Lúc này, một tiếng bịch vang lên, Tô Lam quỳ gối xuống trước mặt Sở Thanh Diên.
“Con làm gì vậy?” Tô Lam làm thế lại càng khiến cho Sở Thanh Diên hoảng sợ hơn, bà ngây người ra nhìn con gái.
Tô Lam biết rõ chuyện ngày hôm nay sẽ khiến mẹ cô đau lòng như thế nào. Cô lại phụ sự kỳ vọng của mẹ cô một lần nữa, thế nhưng là cô thật sự không thể bỏ sinh mệnh này được. Một lúc sau, Tô Lam rưng rưng nước mắt nói: “Mẹ, trong hơn nửa năm đó, con không hề đi Thanh Sơn làm việc. Con đã nói dối mẹ, bởi vì con đã mang thai nên sợ mẹ không chấp nhận được chuyện đó, ép con đi phá thai. Vì vậy con mới nói dối mẹ rồi rời khỏi Giang Châu. Hơn một tháng trước, cuối cùng con cũng sinh ra Xuân Xuân. Mẹ, con có lỗi với mẹ, con biết, con chưa lập gia đình mà đã sinh con thì mẹ sẽ không ngẩng đầu lên được. Nhưng mà con không thể nào bỏ cốt nhục mà con đã sinh ra. Mẹ, mẹ muốn đánh con thế nào cũng được, muốn mắng con thế nào cũng tốt, tất cả đều là lỗi của con!”
Sở Thanh Diên ôm Xuân Xuân ở trong lòng mà ngây người ra. Bà từ từ ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn Xuân Xuân đáng yêu trong ngực mình, lại nhìn sang con gái đang quỳ gối khóc lóc mà choáng váng!
Thấy mẹ ngây ngốc không nói câu nào, Tô Lam vừa quỳ vừa bò đến trước mặt mẹ cô, giữ chặt cánh tay của bà rồi thút thít nói: “Mẹ, sao mẹ lại không nói gì?”
Lúc này, Sở Thanh Diên mới khôi phục lại tinh thần. Bà thấy đứa bé trong ngực mà đã không thể chịu nổi, vô cùng đau đớn nói: “Lam Lam, con còn muốn mẹ nói gì nữa?”
“Mẹ...” Thấy ánh mắt thất vọng của mẹ, trong lòng Tô Lam vô cùng rối rắm. Khuôn mặt Sở Thanh Diên xám như tro, bà nói: “Từ nhỏ đến lớn, con luôn mạnh mẽ, luôn luôn phấn đấu nỗ lực không ngừng, không hề giống kiểu con gái mảnh mai một chút nào. Có thể nói, chúng ta ở trong căn nhà này nhiều năm như vậy đều là có con gánh vác, con cũng hiểu chuyện hơn so với Tô Yên, cũng chăm chỉ học hành hơn con bé. Tất cả hy vọng của mẹ đều gửi gắm lên con, nhưng không ngờ con lại làm cho mẹ thất vọng như vậy. Ba mẹ con chúng ta luôn sống nương tựa lẫn nhau, từ khi ba của con rời khỏi cái nhà này, chúng ta phải sống trong nghèo khổ. Những năm gần đây, bạn bè, người thân và những người xung quanh đều đối xử lạnh nhạt với chúng ta, thế nhưng mẹ vẫn luôn hy vọng, hi vọng con có thể hơn người, có thể cho những người từng xem thường chúng ta phải rửa mắt nhìn lại chúng ta. Mẹ đã cho con cơ hội, vì dù sao cuộc đời của mẹ đã thật sự thất bại, thất bại trong cả gia đình lẫn sự nghiệp. Con thì tốt rồi, chưa kết hôn mà đã có con. Còn cả Tô Yên nữa, các con đều khiến mẹ vô cùng thất vọng!”
Nói đến đây, nước mắt của Sở Thanh Diên đã rơi đầy mặt. Tô Lam quỳ gối, cô che miệng, cũng đã khóc không thành tiếng.
Hoàn toàn chính xác, mẹ cô không hề nói sai một chút nào. Thời gian khó khăn trước đây hiện rõ mồn một trước mắt, phải vất vả lắm mới có ngày hôm nay. Thế nhưng cô lại tiếp tục đi trên con đường này. Bảo sao mẹ của cô phải đau lòng và khổ sở, chỉ vì hai chị em cô đã vứt mặt mũi của mẹ đi rồi.
Một lúc sau, Sở Thanh Diên trả đứa bé trong ngực cho Tô Lam, sau đó bà không nói câu nào, trở về phòng của mình.
Tô Lam ôm Xuân Xuân, cô vẫn quỳ gối trên mặt sàn rất lâu.
Cô vốn nghĩ rằng mẹ mềm lòng nhất, nếu thấy cô quỳ xuống, mẹ sẽ không nhẫn tâm đến vậy.
Thế nhưng, lúc này cô đã nghĩ sai rồi. Cửa phòng ngủ của mẹ đã đóng chặt, cũng rất lâu rồi nhưng mẹ cô chưa đi ra ngoài.
Cuối cùng, Tô Lam không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ôm Xuân Xuân trở về phòng ngủ của mình, cũng tự chuyển hành lý của cô và Xuân Xuân vào. Cho dù mẹ cô có không vui thì cô và Xuân Xuân cũng phải tạm thời ở đây thôi, bởi vì mẹ con cô thật sự không có còn nơi nào để đi nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Lam muốn làm gì cũng được, mẹ không hề để ý tới cô, cũng không để ý đến Xuân Xuân. Nhưng lúc ăn cơm, mẹ cũng sẽ ăn cùng cô, điều đó đã làm Tô Lam cảm thấy thấy đủ rồi. Dù sao bây giờ mẹ vẫn còn tức giận, cô nghĩ đợi một thời gian nữa, chắc chắn mẹ cô sẽ thông cảm cho cô thôi.
