“Ách...” Nếu nhớ không lầm thì cũng phải kể đến đây là lần đầu tiên Lục Nan Hy đặt chân đến Tích gia. Theo phản xạ nhìn quanh một lúc, không ngăn có chút căng thẳng, nhưng lúc nào cô cũng hào hứng tiếp nhận cái mới, thu vào mắt Yến Liên Hoa chỉ có cười nhạo một tiếng, cô quả thực quê mùa hết sức nói!!! Ai cũng nói cô quê mùa nhưng là sống thật thoải mái với chính mình thì gọi là quê mùa?
Tích gia trang trí trang viên cũng không khác Lăng gia là mấy, hình như màu chủ đạo phổ biến là trắng trang nhã thì phải, chỉ có trước cổng Tích gia điểm thêm hai ông hổ đá ngọc lớn, nhìn kỹ khuyết xanh óng ánh quả thực thích mắt, chắc giá trị cũng không nhỏ đâu. Mắt hổ đá ngọc lớn kia xuyến hai hòn ngọc lưu ly trong suốt, vô cùng có hồn mà như nhìn ngắm kẻ ra người vào, chính là thể hiện gia chủ khí phách đây mà. Theo cô biết đây cũng là liên quan đến phong thuỷ.
Virginia y hệt như Quốc Chi Vũ, đi đến bên cạnh ôm cánh tay Lục Nan Hy, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa, tay còn lại câu tay Tích Lãng. William tay vuốt ve thỏ con sải chân đi vào trong trước. Hầu nhân cúi rạp người quý kính, phát mỗi người một chai nước cam, nhìn qua nước cam sóng sánh còn lẫn nho nhỏ các tép cam ngon lành, nhìn liền muốn uống một ngay. Lục Nan Hy cũng cảm thấy khát, vừa định đưa lên uống vào thì Tích Lãng đã chặn trước ý định, giật tay khỏi cánh tay Virginia ôm lấy.
- Khoan đã.
Đổi chai hầu nhân đưa cho Lục Nan Hy thành chai của Tích Lãng. Dù sao, Trứ Vân Kiều cũng không thể đầu độc hắn được.
Lục Nan Hy không hiểu, chai Tích Lãng đã mở nắp sẵn cô nhanh chóng uống vào. Yết hầu chua chua ngọt ngọt thật thích, nhưng cô từ trước đến nay rất thích vị ngọt nên cũng không tệ, chỉ là chua khiến cô có chút nhăn mặt, mỗi lần uống đều dặm dặm lưỡi thật lâu. Trứ Vân Kiều cất lên áo khoác đưa hầu nhân, nhìn Tích Lãng qua một cửa kính lớn, nhíu mày, nếu lỡ bà có thật sự đầu độc Lục Nan Hy thì hắn sẽ chịu độc thay cô? Trong thần trí bà cũng chưa từng có ý nghĩ kia.
- Mấy cháu ăn đi, hảo tự nhiên.
Yến Liên Hoa véo vào đùi Tích Phán Hạn thật mạnh, sao ông có thể chỉ ăn mà chẳng nói một câu nào với Tích Lãng chứ? Hôm trước gặp chuyện hiện tại còn không lo gỡ gạc. Sau câu nói của Trứ Vân Kiều bà biết nếu không giữ cho chặt ông thì bà cũng chẳng liên can gì đối với cái danh Tích gia. Tích Phán Hạn đau đớn thét lên một tiếng quay sang nhìn Yến Liên Hoa đến cả đùi gà trong miệng cũng rơi ra khỏi khiến ai cũng chú ý, Yến Liên Hoa nhanh phản ứng chạy nước, vờ nhìn xuống chân thì thầm cười hề hề, con gì cắn vậy không biết nữa? Sửa sang lại một chút quần áo, lưng tự nhiên ngồi thẳng, đánh mắt xung quanh ngượng cứng người.
