Điều này đã chọc giận Hồ Mỹ Ngọc, ánh mắt Hồ Mỹ Ngọc lướt qua người phụ nữ trẻ ngồi đối diện Diệp Vĩnh Thành, cô ta tiến lên túm lấy tóc người phụ nữ, chửi mắng ầm ĩ: “Con điếm thúi, có phải mày quyến rũ Diệp Vĩnh Thành không? Mày có biết anh ta là người đã có vợ chưa cưới không? Tao đánh chết mày thứ đê tiện!”
Nói xong, Hồ Mỹ Ngọc giáng một bạt tai lên mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ đáng thương còn mông lung chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bị đánh, cô ấy gào khóc, luôn miệng kêu cứu mạng, có lẽ là chưa từng trải qua tình huống như thế này nên đành bất lực phản kháng.
Diệp Vĩnh Thành thấy vậy nhanh chóng tiến lên bắt lấy tay Hồ Mỹ Ngọc rồi cảnh cáo: “Hồ Mỹ Ngọc, buông tay ra ngay, nghe thấy không hả?”
“Anh còn bảo vệ con hồ ly tinh này à, tôi phá nát mặt cô ta, xem cô ta còn quyến rũ đàn ông được không!” Thấy Diệp Vĩnh Thành bảo vệ người phụ nữ đó, Hồ Mỹ Ngọc càng tức giận hơn, cô ta vươn tay dùng bộ móng sắc nhọn của mình rạch trên mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ kia lập tức kêu gào inh ỏi, tiếng kêu thảm thiết ấy dường như vang vọng khắp cả nhà hàng.
Tô Lam ôm ngực, tai cô cảm thấy hơi khó chịu. Cô thấy rất thương người phụ nữ bị Hồ Mỹ Ngọc túm tóc, sức chiến đấu của cô ấy quá kém, chỉ có thể chịu trận, còn Diệp Vĩnh Thành thì có chút ngập ngừng.
Có điều lần này nhìn Hồ Mỹ Ngọc rất đau lòng, có lẽ cô ta đã động lòng với Diệp Vĩnh Thành thật rồi, lần này cũng đã nếm mùi đau khổ, không giống trước đây cô ta giao du với đủ loại đàn ông rồi trêu đùa tình cảm của người ta, có thể nói là đi đêm cũng có ngày gặp ma.
Cuối cùng Diệp Vĩnh Thành cũng tức điên lên.
Anh ta vươn tay đẩy ngã Hồ Mỹ Ngọc xuống đất, sau đó ôm chặt lấy người phụ nữ đi cùng mình, ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”
Lúc này trên mặt người phụ nữ đã có vết thương, cô ấy đau đến mức rơi nước mắt, yếu ớt nói: “Vĩnh Thành, cô ta là ai vậy? Sao lại đánh em?”
“Cô ta là bạn gái cũ của anh, em yên tâm anh sẽ mời luật sư đến giúp em kiện cô ta, để cô ta chịu trừng phạt thích đáng!” Diệp Vĩnh Thành lạnh lùng nhìn lướt qua Hồ Mỹ Ngọc đang ngồi trên mặt sàn.
Nghe thấy vậy, Hồ Mỹ Ngọc bị đẩy ngã vô cùng đau lòng, cô ta chất vấn bằng giọng nói chói tai: “Diệp Vĩnh Thành, anh thật nhẫn tâm, tôi ở bên anh lâu như vậy mà anh định kiện tôi? Dẫu sao tôi vẫn luôn đối xử tốt với anh như vậy.”
“Đó là một mình cô tình nguyện, trước giờ tôi chưa từng yêu cầu cô đối xử tốt với tôi, mà toàn là cô bám lấy tôi, lợi dụng bà mẹ hồ ly tinh của cô để mê hoặc ông già tôi, để ông già ấy đe dọa không cho tôi thừa kế tài sản của ông ta, còn bắt tôi cưới cô. Hồ Mỹ Ngọc, tôi nói thật với cô nhé, dù chết tôi cũng không cưới cô, vì ở bên cô còn khó chịu hơn ngồi tù, thực sự là tôi không thể chịu thêm một ngày nào nữa nên tôi mới ra tòa với ba tôi, tôi thà không lấy được 75% tài sản, thà cắt đứt quan hệ ba con với ba tôi cũng không muốn phải nhìn mặt cô mỗi ngày!” Diệp Vĩnh Thành ôm đầu đau khổ, anh ta trút hết những uất ức và đau đớn phải chịu trong hai năm nay ra.
Nghe xong những lời này, Hồ Mỹ Ngọc vốn không chịu nổi, cô ta chỉ có thể chửi rủa: “Diệp Vĩnh Thành, tên khốn nạn!”
Diệp Vĩnh Thành lại lạnh lùng nói: “Cô đợi luật sư của tôi đến tìm cô đi.”
Nói xong liền ân cần dìu người phụ nữ trong lòng mình, xoay người rời đi.
“Diệp Vĩnh Thành, tôi nguyền rủa anh và người phụ nữ đó chết không tử tế!” Hồ Mỹ Ngọc cởi bỏ chiếc giày cao gót dưới chân ném về phía lưng bọn họ.
Nhưng bọn họ đã đi xa rồi, giày cao gót rơi xuống cách nơi đó tầm mấy mét.
