Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 258: Chương 258: Vô cùng đau lòng




Một lúc sau, Quan Triều Viễn cười khổ và nói: “Tôi biết chắc chắn em sẽ không tin, cho nên vừa rồi tôi đã chuẩn bị tất cả bệnh án của Minh An, em có thể xem qua.”

Dứt lời, anh lôi ra một tập túi giấy kraft dày cộp đặt ở bàn trà trước mặt Tô Lam.

Tô Lam nhìn thấy mấy cái túi giấy kraft mà cái nào cái nấy cũng dày một tấc, cô cau mày, sau đó đưa tay ra cầm lấy một cái.

Mở túi giấy kraft ra, lôi tài liệu ở bên trong ra xem qua, Tô Lam không khỏi nhíu mày nhăn mặt.

Đầy đều là bệnh án của thành phố này và cả bệnh viện tuyến trên từ khi Minh An một tuổi đến khi ba tuổi đều có đủ, ròng rã trong khoảng thời gian chưa đầy hai năm mà đã ghi lại quá trình diễn biến của bệnh tình và quá trình chữa bệnh của Minh An.

Lúc này, Tô Lam nhớ lại khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Minh An, trong lòng cô không khỏi cảm thấy xót xa. Một đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao có thể từng bước từng bước chiến thắng căn bệnh quái ác trong vòng hai năm? Những khó khăn và đau khổ đó thực sự khó mà tưởng tượng nổi.

Đột nhiên, Tô Lam nhìn thấy tài liệu phẫu thuật của Minh An, trong đó ghi rõ ràng rằng, máu cuống rốn tương thích hoàn toàn với Minh An.

Tô Lam không khỏi suy nghĩ rằng: Ông trời vẫn còn thương xót Minh An, cho nên đã để cho Quan Triều Viễn tìm được máu cuống rốn thích hợp để cứu Minh An.

Lúc này, Quan Triều Viễn lại tiết lộ một tin tức chấn động khác: “Em có biết máu cuống rốn cứu Minh An từ đâu mà có không?”

“Từ đâu mà có?” Tô Lam hỏi.

“Chính Xuân Xuân đã cứu Minh An.” Quan Triều Viễn trả lời.

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam đờ người ra nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, cô không hiểu lời mà anh nói có ý nghĩa gì. Sau đó Quan Triều Viễn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh quan bên ngoài rồi nặng nề nói: “Lúc trước tôi đã đi tìm tủy xương phù hợp với Minh An trong phạm vi toàn quốc, nhưng nhóm máu của Minh An khá đặc biệt, cho nên hầu như không thể tìm thấy tủy xương phù hợp. Lúc này bác sĩ đã đưa ra một đề nghị.”

“Đề nghị gì?” Tô Lam cảm thấy đằng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn không nghĩ ra điều gì: “Đề nghị tôi và mẹ của Minh An sinh thêm một đứa con nữa. Bởi vì nếu là máu cuống rốn của anh chị em ruột của Minh An thì độ tương thích có thể lên tới năm mươi phần trăm.” Dứt lời, Quan Triều Viễn xoay người, nhìn chằm chằm vào Tô Lam với đôi mắt phát sáng.

Lúc này, Tô Lam rất ngạc nhiên, sau đó nói năng không đầu không đuôi: “Ý của anh là…Lúc trước anh vội vàng đưa Xuân Xuân vẫn chưa đầy tháng ra khỏi bụng tôi là vì cứu Minh An?”

Đây là chuyện mà Tô Lam không thể tha thứ cũng như căm hận Quan Triều Viễn nhất. Bởi vì Xuân Xuân sinh non nên không những ảnh hưởng đến cơ thể của con bé mà Xuân Xuân còn phải nằm viện cả tháng.

Vốn dĩ cô không hiểu vì sao Quan Triều Viễn lại làm như vậy, cô đã từng nghĩ rằng anh đã chịu kích thích gì đó, không thì là một kẻ tâm thần.

Bây giờ xem ra tất cả đều là vì Minh An, anh muốn dùng máu cuống rốn của Xuân Xuân để cứu Minh An.

Giây phút này, Tô Lam cũng đã hiểu được Quan Triều Viễn phần nào, dù sao anh cũng không thể giương mắt nhìn bệnh tình của Minh An ngày một xấu đi, có lẽ khiến cho Xuân Xuân bị sinh non cũng là cách cuối cùng.

Chỉ là, anh vừa mới nói rằng anh chị em cùng ba cùng mẹ mới có tỷ lệ năm mươi phần trăm, chẳng lẽ Minh An thật sự chính là đứa con trai mà năm xưa anh đã nói dối là chết yểu sao?

Tô Lam cảm thấy có hơi không chấp nhận được sự thật này, đầu óc tê dại, tay chân mềm yếu. Cô đang cố hết sức để phân biệt xem lời anh nói có phải là sự thật không.