Hôm nay, Tô Lam đang dùng bình sữa cho Xuân Xuân uống sữa.
Bởi vì sau khi sinh, thân thể Tô Lam vẫn luôn không tốt, vì vậy cô cũng không có đủ sữa. Hơn một nửa bữa ăn của Xuân Xuân đều phải dựa vào sữa bột.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô cho Xuân Xuân ăn sữa bột thì cô bé lại bị trớ sữa, điều này khiến cho Tô Lam rất chán nản. Mỗi khi Xuân Xuân bị trớ sữa thì cô cũng vô cùng căng thẳng, bởi vì việc trớ sữa này có nặng có nhẹ, đôi khi em bé sẽ bị sặc chết.
Tô Lam cẩn thận đút từng miếng, từng miếng cho Xuân Xuân, nhưng mà Xuân Xuân lại bị trớ sữa rồi, cô bé không ngừng nôn mửa. Tô Lam ôm cô bé, cô vuốt phía sau lưng của cô bé không ngừng, nhưng vẫn không có tác dụng. Xuân Xuân nôn vô cùng nhiều, hơn nữa cô bé cũng ho khan không ngừng.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ mau đến giúp con với.” Tô Lam thấy tình hình không ổn, cô lập tức hoảng sợ thét lên.
Sở Thanh Diên đang ở phòng bếp nấu cơm, bà nghe thấy giọng nói đau khổ của Tô Lam thì bà đã quên mất chuyện bản thân bà còn đang tức giận. Bà vừa cầm cái xẻng trong tay vừa chạy tới phòng ngủ của Tô Lam.
“Chuyện này là sao?” Sở Thanh Diên thấy Tô Lam ôm Xuân Xuân, cô sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch thì không khỏi sững sờ.
“Mẹ, Xuân Xuân bị trớ sữa rồi, hình như lần này rất nghiêm trọng!” Tô Lam vội vàng trả lời.
“Để mẹ xem một chút.” Sở Thanh Diên để cái xẻng xuống, bà lập tức đi qua ôm lấy Xuân Xuân, bắt đầu vuốt phía sau lưng của cô bé không ngừng, thế nhưng Xuân Xuân vẫn còn ho khan.
Thấy tình hình không ổn, Tô Lam vội vàng ôm Xuân Xuân rồi nói: “Không được rồi, con phải đưa Xuân Xuân đi bệnh viện!”
“Đúng rồi, mau đi bệnh viện đi, con cầm thêm ví tiền, bình sữa và tã giấy đi nữa.” Sở Thanh Diên hốt hoảng cầm lấy cái ví rồi lấy chút đồ của Xuân Xuân rồi đi cùng Tô Lam ra cửa.
Trên đường đi, Tô Lam rất sợ, Sở Thanh Diên cũng rất căng thẳng, hoàn toàn không nhìn ra bà còn tức giận. Bây giờ bà chỉ đang lo lắng cho cháu ngoại của bà mà thôi.
Chẳng mấy chốc mà hai mẹ con Sở Thanh Diên đã đưa Xuân Xuân tới bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Xuân Xuân tình huống sau đó bắt đầu xử lý. Bác sĩ nói với hai mẹ con cô rằng Xuân Xuân chỉ bị trớ sữa thôi, không có gì đáng ngại. Bác sĩ cũng nói cho hai mẹ con cô cách cho em bé ăn, Sở Thanh Diên ở một bên nhớ kỹ. Ngược lại, Tô Lam lại luống cuống tay chân, dù sao từ trước đến giờ cô chưa từng có em bé, cô chính là một người mới trong chuyện này.
Bác sĩ khám bệnh xong thì Sở Thanh Diên và Tô Lam cũng ôm Xuân Xuân rời khỏi bệnh viện.
Tô Lam ôm Xuân Xuân, cô thấy vẻ mặt của Sở Thanh Diên không còn khó coi nữa thì cười nói: “Mẹ, mẹ không giận nữa hả?”
Thấy cô nói thế, Sở Thanh Diên cố ý nhăn mặt lại, nói: “Con gái lớn không nghe lời mẹ cũng được, sau này còn thích làm gì thì làm, mẹ sẽ không quản con, cũng không cần biết chuyện của con.”
Nghe mẹ nói vậy, Tô Lam cau mày một cái: “Mẹ, con hứa với mẹ, đây là lần cuối cùng con tự ý làm theo ý mình. Sau này con sẽ nghe lời mẹ mà, được không?”
Dù sao Tô Lam cũng là con gái của Sở Thanh Diên, cuối cùng bà vẫn không nỡ nặng lời với con gái. Bà liếc Tô Lam một cái, rồi đi lên ôm lấy Xuân Xuân, nói: “Con mau gọi taxi đi!”
Thấy mẹ chịu ôm con gái, Tô Lam vội vàng cười nói: “Con gọi ngay đây.”
Sau khi lên taxi, Sở Thanh Diên giống như biến thành người khác, chẳng những bà giúp đỡ Tô Lam bế con gái mà còn chăm sóc Xuân Xuân tốt hơn so với cô. Tô Lam thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, cô biết rõ mẹ cô vẫn rất thương cô, nên trong lòng cô cũng cảm thấy thật ấm áp. Hai mẹ con cứ ở chung hài hòa như vậy được nửa tháng, cho đến một buổi trưa nọ, Tô Yên đến, phá vỡ cục diện cân bằng vừa được tạo nên.