Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn mình, Tô Lam nín thở, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm đôi mắt mập mờ của anh: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Lúc này, cô giống như một con nai nhỏ sợ hãi, bỗng nhiên Quan Triều Viễn có chút thích thú, khóe môi hơi cong lên hỏi: “Cô nghĩ rằng tôi muốn làm gì?”
“À.. bác sĩ nói bây giờ tôi đang mang thai, không thể …” Tô Lam nói đến đây, cắn môi dưới, khó mở miệng nói tiếp.
“Không thể cái gì?” Ánh mắt thâm sâu của Quan Triều Viễn truy hỏi.
“Không thể làm chuyện vợ chồng.” Tô Lam dứt khoát dũng cảm nói.
Thế nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng. Bây giờ cô thật sự rất căng thẳng, vì con quái vật khổng lồ này, nếu thật sự muốn dùng sức, cô thật sự không thể lay động được anh.
Khi Tô Lam nói ra mấy chữ đó, dường như Quan Triều Viễn đã hài lòng. Anh đứng lên từ trên giường, đi đến trước cửa sổ, đưa tay kéo màn cửa ra, xoay người nhìn Tô Lam đã ngồi dậy nói: “Ai nói tôi muốn làm chuyện vợ chồng với cô? Tôi không phải cầm thú!”
Hiện tại trên mặt anh lộ ra một nụ cười đắc ý, chắc đang xem chuyện cười mà mình hiểu sai ý.
Ngay lập tức, Tô Lam biết mình đã bị mắc lừa, lập tức ném gối ôm qua: “Được lắm, anh chơi tôi!”
“Đúng như lời cô nói lúc trước, là tư tưởng của bản thân cô không thuần khiết, luôn nghĩ đến chuyện đen tối.” Quan Triều Viễn buồn cười nói.
Nghe thấy lời này, Tô Lam nhớ đến ngày hôm đó ở trong phòng làm việc của anh, anh vứt chiếc quần nhỏ mà mình không cẩn thận bỏ quên trong bồn tắm lên trên bàn làm việc, nói mình muốn dụ dỗ anh. Cô cũng đáp lại lời mà anh nói ở trên, không ngờ bây giờ anh lại đáp lại mình.
Tô Lam lập tức xông đến trước mặt anh, ngón tay chỉ vào ngực anh, tức giận nói: “Anh trả thù tôi?”
Quan Triều Viễn đưa tay ra búng vào trán Tô Lam, dường như trong ánh mắt mang theo ánh sáng của sự cưng chiều: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Ánh sáng trong đôi mắt anh hiện tại, Tô Lam nhìn thấy rất rõ, cơn giận trong đáy lòng gần như biến mất không còn, trong lòng lại có cảm giác nhịp tim đập thình thịch. Sau đó quay đầu đi đến trước giường, lấy những món đồ trong túi vải ra: “Hôm nay tôi đi cửa hàng bách hóa mua quần áo và giày. Tôi cũng không biết mẹ anh thích con gái ăn diện như thế nào, tôi muốn để lại ấn tượng tốt với hai ông bà, đến lúc đó cũng không làm cho anh khó xử.” Tô Lam vừa ướm thử những bộ trang phục lên người vừa giống như đang giải thích nguyên nhân mình ra ngoài đi dạo hết một buổi chiều ngày hôm nay.
Nghe vậy, dường như Quan Mộ Thân hơi xúc động, vừa đi qua vừa nói: “Vậy sao? Vậy tôi giúp cô chọn một bộ mặc vào ngày mai.”1
Nhìn ngắm một hồi, Quan Triều Viễn chọn cho Tô Lam một chiếc quần Harem chín phân màu đen, một chiếc áo sơ mi trắng đính ren, một chiếc túi da rất phổ thông tương đối cứng nhắc và một đôi giày cao gót màu đen.
“Bộ đồ này chắc không tệ, vừa dịu dàng vừa tao nhã.” Quan Triều Viễn nhìn bộ quần áo Tô Lam cầm trong tay.
“Vậy thì nghe anh.” Sau đó, Tô Lam vui vẻ cất giày và quần áo vào.
Thế nhưng trong lòng Tô Lam vẫn thấp thỏm không yên. Đêm nay, trước khi đi ngủ, vẫn kéo Quan Triều Viễn hỏi: “Nghe nói mẹ anh rất nghiêm khắc có đúng không?”
Quan Triều Viễn mở đôi mắt buồn ngủ lim dim, kéo Tô Lam nằm vào trong khuỷu tay của anh: “Ngày mai cô gặp sẽ biết thôi.”
“Đừng như vậy có được không? Anh mau nói với tôi, tính tình thường ngày của mẹ anh thế nào? Thích ăn gì…” Tô Lam đặt ra một loạt câu hỏi.
“Mẹ tôi…” Nhưng Quan Triều Viễn ừm ừm hừ hừ, đã bước vào giấc mộng từ lâu.
“Này…” Tô Lam bất đắc dĩ đẩy anh một cái, tiếng ngáy của anh đã vang lên, cô đành phải xoay người nằm xuống, nhưng lại hơi trằn trọc không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn và Tô Lam chuẩn bị xuất phát đi đến thành phố.
