Nghĩ đến Linda muốn đặt nơi này để mời Quan Triều Viễn ăn cơm thì cũng thấy quan điểm của cô ấy rất rõ ràng rồi.
Chẳng trách vẫn luôn tìm hiểu về mối quan hệ của mình và Quan Triều Viễn, thì ra lời nói có dụng ý khác.
Nghĩ lại cũng đúng, như người phụ nữ ưu tú như Linda đây, còn là một người đẹp, đương nhiên sẽ không ưng người bình thường, người đàn ông như Quan Triều Viễn sẽ khiến cho rất nhiều phụ nữ mê đắm.
Lúc này, trong đầu Tô Lam hiện lên khung cảnh Quan Triều Viễn và Linda đứng cùng nhau.
Bức tranh vô cùng hài hòa, nam thanh nữ tú, có rất nhiều thành công trong sự nghiệp, có thể nói là một đôi do trời đất tạo nên.
Loại đàn ông như Quan Triều Viễn cho dù có đi đến đâu cũng sẽ có vận đào hoa, tối nay bọn họ nhất định là nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí chắc là sẽ xảy ra chút chuyện nên xảy ra?
Tuy rằng trong lòng Tô Lam hiểu rất rõ, cô và Quan Triều Viễn không thể nào ở bên nhau được nữa, bên cạnh anh ta có bất cứ người phụ nữ nào cũng là điều bình thường, nhưng lúc này lòng cô lại có cảm giác chua xót, cảm giác chua xót đó khiến cô không thể nào thoải mái được.
Hôm nay sau khi tan làm, Tô Lam phải chỉnh lý tài liệu, vì thế về muộn vài phút.
Cô đeo chiếc túi da đi vào thang máy, khi thang máy sắp đóng cửa, đột nhiên có một bóng người nhanh chóng chạy vào thang máy.
Nhìn kỹ thì người vừa chạy nhanh vào đó là kẻ thù Tôn Ngọc Như, Tô Lam không kìm được mà nhíu mày. Nhìn thấy người trong thang máy là Tô Lam, sau khi ấn lầu 1, Tôn Ngọc Như lạnh lùng cười nói: “Tô Lam, tôi đúng là đánh giá thấp cô rồi, đã qua lâu vậy rồi mà hai người đàn ông đó vẫn vì cô mà đến, tôi thật không biết cô đã chuốc lời ngon ngọt gì cho bọn họ, để bọn họ mãi mãi cũng không quên được cô!”
“Lời này của cô có ý gì?” Tô Lam lạnh lùng chất vấn.
Bọn họ? Hai người đàn ông, là ai? Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ? Trong chốc lát Tô Lam cũng bị Tôn Ngọc Như nói đến mơ hồ. Sau đó, Tôn Ngọc Như khinh thường nói: “Đừng giả vờ nữa, chắc chắn là cô gọi họ đến giúp đỡ chứ gì? Một tổng giám đốc của Thịnh Thế, thần thông quảng đại, một người là kim bài luật sư, quan hệ rộng rãi, ai cũng có đủ sức nặng. Tô Lam, sau này tôi không dám chọc vào cô!”
Tinh!
Lúc này, thang máy dừng ở lầu một, cửa mở ra.
Tôn Ngọc Như liếc Tô Lam một cái rồi quay lưng đeo túi nhanh chóng rời đi.
Trên đường, Tô Lam vô cùng buồn bực.
Tuy rằng lần này coi như là đã vượt qua nguy cơ thành công, nhưng hai người đàn ông tự cho mình là đúng kia vẫn khiến cô đau đầu, chọc vào bọn họ, đúng là cả đời cũng không đá đi được. Nhưng mà trong lòng Tô Lam nghĩ: Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, không phải nghiêng nước nghiêng thành, cũng không năng lực xuất chúng. Bọn họ giúp mình chắc chắn cũng không phải vì suy nghĩ cho mình, chắc là Quan Khởi Kỳ cảm thấy xấu hổ với mình, còn Quan Triều Viễn chắc là nể tình hai đứa con? Dù sao thì cô sống không tốt, con cái cũng chịu liên lụy theo.
Có được suy nghĩ như vậy, lòng Tô Lam đỡ hơn nhiều rồi.
Nhưng tôi vẫn gửi cho Quan Khởi Kỳ một tin nhắn, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ, nhưng sau này xin anh ta đừng nhúng tay vào chuyện của mình.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ cũng gửi lại hai chữ: “Được rồi.”
Nhìn thấy hai chữ này, lòng Tô Lam không dễ chịu chút nào, cảm giác như mình tổn thương Quan Khởi Kỳ hết lần này đến lần khác, nhưng cô không lạnh lùng thì anh ấy vĩnh viễn cũng không thể quên đi mình.
Còn về Quan Triều Viễn, Tô Lam cầm điện thoại lên viết xong một dòng tin, nghĩ đi nghĩ lại rồi xóa đi.