- Tích Lãng, chúc mừng cháu. À, cả vợ cháu nữa, biểu hiện rất tốt.
Tích Lãng còn chưa có quên Tích Phán Hạn dám họp hội đồng lên án hắn, với cái lời khen gượng gạo này không muốn nói ra miệng thì thôi đi, đủ hiểu biết ông dưới gan của Yến Liên Hoa thế nào rồi. Hắn từ đầu đoán không sai, bà là người có quyền quyết định hơn.
Yến Liên Hoa lại một lần nữa nhéo vào Tích Phán Hạn, biết rõ Trứ Vân Kiều không chấp nhận Lục Nan Hy, ban nãy nói con dâu chắc chắn một hai cũng là nể mặt Tích Lãng. Nhưng nhìn thấy Trứ Vân Kiều buồn rầu cũng không để ý cho nên bà thầm thở phào một hơi.
Lục Nan Hy đang ăn không dám ngừng, len lén nhìn qua Trứ Vân Kiều, thấy bà chỉ thản nhiên ăn vào như chưa nghe gì. Sao lại như vậy? Dù rất vui mừng trong lòng nhưng chẳng phải hai hôm trước bà còn giẫy nẫy chửi mắng thậm tệ đối với hầu nhân gọi cô thiếu phu nhân?
- Lãng, tay con làm sao vậy? Ăn xong mẹ gọi bác Trương đến xem xét.
Lục Nan Hy buông đũa, đúng vậy, Tích Lãng chỉ nói hắn bị thương, cô tâm hươ tâm huất nghĩ chẳng có gì to tát cho nên chỉ sơ sài rửa vết thương rồi băng lại, hiện tại nghe Trứ Vân Kiều ân cần hỏi đến, mới nhớ ra cô ít nhất cũng nên gọi bác sĩ đến xem sao. Toàn những chuyện khiến tâm trạng cô trùng xuống. Bắt đầu mọi người chú ý đến tay Tích Lãng, Lâm Nhược Dụ cùng Liên Lâm không nhịn được tiến gần đến xem, Virginia cũng muốn tiến đến nhưng lại thấy vẫn là không nên, cô đã dùng cơm xong, thuận tiện lấy thịt xé nhỏ bón cho thỏ con.
Như nhột nhạt rằng Trứ Vân Kiều không thể hiện gay gắt nữa nhưng sẽ từ từ thể hiện rằng Lục Nan Hy cùng Tích Lãng vẫn là không nên. Vậy thì sao? Nếu ngay cả ai có nói cái gì mệnh không hợp, cô cũng sẽ đeo bám riết lấy Tích Lãng không buông, nếu chính miệng hắn nói chán ghét, cô sẽ buông tay. Cô không ràng ép phía hắn, mà ràng ép phía cô, cô chỉ còn có hắn nhưng vẫn muốn tôn trọng hắn quyết định. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi hốc mắt cô đã đỏ ửng, nỗi cô đơn xâm chiếm lục phũ tạng quá nhanh tạm thời chưa kịp thích ứng.
- Cô mắc xương cá?