Lúc này người phục vụ đi đến, cúi đầu nói với Hồ Mỹ Ngọc còn đang ngồi khóc thút thít trên mặt sàn: “Chào cô, cô đã ảnh hưởng đến việc dùng bữa của khách hàng chúng tôi, mong cô nhanh chóng rời đi nếu không cô phải chịu bồi thường tổn thất cho các quý khách.”
Nghe thấy vậy Hồ Mỹ Ngọc hung hăng đứng dậy khỏi mặt sàn, bước đôi chân chỉ còn một bên đi giày cao gót về phía người phục vụ, tức giận nói: “Gì cơ? Sợ tôi không bồi thường nổi sao? Chẳng phải chỗ này để cho người ta đến ăn cơm sao? Tôi nói cho anh biết, giờ bà đây có tiền, mắt chó thì đừng xem thường người khác!”
Người phục vụ ở đây đều là người có tố chất, chắc chắn sẽ không so đo với Hồ Mỹ Ngọc, mà bọn họ cũng là những nhân tài có tố chất cao nên chẳng thèm để tâm đến Hồ Mỹ Ngọc.
“Xin lỗi cô, tôi không có ý như cô nói, chỉ là sợ cô làm phiền các khách hàng khác dùng bữa.”
“Tốt nhất là đừng có!” Hồ Mỹ Ngọc trừng mắt với người phục vụ một cái rồi xoay người rời đi.
Nhưng lúc này Hồ Mỹ Ngọc bỗng nhìn thấy Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi dùng bữa bên cửa sổ.
Nhìn thấy bọn họ, Hồ Mỹ Ngọc ngây ra một chút, đương nhiên cô ta nằm mơ cũng không ngờ bọn họ sẽ ở đây, mà lại còn dùng bữa với nhau, còn chứng kiến cảnh vô cùng khó coi của cô ta khi nãy.
Tô Lam vốn không muốn Hồ Mỹ Ngọc nhìn thấy mình, cô cũng không có ý rước họa vào thân, mặc dù cô cho rằng hôm nay Hồ Mỹ Ngọc không đáng thương một chút nào.
Nhưng nhìn cũng nhìn thấy rồi, giờ cô không thể cố ý giả vờ như không nhìn thấy, vậy càng cho thấy cô giả tạo.
Vả lại Tô Lam biết chắc Hồ Mỹ Ngọc sẽ ầm ĩ với cô một trận, vì đó chính là tính cách của cô ta.
Đúng như dự đoán, Hồ Mỹ Ngọc hoàn hồn lại là đi một bên giày cao gót đến trước mặt Tô Lam và Quan Triều Viễn.
“Hồ Mỹ Ngọc, lâu rồi không gặp.” Người ta đã đến trước mặt vậy rồi, Tô Lam cũng chẳng có lý do gì để vờ như không thấy.
Nhìn lướt qua Quan Triều Viễn ngồi đối diện Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc cười lạnh lùng nói: “Tô Lam, cô cũng có bản lĩnh đấy, giờ tôi phục cô rồi, không kết hôn được với Quan Khởi Kỳ, giờ cô quay sang tìm tổng giám đốc Quan, vậy mà tổng giám đốc Quan lại trúng chiêu này của cô, ai cũng chửi mẹ tôi là hồ ly tinh, tôi thấy hồ ly tinh đạo hạnh cao thâm nhất chính là cô, đúng là không có người đàn ông nào cô không quyến rũ được!”
“Hồ Mỹ Ngọc...” Nghe thấy câu này, Quan Triều Viễn đang định lên tiếng dạy dỗ cô ta.
Tô Lam lại ngắt lời Quan Triều Viễn: “Dù tôi có là hồ ly tinh thì cũng chỉ là một con hồ ly tinh có đạo đức, một trong nguyên tắc ứng xử của tôi chính là tuyệt đối không dây vào người đàn ông có gia đình, cô với bà mẹ đó của cô thì chỉ cần nhìn thấy người đàn ông nào tốt, cho dù người ta có gia đình hay chưa, có bạn gái hay chưa đều ra sức giành lấy, Hồ Mỹ Ngọc, ông trời có mắt, sớm muộn gì các người cũng sẽ gặp quả báo thôi!”
“Cô...” Câu nói của Tô Lam khiến Hồ Mỹ Ngọc không phản bác được câu nào, mặt cô ta bực bội đến đỏ cả lên.
Lúc này Quan Triều Viễn mỉm cười nhìn Tô Lam, sau đó giơ ngón tay cái của mình lên hướng về phía cô.
Tô Lam cười với anh sau đó hất cằm.
Bây giờ trong lòng cô rất sảng khoái, nhất là khi nhìn gương mặt tức đến đỏ như trái cà chua của Hồ Mỹ Ngọc lúc này. Cô muốn dạy dỗ cô ta từ lâu rồi, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!
Thấy động tác của Quan Triều Viễn và ánh mắt đắc ý của Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc như sắp tức điên lên, nhưng giờ lại không thể đấu lại bọn họ, một mình cô ta, lại còn là phụ nữ, nếu làm lớn chuyện nhất định sẽ chịu thiệt, hơn nữa cô ta cũng không dám đắc tội với Quan Triều Viễn.