Cô quá hiểu tính cách của Quan Triều Viễn rồi, cho dù cô có ý kiến gì thì anh ta cũng sẽ làm theo ý của chính mình.
Nghĩ đến tối nay anh ta và Linda chắc chắc sẽ có một bữa tối lãng mạn, cô vẫn là đừng nên làm phiền chuyên tốt của người ta, chỉ là đêm nay sao cô lại trằn trọc không ngủ được chứ?
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Lam đến công ty, nghe nói Lam Dịch Bân xin nghỉ phép cả tuần, Tô Lam âm thầm vui mừng.
Tôn Ngọc Như cũng không gây chuyện với cô, sau khi Lam Dịch Bân đi, những đồng nghiệp nữ trong văn phòng cũng chung sống bình thường với cô, vì thế tuần này Tô Lam trải qua rất nhẹ nhàng.
Chiều thứ tư hôm nay, sau khi tan làm Tô Lam cầm túi rau và thịt đã mua trong giờ nghỉ trưa chạy vội về nhà.
Đã hai tuần không gặp được Minh An rồi, Tô Lam rất nhớ con, tối nay, cô muốn làm một bữa cơm cho Minh An và Xuân Xuân, đương nhiên còn có một người luôn ủng hộ cô là Kiều Tâm.
Tô Lam vừa mới bận rộn trong phòng bếp, mong sao thức ăn sẽ được chuẩn bị xong trước khi Minh An và Xuân Xuân bước vào cửa.
Cửa sổ phòng bếp vẫn mở, cô luôn chú ý đến tiếng xe vào tiểu khu dưới lầu.
Rất nhanh sắp đến 7h, một chiếc Bentley lái vào tiểu khu.
Chiếc xe của Quan Triều Viễn quá nổi bật, độ nhận biết rất cao, vì thế nhìn thấy chiếc xe này lái vào, Tô Lam đã nhanh chóng lao ra khỏi nhà, thậm chí còn không kịp tháo tạp dề ra. Đầu Tô Lam thắt bằng băng đô, trên người mặc một chiếc váy trắng hoa xanh mặc nhà, trước ngực có chiếc tạp dề hình Snoppy, tay chầm xẻng cô vừa quên bỏ xuống, cứ như vậy lao xuống lầu vô cùng hài hước.
Quan Triều Viễn ngồi ở hàng ghế sau cũng không kìm được nhìn qua cửa kính mà ngơ ra vài giây, sau đó khóe miệng lại lộ ra nụ cười.
Đương nhiên, cửa sổ của Bentley rất tốt, bên trong nhìn ra ngoài rất rõ nhưng người bên ngoài không nhìn vào được bên trong, vì thế anh có thể vô tư nhìn chằm chằm vào người bên ngoài.
Lâm Minh mở cửa xe ra, Minh An là người đầu tiên xông ra ngoài, ôm ấy chân của Tô Lam, ngẩng đầu phấn khích nói: “Ma mi, con nhớ ma mi chết mất!”
“Ma mi cũng nhớ coi.” Tô Lam giơ tay xoa gương mặt mũm mĩm của con trai, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Kế đó, Lâm Minh dắt Xuân Xuân đang ăn mặc như một cô công chúa nhỏ đưa đến trước mặt Tô Lam.
“Ma ma, ma ma.” Xuân Xuân thấp hơn Minh An một cái đầu đang dùng sức phe phẩy chiếc đầm liền của Tô Lam.
Tô Lam lập tức nghiêng người bế Xuân Xuân lên, rồi cười nói: “Xuân Xuân, ma ma hôm nay làm một bữa cơm cho con và Minh An, toàn là món tụi con thích ăn!”
“ Được, được.” Từ mà Xuân Xuân có thể nói được không nhiều, vì thế chỉ vỗ vỗ đôi tay nhỏ.
Còn Minh An nghe vậy, phấn khích trước rồi đột nhiên chau mày, buồn bã nói: “Ma mi, có thể gọi ba bi vào ăn cũng chúng ta không?”
Tô Lam nghe vậy, Tô Lam chau mày, nói: “Bây giờ đã giờ này rồi, ba bi con không đến kịp đâu.”
Cô chỉ có thể qua loa lấy lệ với con trai thôi, để cô và Quan Triều Viễn ngồi ăn chung một bàn, thật là gượng gạo vô cùng.
“Ba bi đang ở trên xe!” Minh An giơ tay chỉ hàng ghế sau của xe.
Nghe vậy, Tô Lam ngơ ra, rồi nhìn Lâm Minh.
Lâm Minh giơ tay sờ miệng, lúng túng không biết nói gì.
Quan Triều Viễn lúc này đang ở trong xe? Mắt Tô Lam lại nhìn về phía ghế sau của xe. Mấy tháng nay đều là Lâm Minh đưa Xuân Xuân và Minh An đến trước mặt mình, Quan Triều Viễn chưa từng xuất hiện qua, lẽ nào mấy tháng nay đều trốn ở hàng ghế sau xe không xuống?