Liên Lâm đứng bên cạnh hỏi thăm, Lâm Nhược Dụ đưa tay chạm thử cũng hỏi Tích Lãng đủ thứ, nhưng câu nào hắn cũng không có đáp lại. Sao lại lãnh đạm đến mức làm tan vỡ trái tim nữ nhân người ta như thế? Lâm Nhược Dụ mỉm cười một cái quay lưng trở về chỗ ngồi, ít nhất hắn đối cô chạm không có biểu hiện nào như cũ thì tốt rồi. Lục Nan Hy lắc đầu, cúi mặt tiếp tục ăn, Ngô Kỳ Phong ngồi ở bên cạnh thấy cô cứ buồn buồn cho nên tiếp cô thêm một đùi gà. Cái tên này rõ ràng biết cô không thể từ chối thức ăn cho nên muốn chăm cô thành heo rồi trêu chọc đây mà, cô nhanh chóng trừng mắt như tố cáo lần thứ nhất, răng vẫn cứ cắn đùi gà béo bở thơm thơm~~
Tích Lãng dù bị Lâm Nhược Dụ cùng Liên Lâm chắn hai bên nhưng hắn vẫn có thể nghe được Ngô Kỳ Phong hỏi han Lục Nan Hy bị mắc xương, dù nhìn qua thấy cô lắc đầu nhưng mà phản ứng có chút chậm, sắc mặt không tốt cho nên tâm trạng cũng trùng xuống theo. Đuổi đi Liên Lâm, sau ngồi cặm cụi tích cực gắp cá rồi gỡ xương. Bao nhiêu cá hắn gắp đến dung trùng đều vào chén cô, hắn bên cạnh chỉ có một đống xương chất thành khối nhỏ. To có bé ti tí có, liếc mắt có chút thầm trách cứ, chả trách lại mắc xương. Nhưng cư nhiên đến việc ăn cá cô cũng để mình mắc xương, hắn vẫn là quyết định cho cô từ từ tự độc lập bản thân một chút, lớp học võ phòng thân đúng cô rất nên tham gia.
Tự nhiên cao hứng đãi thực? Tích Lãng mơ mơ hồ hồ, thần trí mệt mỏi đến mức không muốn nghĩ nữa. Nhìn hầu nhân dọn sơ qua một lượt, bắt đầu bày lên bàn tráng miệng khác. Lục Nan Hy vui vẻ cười nói với Ngô Kỳ Phong, nhìn đến cô chén sạch thức ăn không kiêng dè, thoải mái vuốt vuốt bụng nhỏ căng phồng, đôi mắt chim ưng kia bất giác như cũng muốn cười. Đây là cảm giác hạnh phúc ư? Các mạch máu như dòng máu ấm trôi chảy qua, liên thông tận đến tim, lồng ngực hắn phập phồng mau chóng liếc mắt sang nơi khác trấn định bên dưới hắn đang ầm ĩ đòi “ăn“. Khuôn mặt tuấn dật vạch đen đầy.
- Sao cậu đụng đũa ít vậy? Bị Trác Đồng nhập?
Doãn Dĩ Vương cười đùa vài câu, đẩy đẩy vai Tích Lãng, cũng thầm nhìn xuống tay hắn, không biết anh bạn có nặng không mà băng kín bít, hắn điều hơi thở khó khăn, chớp mắt nhanh chợt tức giận vô cùng, chưa từng đặt mắt ở anh ta, hiện tại sao còn tâm trạng đùa!?
- Nhảm nhí.
Tích Lãng đứng dậy cứng nhắc rời đi. Mọi người đều kinh ngạc nhìn theo bóng lưng kia ưu uy trầm thế. Doãn Dĩ Vương quá đỗi ngạc nhiên quên luôn cả việc gọi lại, chỉ chằm chằm nhìn như cố đoán hắn bị làm sao vậy? Không thể vì một câu hỏi kia mà giận được. Sớm nắng chiều mưa, bạn hữu lâu năm sao còn không nhận ra. Nhưng mà vô lý thì ở hắn thì anh chưa từng thấy qua. Lục Nan Hy cũng nhìn như mọi người, bỏ xuống trái cây ngon ngọt trong tay, định bụng đuổi theo thì tay đã bị Ngô Kỳ Phong chặn lại.
- Cô đi đâu? Đừng theo. Ở lại chơi với tôi đi mà.
Lục Nan Hy khăng khăng đẩy tay, bước chân Tích Lãng càng nhanh sắp bước lên thang lầu, cô càng gay gắt giật tay khỏi, trừng mắt hung dữ chiếu đến Ngô Kỳ Phong, có phải cô đối với tiểu hài tử đâu mà chơi, có tin không cô vội sẽ cắn lấy anh ta.
