Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 157: Chương 157: Xảy ra chuyện




Tô Lam đang thưởng thức tô mì nóng hổi thì bỗng nhiên cánh cửa được người khác mở bằng chìa khóa từ bên ngoài.

Tô Lam ngẩng đầu lên, chợt thấy Kiều Tâm đang kéo một cái vali, trong tay còn xách túi hành lý chật vật đi vào phòng.

“Cậu định chuyển nhà à?” Tô Lam ngơ ngác nhìn khuôn mặt chán nản của Kiều Tâm.

Kiều Tâm ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Lam ngồi trước bàn ăn mì thì không nhịn được quẳng vật đang cầm trên tay xuống, vội vàng nhào tới.

“Cậu ăn mì hả? Thơm quá đi, mau mau cho tớ ăn với!” Nói dứt câu, Kiều Tâm giật mất cái tô trước mặt Tô Thanh, cúi đầu cầm đũa ăn như hổ đói.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đã mấy ngày rồi cô chưa ăn cơm đó? Bây giờ cô là một kẻ thất tình, tại sao có mỗi tô mì thôi mà cũng cướp của cô vậy?

“Cậu chừa lại cho tớ một ít được không?” Tô Lam nhìn thấy Kiều Tâm trong nháy mắt đã ăn gần hết tô mì, cô thật sự khóc không ra nước mắt.

Một giây sau, Kiều Tâm mím môi, đặt đũa xuống, cảm nhận dư vị còn đọng lại rồi nói: “Chà, tay nghề nấu mì của cậu càng ngày càng tốt!”

Tô Lam cầm lấy cái tô, thấy bên trong chỉ còn sót lại một chút nước dùng, chỉ có thể uất ức húp hai ngụm.

Kiều Tâm nhìn xung quanh căn hộ, sau đó nhìn sang Tô Lam cả người nhẹ nhàng khoan khoái, lập tức nói: “Dọn dẹp sạch sẽ như thế? Xem ra cậu đã thoát khỏi nỗi đau thất tình rồi.”

“Làm gì có người bạn nào như cậu chứ? Không biết người ta thất tình hay sao? Còn tới đây giành đồ ăn với tớ nữa.” Sau khi bình tĩnh lại thì Tô Lam cũng sẽ nói đùa.

Kiều Tâm liếc nhìn Tô Lam, gật đầu nói: “Còn biết tranh cãi nữa, xem ra cậu đã ổn. Uầy, tớ còn thảm hơn nè!”

“Cậu sao vậy?” Tô Lam ngờ vực hỏi.

“Tớ xin tuyên bố một chuyện, từ giờ trở đi cậu phải chứa chấp tớ.” Kiều Tâm nói xong thì bắt đầu mở vali ra thu dọn đồ đạc.

Tô Lam lập tức chạy theo hỏi: “Căn nhà cậu thuê thì sao? Tại sao phải nhờ tớ thu nhận? Tuy nói rằng thất tình nhưng tớ đã thoát khỏi cái bóng của tình yêu tan vỡ, cậu không cần phải đến đây ở cùng tớ đâu, chắc chắn tớ sẽ không nghĩ quẩn, cũng không nhảy lầu.” Kiều Tâm liếc cô một cái, sau đó ũ rũ ôm một đống quần áo ngồi xuống ghế sô pha, than thở: “Tớ bây giờ còn thảm hơn cậu đó. Cậu chẳng qua chỉ thất tình, còn tớ là thất nghiệp, thất nghiệp đó cậu có hiểu không? Tớ sẽ phải nhịn đói sớm thôi. Mặt khác, còn hai ngày nữa là nhà đến hạn rồi, tớ đang đợi nhận lương để trả tiền thuê nhà, nhưng giờ thì hay rồi, không có lương, tớ phải trả tiền thuê thế nào đây? Tớ đã nói với chủ nhà là tớ không thuê nữa, thu gom đồ đạc đến đây nương tựa vào cậu.”

Nghe vậy. Tô Lam nhíu mày, sau đó tiến đến nắm lấy tay Kiều Tâm, dò hỏi: “Sao cậu lại thất nghiệp? Có phải Quan Triều Viễn làm thế để trả thù cậu không?”

Nghĩ đến hôm đó, cô thật sự không nên để Kiều Tâm cùng mình đi tìm Quan Triều Viễn, dù sao cô ấy cũng là nhân viên của Thịnh Thế, phải dựa vào người ta để kiếm cơm, bây giờ làm mất lòng người ta khiến cho Kiều Tâm bị thất nghiệp, Tô Lam áy náy lắm.

“Nhà tư bản không hẹp hòi đến như vậy đâu, là Phương Ngọc Hoan, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn ở Thịnh Thế, tiếp tục vai trò giám sát do trụ sở chính cử tới, lúc nào cũng làm khó dễ tớ, hoàn cảnh như vậy sao tớ có thể chịu đựng để ở lại Thịnh Thế được nữa? Hơn nữa tớ cũng không muốn ngày ngày phải nhìn thấy những khuôn mặt mà tớ ghét, cho nên tớ bèn nộp đơn từ chức, bắt đầu từ ngày mai sẽ tìm công việc khác!” Kiều Tâm hời hợt nói.

