Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 424: Chương 424: Vẫn tức giận như cũ




Tiếp theo, đầu dây bên kia cúp máy.

Nhất thời, Tô Lam có hơi khó xử, cô vậy mà trách nhầm anh rồi.

Hồi lâu sau, Quan Triều Viễn mới ôm lấy vai cô, nói: “Bây giờ có thể rửa sạch nỗi oan cho anh chưa?”

Tô Lam ngước mắt lên, chăm chú nhìn anh hỏi: “Tại sao anh không nói với em là ba anh xảy ra chuyện? Tại sao phải giấu em những chuyện này?”

Tuy anh và Bạch Giai Kỳ không có mối quan hệ không thể công khai nhưng lòng Tô Lam vẫn rất buồn.

Quan Triều Viễn nghe vậy cau mày, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt đáng thương, ngón tay lướt trên tóc cô, trả lời: “Em biết đấy, lần này ba gặp phải chuyện quá hóc búa, đối phương muốn đẩy anh và gia đình anh vào chỗ chết, nếu như lần này ba anh không thể thoát khỏi tội danh thì anh và mẹ cũng sẽ chịu liên lụy, vì thế anh không làm thủ tục tái hôn với em ngay, như vậy có thể bảo vệ em và con, cho dù nhà họ Quan có xảy ra chuyện lớn hơn nữa cũng sẽ không liên lụy đến em và Xuân Xuân.”

Tô Lam có thể thấy được sự quan tâm của anh đối với mình trong ánh mắt nhưng cô không đồng ý với lời mà anh nói.

“Thì ra anh chậm chạp không nhắc đến chuyện tái hôn là vì sợ liên lụy em?” Ánh mắt Tô Lam mang theo oán hận.

Một câu không muốn liên lụy của anh khiến cô suy nghĩ rất nhiều ngày, khiến những ngày này cô vẫn luôn rất đau lòng, buồn bã, cảm giác đó đúng là không dễ chịu chút nào.

Lúc này Tô Lam rất kích động, đẩy tay anh ra, quay lưng với anh mà nói: “Quan Triều Viễn, anh lần nào cũng vậy, nói không muốn liên lụy em nhưng anh biết anh như vậy sẽ khiến em bất lực lắm không, hai người yêu nhau phải mãi mãi đứng bên nhau chứ không phải hết lần này đến lần khác đẩy em ra như anh, anh vốn không coi em là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh!”

Quan Triều Viễn nghe vậy, lập tức ôm lấy vai cô, hướng mặt cô về phía mình và gấp gáp giải thích: “Chính là vì em là người quan trọng nhất cuộc đời anh, anh mới không nỡ để em chịu khổ cùng anh, em có thể nghi ngờ bất cứ chuyện gì nhưng em không được nghi ngờ tình yêu của anh đối với em!”

Tô Lam ngước mắt nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đen láy lúc này mang chút lo lắng, có thể nhìn ra đôi mắt ấy chỉ có bản thân mình.

Nói đến cùng vẫn là bản thân không đủ tự tin, quá thiếu sự tin tưởng với anh, nếu không sẽ không nghi ngờ lung tung, chuyện này cô cũng có phần sai.

Lúc này, Tô Lam ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt yếu ớt nói: “Tô Yên và Trình Hạo ly hôn rồi vì Trình Hạo có người mới bên ngoài.”

Quan Triều Viễn đột nhiên nghe thấy lời nói không đầu không đuôi của cô thì nghĩ cô đang nghĩ linh tinh.

“Tô Yên và Trịnh Hạo và chúng ta không giống nhau, có lẽ gần đây em thích nghĩ lung tung quá rồi, cho dù đàn ông trên thế giới này đều ngoại tình, anh cũng sẽ không đâu, vì anh không thể yêu thêm người khác được nữa.” Quan Triều Viễn lấy hết mưu mẹo ra để dỗ Tô Lam hồi tâm chuyển ý, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

“Thật ra em rất ngưỡng mộ Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên đó.” Tô Lam bất chợt nói.

Quan Triều Viễn nghe vậy thì cau mày.

