“Ba bi, con không thích dì xinh đẹp kia.” Minh An nhíu mày, hất gương mặt nhỏ nhắn lên nói.
Nghe thế, Quan Triều Viễn cười một tiếng, xoa đầu con trai, nói: “Ba cũng không thích.”
“Mùi nước hoa trên người dì kia thật khó ngửi. Ba bi, bình thường khi nhìn thấy cô ta, ba có bị mùi nước hoa trên người cô ta làm cho ngạt thở không?” Minh An nghiêm túc hỏi.
“Ba…” Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn giương mắt nhìn Tô Lam đang đứng trước bàn rót canh từ trong bình giữ nhiệt vào bát sứ, cứng họng trong giây lát.
Sau đó, anh vội vàng nói: “Daddy và dì kia không quá thân nhau, cũng chỉ gặp mặt mấy lần mà thôi. Thế nhưng mùi nước hoa trên người cô ta thật sự rất thơm.” Lúc nói mấy lời này, anh bất an sờ mũi một cái.
“Daddy, sao bây giờ ba lại sờ mũi?” Minh An nhíu mày hỏi.
“Ba… có không?” Quan Triều Viễn nhíu mày.
Sau đó Minh An lập tức cười nói: “Lúc ba không tự tin ba sẽ sờ mũi mình, dường như mỗi lần ba nhìn mẹ cũng sẽ sờ mũi!”
Lời này vừa phát ra, tay đang cầm chén sứ của Tô Lam cứng đờ.
Còn Quan Triều Viễn lại lập tức sững sốt, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, tiến tới đón nhận ánh mắt của nhau.
Mặc dù tròng mắt anh có hơi ngượng ngùng, nhưng anh không hề che giấu tình yêu và sự nóng bỏng của mình đối với Tô Lam.
Tròng mắt Tô Lam bị tròng mắt nóng bỏng của anh làm cho đau nhói, cô vội vàng cúi đầu, trên tay vẫn cầm nắp bình giữ nhiệt. Nhưng đầu óc cô lại trống rỗng, ngay cả tay chân cũng hơi luống cuống.
Sau đó, Quan Triều Viễn mím môi, ánh mắt nhìn lướt qua Minh An và Xuân Xuân, nói: “Không ngờ người hiểu ba nhất lại là con trai của ba!”
Tô Lam làm như không nghe thấy lời anh, mang chén canh giò heo nóng hổi đến trước mặt Quan Triều Viễn, dịu dàng nói: “Nhân lúc còn nóng uống đi.”
Đưa tay cầm lén chén, Quan Triều Viễn nhìn giò heo đã hầm nát nhừ, không nhịn được vui vẻ nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, Quan Triều Viễn ăn hai miếng, lập tức gật đầu nói: “Mùi vị thật sự không tệ, rất ngon, cũng rất vào vị, chắc chắn đã hầm rất lâu đúng không?”
Tô Lam còn chưa kịp trả lời, Minh An đã giành nói: “Trời còn chưa sáng mẹ đã nấu canh rồi, Xuân Xuân thức không tìm thấy mẹ còn khóc nhè nữa. Con là đàn ông con trai, con không khóc!”
Minh An nói xong còn hất gương mặt nhỏ nhắn lên, dáng vẻ vô cùng đắc ý, kiêu ngạo. Lời nói của Đông Đông khiến mặt Tô Lam không khỏi đỏ lên, sáng sớm hôm nay đúng là cô đã dậy từ lúc trời còn chưa sáng bắt đầu hầm giò heo, chỉ sợ hầm trễ buổi sáng sẽ không thể đưa Minh An và Xuân Xuân tới thăm anh, lúc đầu đây cũng là một chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng để con trai mỉa mai như thế, Tô Lam cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thế nhưng Quan Triều Viễn lại vô cùng cảm động, thắm thiết nhìn Tô Lam nói: “Gấp như thế làm gì? Em xem em một chút, mắt sắp thâm hết rồi.”
Lúc này, Quan Triều Viễn đang nhìn chằm chằm quầng thâm trên mặt Tô Lam, vô cùng đau lòng, chỉ còn thiếu đưa tay xoa mặt cô một cái.
Tô Lam lập tức lùi về sau một bước, ôm lấy Xuân Xuân, nói: “Giò heo này rất cứng, phải hầm hơn hai tiếng mới được, hơn nữa cũng chỉ hầm trong nồi là được, buổi sáng tôi có ngủ thêm một lúc.”
Thật ra có trời mới biết cô canh lửa suốt hai tiếng, chờ xong hết mới có thể dùng lửa riêu riêu để hầm, nếu không mùi vị và độ nhừ sẽ kém hơn rất nhiều. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận vì nấu canh cho anh nên cô mất giấc ngủ. Đương nhiên Quan Triều Viễn có thể nhìn ra Tô Lam đang mạnh miệng, cho nên cũng không tiếp tục tranh cãi với cô, mà cúi đầu thưởng thức món ngon trong chén, thật ra bình thường anh không uống canh giò heo, ngại mùi đặc biệt của nó, nhưng hôm nay lại cảm thấy nó là món ngon ở trần gian.