Hôm nay Tô Lam ăn diện thành thục thanh thuần nữ, khiến trước mắt Quan Triều Viễn sáng lên, đặc biệt là mái tóc xõa ở sau đầu khiến cô không nhịn được mà đưa tay lên sờ tóc của cô. Trước đây, phần lớn thời gian Tô Lam không phải mặc trang phục công sở màu đen thì là mặc trang phục thoải mái tùy thích, trải nghiệm và tính cách của cô khiến đến tận bây giờ cô cũng không mặc được trang phục quá thục nữ. Quả thực lần này đã phá vỡ hoàn toàn, hơn nữa cô còn trang điểm nhẹ nhàng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều cố gắng làm thật chậm, bởi vì như vậy mới có thể che giấu được tính cách nóng nảy của cô.
Lâm Minh ở phía trước lái xe, trên đường đi Tô Lam đều giữ thẳng lưng, sợ làm nhăn quần áo trên người.
Trải qua gần ba tiếng ngồi trên xe, khi mười một giờ, cuối cùng bọn họ cũng chạy đến nhà cũ nhà họ Quan.
Tô Lam đứng trước căn biệt thự biệt lập ở trung tâm thành phố sầm uất, không khỏi căng thẳng.
Bởi vì nơi này, mặc dù phố xá sầm uất, nhưng chắc chắn là nơi yên tĩnh trong thành phố ồn ào kia. Cách nơi này hai trăm mét vẫn là thành phố ồn ào, nơi này lại yên tĩnh lạ thường, hơn nữa nơi này cũng rất gần chính phủ thành phố, bên cạnh còn có một công viên ven sông.
Diện tích của căn biệt thự này không phải rất lớn nhưng tường rào lại rất cao, đại khái cao cỡ hai tầng lầu. Chỉ nhìn thấy gạch xanh ngói đỏ và cánh cửa màu đỏ thẫm ở bên ngoài, tình hình bên trong, người bên ngoài không nhìn thấy gì cả, chỉ có một cây ngô đồng rất lớn vươn ngọn cây ló ra khỏi tường rào.
Hơn nữa, nơi cách biệt thự chưa đến năm mươi mét là một trạm bảo vệ, một căn phòng nhỏ xây dựng, một chiếc xe cảnh sát và một binh lính đang đứng gác.
Đại khái biết rõ sự căng thẳng của Tô Lam, Quan Triều Viễn không nhịn được cười nói: “Bình thường cô không sợ trời không sợ đất, sao hôm nay lại trở nên căng thẳng đến vậy? Có phải con dâu xấu sợ gặp ba mẹ chồng đúng không?”
Nghe thấy lời này, Tô Lam lập tức hất cằm lên phản kích: “Tôi căng thẳng khi nào? Tôi chỉ hơi không thích ứng được với hoàn cảnh lạ lẫm này mà thôi.”
Lúc này, Lâm Minh đã xách theo món quà mà Quan Triều Viễn chuẩn bị cho Tô Lam để ra mắt ba mẹ chồng, bước lên trước ấn chuông cửa.
Chẳng bao lâu, có một cô bảo mẫu trẻ tầm hơn hai mươi tuổi mở cửa, nhìn thấy Lâm Minh và Quan Triều Viễn thì cung kính mở cổng lớn ngay lập tức, chào hỏi: “Cậu chủ, trợ lý Lâm.”
Cô bảo mẫu trẻ đó quan sát Tô Lam một lượt, trong ánh mắt mang theo chút tò mò, nhưng cũng không chào hỏi.
Quan Triều Viễn lườm cô bảo mẫu trẻ, vẻ mặt không thoải mái như vừa rồi, ngược lại mang theo sự nghiêm túc: “Đây là mợ chủ.”
“Chào mợ chủ!” Cô bảo mẫu trẻ mau chóng kính cẩn lễ phép khom người với Tô Lam.
Ngược lại khiến cho Tô Lam rất ngại, chưa từng có người nào kính cẩn lễ phép với cô như vậy.
Bước vào cổng lớn, đối diện Tô Lam nhìn thấy một hòn non bộ cỡ nhỏ, lướt qua hòn non bộ là một thảm cỏ xanh mướt, chính giữa là con đường nhỏ lát đá cuội.
Bên trái khoảng sân là một dàn nho rất lớn, bên dưới dàn nho có một bộ bàn ghế được điêu khắc bằng đá đặt ở đó, bên phải khoảng sân là cây ngô đồng to lớn mà có thể nhìn thấy ở bên ngoài sân, xung quanh trồng khá nhiều hoa cỏ. Chưa kịp nhìn ngắm kỹ sự tinh xảo trong khoảng sân thì Tô Lam đã đi theo Quan Triều Viễn vào biệt thự.
Vote
671
8875
Bình luận nổi bật
Tổng số 77 câu trả lời
Tam Phuong
bình luận mãi cũng vậy nên thôi cứ ngồi mà đợi từng chương 1
12
02/11/2021
Hương Nhài
ra mấy chập liên đi tg ơi hay mà cứ dứt dây đàn