Tô Lam nói: “Tính cách của Khương Tố Quyên rất giống em trước đây, không sợ trời không sợ đất, vẫn luôn tin vào tình yêu, Tô Yên đánh mắng cô ta trước mặt mọi người, cô ta lại không hề để ý, khi Tô Yên không ngừng trách mắng, cô ta và Trịnh Hạo vẫn ôm chặt lấy nhau, mặc cho Tô Yên đánh mắng, vì cô ta muốn cùng Trịnh Hạo đối mặt, cùng tiến cùng lùi.”

Quan Triều Viễn chăm chú nhìn Tô Lam, không hiểu cô muốn nói gì.

“Tuy Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên không vinh quang gì nhưng chung quy cũng là hai bên tình nguyện nhưng cảm giác cho dù bọn họ đối mặt với chuyện gì cũng sẽ cùng nhau đồng cam cộng khổ thật khiến người khác cảm động.”

Lúc này Quan Triều Viễn nắm chặt vai cô, gật đầu nói: “Anh hiểu lời em nói rồi, sau này anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa, chúng ta cùng nhau đồng cam cộng khổ được không?”

Nhưng Tô Lam lại nói: “Không được!”

Quan Triều Viễn bất chợt sững sờ.

Tô Lam phàn nàn: “Lần trước Minh An bị bệnh anh cũng không nói cho em biết, anh biết bây giờ khi em đối mặt với Minh An thì áy náy biết bao không? Lần này là chuyện của ba anh, anh còn lựa chọn không cho em biết. Quan Triều Viễn, anh nghĩ mình vĩ đại lắm phải không? Có khó khăn thì phải cùng nhau gánh vác chứ, anh không hề nghĩ đến cảm nhận của em.”

“Anh biết anh sai rồi, nếu không thì em phạt anh đi, anh tùy ý em xử lý.” Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam.

Lần này Tô Lam lại không mềm lòng, mắt ngấn nước quét qua anh một cái rồi rút tay mình lại, nói: “Em không rảnh phạt anh, em đi trước đây.”

Nói xong, Tô Lam xách túi của mình rồi quay người đi.

“Tô Lam!” Quan Triều Viễn muốn ngăn cô lại.

Nhưng Tô Lam đã mở cửa phòng làm việc, bên ngoài không chỉ có thư ký Catherine mà còn có vài nam nữ tay ôm tài liệu đứng đó, có vẻ như qua báo cáo công việc với Quan Triều Viễn.

Lúc này, Tô Lam quay đầu nói: “Lý Chấn Phong vô tội, anh lập tức dừng mọi hành động với ông ta đi.”

Quan Triều Viễn cau mày, sải bước định đi theo cô.

“Tổng giám đốc Quan, anh muốn ra ngoài sao?” Thư ký Catherine vội vàng chạy theo.

Còn có mấy người đứng trước cửa cũng đi theo, nhìn bóng lưng của Quan Triều Viễn, nói: “Tổng giám đốc Quan, chúng tôi còn văn kiện quan trọng cần anh ký!”

Nhưng Quan Triều Viễn lại không thèm quay đầu lại mà nói: “Hủy hết lịch trình hôm nay, tôi có chuyện riêng cần phải xử lý!”

Catherine và những người khác nghe vậy thì nhìn nhau, không biết giám đốc Quan luôn đặt công việc lên hàng đầu hôm hay làm sao vậy? Còn có cô gái vừa đến đây là ai? Sao hôm nay tổng giám đốc Quan lại thất lễ như vậy? Còn những văn kiện quan trọng trong tay họ không được ký thì phải làm sao đây?

Tô Lam bước vào thang máy rồi ấn nút đóng thang máy lại.

Lúc này, Quan Triều Viễn sải bước chạy tới, thang máy lại nhanh chóng khép lại, anh bất lực nhìn theo Tô Lam đang đứng phía trong.

Tô Lam đứng trong thang máy trong lòng rất khó chịu, tuy rất muốn để anh vào nhưng cô vẫn quyết tâm không thèm để ý đến anh.

Nếu như lần này không dạy cho anh bài học, lần sau anh vẫn sẽ làm như vậy tiếp, cô không muốn trải qua những chuyện đau thấu tâm can đó nữa, cô muốn cho dù sau này xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều sẽ đứng bên nhau, không rời xa, nhưng hình như anh không hiểu tấm lòng của mình.

Ding!

Thang máy đến tầng một, Tô Lam sải bước ra khỏi thang máy.

Vừa ra sảnh lớn của tòa nhà, bước xuống bậc thang thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Tô Lam!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.