cảm giác cả người mình khẽ run lên.

Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát, Quan Triều Viễn tối sầm mặt hỏi: “Tại sao?”

“Không phải đây cũng là chuyện anh muốn nói với tôi ư?” Tô Lam ngước lên nhìn thẳng vào anh.

“Cô biết tôi muốn nói gì với cô sao? Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy hả?” Giọng của Quan Triều Viễn lại cao thêm một chút, văng vẳng giữa đêm khuya.

“Thật ra dù là tôi hay anh nói ra trước thì kết quả vẫn là như vậy, không có gì khác biệt.” Tô Lam lẩm bẩm nhìn anh.

Quan Triều Viễn nhíu chặt đôi mày, nhìn cô một lúc rồi hét lên: “Cô đúng là không chịu nói lý lẽ.”1

Nói xong, ngay lập tức xoay người đóng sầm cửa bỏ đi.

Một lúc lâu sau, Tô Lam mới mang dép bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện biệt thự tối om vắng lặng, có lẽ là anh đã đi rồi. Nhìn màn đêm vô tận bên ngoài, trong lòng cô lại càng thêm lo âu, khuya thế này rồi anh còn có thể đi đâu được chứ?

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam mang theo hai vành mắt đen xuống lầu.

“Mợ chủ, có phải tối qua cậu chủ đã về rồi không? Dì thấy hành lý của cậu ấy để ở cửa, nhưng từ sáng đến giờ chẳng thấy người đâu cả?” Cô vừa ngồi vào bàn ăn, mẹ Trần đã đặt bữa sáng lên bàn và hỏi.

“Tối qua anh ấy đã về, nhưng có lẽ sau đó có việc nên đi rồi.” Tô Lam trả lời.

“Cậu chủ cũng chuyên tâm quá, về muộn như thế rồi mà còn đến công ty, không chịu nghỉ ngơi một chút.” Mẹ Trần lải nhải nói.

Tô Lam ăn một bữa ăn như nhai sáp, cô vốn cho rằng anh sẽ dễ dàng đồng ý ly hôn, nhưng thái độ của anh lại khiến cô bất ngờ, chẳng lẽ anh không muốn ly hôn với cô ư? Hay là vì bị cô nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận?

Reng reng… Reng reng… Đúng lúc này, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Lam vội vàng cầm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.