Nghe đến đây, Tô Lam cảm thấy rất có lỗi, cô nhìn Kiều Tâm nói: “Xin lỗi, Kiều Tâm, đều do tớ hại cậu.”

Kiều Tâm còn có một người mẹ đau ốm phải phụng dưỡng hàng tháng, lúc nào cũng nghèo rớt mồng tơi, giờ đây bởi vì mình liên lụy mà khiến cho cô ấy mất việc, Tô Lam cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Thế nhưng Kiều Tâm chỉ cười hì hì nói: “Được rồi, đã khiến tớ thành ra thế này, giờ cũng chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ cần cho tớ ở nhờ vài tháng là tốt rồi.”

Tô Lam vội vàng gật đầu: “Tớ chẳng những thu nhận cậu mấy tháng, mà còn cung cấp miễn phí bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, trái cây, sữa và tất cả cả loại nhu yếu phẩm hàng ngày cho cậu nữa.”

“Vậy còn tạm được!” Kiều Tâm cười nói.

Kế đó, Tô Lam cầm điện thoại lên, thấy nó đã hết pin sập nguồn thì vội vàng sạc rồi mở máy lên.

Điện thoại vừa được khởi động thì hiện ra một dòng tin nhắn, Tô Lam chợt vỗ đầu mình.

“Tiêu rồi!”

“Sao vậy?” Kiều Tâm cau mày hỏi.

“Hôm qua đã thỏa thuận là tớ sẽ đi làm ở chỗ công ty mới, nhưng vì đau buồn quá nên tớ quên mất chuyện này, kết quả hôm qua công ty đó nhắn tin tới nói rằng tớ không cần đến nữa, vị trí đó đã có người phù hợp rồi!” Tô Lam bĩu môi trả lời.

Nghe vậy, trái lại Kiều Tâm cảm thấy không có gì quan trọng nói: “Tớ còn tưởng là việc gì, dù sao công ty nhỏ đó cậu cũng không hài lòng, chi bằng ngày mai đi chúng ta cùng nhau đi tìm việc, làm việc chung một công ty, sau này cũng dễ săn sóc nhau hơn.”

“Được.” Tô Lam bất đắc dĩ gật đầu.

Reng reng… Reng reng…

Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại Tô Lam reo lên.

Tô Lam cúi đầu nhìn thử, nói với Kiều Tâm một câu: “Mẹ tớ gọi.” Sau đó bắt máy.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Tô Lam nói vào điện thoại.

Giọng nói của Sở Thanh Diên ở đầu dây bên kia có hơi nóng nảy: “Tô Lam, sao điện thoại con gọi mãi mà không được vậy? Trong nhà có chuyện rồi, con mau về một chuyến đi.”

Nghe đến đây, Tô Lam không khỏi thấp thỏm lo lắng: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ đừng làm con sợ.”

“Con về thì biết, việc khẩn cấp.” Sở Thanh Diên ở đầu dây bên kia nói xong thì cúp điện thoại.

Tô Lam nghe giọng điệu của mẹ mình tựa như hàm chứa rất nhiều tức giận, không khỏi suy đoán rằng bà đang không vui, hẳn là trong nhà không có chuyện gì lớn, cho nên trái tim vừa rồi giật thót lên cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống bình tĩnh trở lại.

“Sao vậy?” Kiều Tâm nhìn Tô Lam hỏi.

Tô Lam sốt ruột vừa mặc áo khoác vào vừa nói: “Mẹ bảo tớ mau về nhà một chuyến, cậu thu dọn đồ đạc đi, tớ đi trước!”

Tô Lam chạy như bay trên đường, rốt cuộc cũng về đến nhà trước khi trời tối.

Vừa vào nhà, Tô Lam nhanh chóng phát hiện ra bầu không khí trong nhà rất không đúng, mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt hết sức u ám.

Tô Lam thận trọng đi tới gần bà rồi ngồi xuống hỏi: “Mẹ, ai chọc mẹ tức giận vậy?”

Sở Thanh Diên vừa ngước mặt lên định nói, không ngờ rằng lại đụng phải đôi mắt sưng đỏ của Tô Lam, không nhịn được hỏi: “Mắt con bị sao vậy?”

“À, không có gì, tối qua ngủ không ngon.” Tô Lam sờ sờ mắt mình, định giải thích qua loa lấy lệ.

Thế nhưng mẹ cô sao có thể dễ gạt như thế, bà rất hiểu con gái mình, từ nhỏ cô đã độc lập kiên cường, chẳng mấy khi khóc, đôi mắt này vừa nhìn qua là biết đã khóc, hơn nữa còn khóc rất lâu.

“Không phải, đây rõ ràng là con khóc đến sưng mắt, mau nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra?” Sở Thanh Diên gắt gao bám lấy không buông.

Tô Lam không còn cách nào khác, thầm nghĩ: Dù sao chuyện cô và Quan Triều Viễn chia tay sớm muộn gì mẹ cũng sẽ biết, thay vì ngày ngày che giấu thì nói ra sớm có lẽ sẽ tốt hơn. Vì vậy, một giây sau, cô dứt khoát nói: “Mẹ, lần này con và Quan Triều Viễn đã hoàn toàn chia tay rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.