Nhưng bao nhiêu bệnh án ở trước mắt có lẽ cũng không phải là giả. Mặc dù thế lực của anh rất lớn, nhưng muốn làm giả nhiều bệnh án như vậy, lại còn làm giả một cách kỹ càng tỉ mỉ như vậy cũng không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều…

Lúc này, Quan Triều Viễn nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Một người cứng rắn như anh mà lúc này khóe mắt anh cũng ươn ướt: “Đây là điều mà tôi cảm thấy có lỗi với em và Xuân Xuân nhất. Xuân Xuân cũng là con gái của tôi, đương nhiên tôi cũng hy vọng con bé có thể khỏe mạnh bình an đến với thế giới này. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, tôi không thể giương mắt nhìn Minh An biến mất khỏi thế giới này. Lúc đó bệnh tình của thằng bé sa sút trầm trọng, tôi sợ thằng bé sẽ không chờ được cho đến ngày dự sinh của em, cho nên chỉ có thể tìm đến em làm ra hành động vô cùng…” Nói đến cuối, Quan Triều Viễn đã dùng nắm đấm của mình đấm vào bức tường cứng chắc.

Nhìn thấy người đàn ông suy sụp tinh thần và tự trách bản thân ở trước mặt, trong lòng Tô Lam có hơi xúc động. Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được tất cả những lí do thoái thác của anh.

Liếc mắt nhìn bệnh án ở trước mắt, Tô Lam đưa tay đặt lên hai má mình, cảm thấy ngay của tay mình cũng đang run rẩy.

Sau đó, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Lúc tôi đang ở Thanh Sơn, nhiều lần anh đến tìm tôi…mục đích của anh chính là khiến cho tôi mang thai, sau đó có thể dùng máu cuống rốn của đứa trẻ này để cứu Minh An?”

Từ góc độ thời gian, có lẽ lúc này chính là thời điểm mà bệnh tình của Minh An rất nghiêm trọng.

Cô không thể nào quên được lúc đó anh đã lặp đi lặp lại làm tổn thương cô. Lúc đó, cô thực sự muốn chết đi. Cô cho rằng không phải anh không chịu tha cho bản thân cô mà chính là do tâm lý biến đổi nên mới tiếp tục quấy rầy bản thân mình. Bây giờ nghĩ lại hóa ra là do nguyên nhân này, chẳng trách lúc đó anh đối xử với cô chẳng có chút dịu dàng nào mà cực kỳ tàn bạo, hóa ra chỉ là muốn bản thân cô mang thai mà thôi: “Tô Lam, xin lỗi em, lúc đó tôi thực sự không còn cách nào khác. Tôi biết tôi đã gây ra tổn thương không thể bù đắp được cho em. Sau này tôi sẽ nghĩ cách bù đắp cho em, bù đắp cho Xuân Xuân. Tôi hy vọng em có thể tha thứ cho tôi ở trước mặt Minh An và Xuân Xuân.” Quan Triều Viễn bước lên trước muốn đến gần Tô Lam.

Nhìn thấy anh bước lại gần, Tô Lam bắt đầu trở nên cảnh giác, chỉ vào anh và nói: “Anh không được đến đây.”

Quan Triều Viễn dừng bước, nhìn cô với ánh mắt đau khổ, nói một cách vô cùng đau đớn: “Tô Lam, lúc đó tôi thực sự không còn cách nào khác!”

Tô Lam không chịu nổi những điều này, lúc này tinh thần của cô sắp sụp đổ rồi.

Cô hét vào mặt của Quan Triều Viễn: “Tất cả những gì mà anh nói đều là giả dối, Quan Triều Viễn, vì để tôi khiến thay đổi thái độ mà anh lại có thể bịa ra những lời nói dối như này, tôi sẽ không tin anh đâu!”

Tô Lam nắm chặt chiếc ví da đeo trên vai, sau đó quay người rời đi.

“Em không tha thứ cho tôi cũng được, chẳng lẽ đến cả Minh An em cũng không nhận sao?” Quan Triều Viễn hét to sau lưng của Tô Lam.

Nghe vậy, Tô Lam dừng bước, nhìn lên trần nhà không nói nên lời, nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi.

Hiện tại cô nên làm thế nào? Minh An thực sự là con trai của cô sao? Mặc dù cô vô cùng mong muốn Minh An là đứa con năm đó cô đã sinh ra, nhưng khi biết cậu bé đã phải chịu nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ như vậy, trái tim cô rất đau nhói: “Từ sau khi Minh An hiểu chuyện, thằng bé vẫn luôn quấy rầy tôi hỏi rằng người khác đều có mẹ, tại sao thằng bé lại không có. Tôi chỉ có thể nói với thằng bé rằng, mẹ của nó đang chăm sóc em gái, đợi một thời gian nữa mẹ sẽ trở về thăm nó. Tô Lam, cho dù em có tha thứ cho tôi hay không đều được, tôi hy vọng em với Minh An hai mẹ con có thể nhận nhau, thằng bé thực sự rất cần tình yêu thương của mẹ!” Quan Triều Viễn bước từng bước đến gần Tô Lam. Lúc này những giọt nước mắt cay đắng của Tô Lam không khỏi tuôn rơi. Sau đó, người ở sau lưng nắm chặt lấy vai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.