Lúc này, Minh An đột nhiên kéo vạt áo của Tô Lam, ngẩng đầu vô cùng nghi ngờ nói: “Mẹ, tại sao daddy phải uống canh giò heo hầm thế? Bình thường chị Hồng đều hầm canh xương hoặc cháo gà.”
Nghe thấy thế, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn đang ăn canh giờ heo, trả lời: “Ăn gì bỏ đấy, daddy của con đang bị thương ở chân, cho nên phải bồi bổ giò heo!”
Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn đang ăn giò heo ho khan một tiếng, suýt nữa đã sặc vội vàng rút khăn giấy lau miệng. Tô Lam nhìn dáng vẻ chật vật của Quan Triều Viễn, buồn cười không thôi. Thật ra sáng sớm hôm nay, lúc cô nấu canh đã lục tung tủ lạnh chỉ tìm được hai cái giò heo mà thôi. Khi ấy còn quá sớm, hơn nữa cần phải chăm sóc cho Minh An và Xuân Xuân, cô cũng không thể ra ngoài mua xương gì đó hay gà gì đó, cũng chỉ có thể hầm hai chiếc giò heo này. Lúc đầu chỉ là một câu đùa giỡn, thế nhưng trẻ con không hiểu, Minh An còn tưởng thật, sau đó lập tức nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Ăn gì bổ nấy? Vậy sau này nếu ba bị thương ở đầu, không phải mẹ sẽ hầm đầu heo cho daddy ăn chứ?
Giờ phút này, Minh An thật sự đã nói mấy lời không nên nói, Tô Lam không nhịn được cúi đầu cười đau bụng, Minh An cũng toét miệng cười, để lộ hàng răng trắng tinh.
Lúc này, Quan Triều Viễn lại vô cùng lúng túng, bẽ mặt mắng Minh An, nói: “Nếu còn nói bậy bạ nữa, xem ba có bẻ răng con không!”
Nghe thấy thế, Đông Đông bị sợ lập tức trốn sau lưng Tô Lam, sau đó để lộ một cái đầu ra, nhìn về phía Quan Triều Viễn, khiêu khích nói: “Ba dám?”
“Con xem xem ba có dám hay không?” Quan Triều Viễn giả vờ muốn nhảy xuống giường.
Minh An lại ôm eo Tô Lam, ầm ỉ nói: “Có mẹ ở đây, ba cũng không dám!”
“Thằng nhóc con, tìm được núi dựa rồi đúng không?” Mặt Quan Triều Viễn tối sầm vì tức giận.
Thấy hai ba con họ gây nhau, Tô Lam hé môi cười, vẫn cúi đầu nói với Minh An: “Minh An, không được hỗn với ba như thế!”
“Vâng.” Trái lại, Minh An rất nghe lời Tô Lam, lập tức cúi đầu, vâng một tiếng, sau đó vẻ kiêu căng cũng không còn nữa.
“Thằng nhóc thối, còn dám thách thức ông đây!” Quan Triều Viễn bất mãn nhìn về phía Minh An, lầm bầm một câu, dáng vẻ như đứa trẻ vậy.
Ngồi một lúc, Tô Lam cảm thấy ngượng ngùng, dường như giữa cô và Quan Triều Viễn không có chuyện gì để nói, chỉ có hai đứa nhỏ không ngừng khuấy động bầu không khí.
Sau đó, Tô Lam đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, tôi đưa bọn chúng về, ngày mai tôi lại đưa chúng đến thăm anh.”
Dường như Quan Triều Viễn không muốn bọn họ đi, thế nhưng cũng không thể giữ lại, lập tức gật đầu: “Được rồi, một mình em đưa hai đứa đi quá cực, sau này tôi sẽ bảo Lâm Phong đón bọn chúng về cho chị Hồng chăm sóc.”
“Ngày mai là chủ nhật, tôi rảnh, bảo trợ lý Lâm thứ hai hãy đến đón bọn chúng.” Tô Lam suy nghĩ một chút, nói.
“Cũng được.” Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Nếu như em thấy ở công ty du lịch không vui, tôi có thể giới thiệu cho em một công việc khác, chắc chắn đãi ngộ không kéo với công ty du lịch.”
Nghe thấy thế, Tô Lâm lập tức nhíu mày, thầm nghĩ: ‘Anh ta đang nói gì thế? Chẳng lẽ sợ Linda Lâm tìm mình gây phiền phức?’ Sau đó Tô Lam lập tức hỏi ngược lại: “Là vì Linda Lâm là cấp trên của tôi sao? Nếu thật sự là như thế, tôi cũng không cảm thấy gì cả, Linda Lâm hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta, nếu như cô ấy biết tình trạng hiện giờ của chúng ta, tôi nghĩ cô ấy sẽ không để ý đâu.”