- Chơi bời gì với anh? Buông ra.
Ngô Kỳ Phong nhìn qua Doãn Dĩ Vương không nhịn được cười cũng đang nhìn anh ta. Hai người này quả là vợ chồng, trời sinh một cặp không sai. Rũ bỏ quá nhanh, chóng mặt còn hơn trời sập chưa tin tưởng nổi. Nhưng lại có sức hút khó cưỡng, đùa với Lục Nan Hy khiến Ngô Kỳ Phong thực vui, chưa từng có ai xem anh không ra gì mà đùa cả, có phải nên xem ngược lại không?
Lục Nan Hy nhanh chóng chạy theo Tích Lãng, hắn bóng lưng rất cao bước đi như rất gấp gáp, cô biết rõ hắn nắm được cô chạy theo phía sau nhưng không hề có ý định chậm hoặc dừng lại, có phải là tránh cô không? Không phải là cô thân mật với Ngô Kỳ Phong khiến hắn tức giận? Cô trong lòng thắc mắc nhưng vẫn không dám nghĩ điều gì cho đến khi nghe hắn trả lời cái đã. Trứ Vân Kiều tay đẩy đĩa trái cây riêng qua chỗ Tích Thiên Khâm sau cũng lo lắng mà nhanh chóng đi theo phía sau, có lẽ tay hắn trở đau rồi?
- Đừng đi theo tôi.
Tích Lãng rất nhanh đứng xựng lại, Lục Nan Hy theo đà dừng không kịp, cứ phía trước mà hướng đến bất kể cái gì chắn đều “tông” cả. Cô bất ngờ va vào hắn thân, lồng ngực kia rất ấm, cô mê muội đưa tay ôm lấy, hạ thân hắn càng nổi nhiệt. Hắn tức điên không nhịn được đẩy cô khỏi lực đạo vừa phải, kiềm lại lỗ mãng, chỉ có giọng điệu òm òm không nhịn được càng khàn đặc bức người khiến cô hốt hoảng, nhìn hắn bất đắc dĩ xoay lưng đi chả làm gì được, tay cô vuốt ve vào nhau, không để ý đến ngượng với người khác nữa, duy chỉ, thật khó chịu làm sao cái cảm giác không thể làm gì giúp hắn khá hơn một chút...
- Sao không đuổi theo nữa? Cô ngẩn ra đó làm gì?
Lục Nan Hy nhìn qua Trứ Vân Kiều tức giận với cô chỉ hướng Tích Lãng vừa rời, là phòng của hắn? Bất lực thở phào một hơi, cô lắc đầu im lặng, còn biết trả lời thế nào đây trong khi cô còn đứng đây tự đoán mò nữa là, như bà nhìn thấy đó, cô khiến hắn giận rồi còn đâu, mặc dù chính cô còn chưa biết cái chuyện quái quỷ gì khiến cho cái chúa quỷ kia giận dữ như vậy? Hay là Lâm Nhược Dụ cùng Liên Lâm khiến hắn khó ở trỗi dậy? Cô nhớ lúc trước hắn căm hận cô chạm vào người hắn khi không được sự cho phép. Haizz...chắc chắn là vậy rồi. “Dù gì người ta cũng chỉ lỡ lo lắng cho anh thôi mà, không phải chứ?”
Yến Liên Hoa nán lại lâu thêm một chút trong khi William cùng bọn Ngô Kỳ Phong đã từ từ tản về. Bà đang đợi kịch mà, sao có thể về sớm vậy chứ? Tích Thiên Khâm thấy rõ Yến Liên Hoa trên trán viết rõ rành rành ba chữ “hóng bát quái”, ông là đàn ông, không thể tuỳ tiện phán xét nữ nhân được, hay ghét hoặc yêu thích cũng đều không tiện. Chỉ thấy rằng qua “gương phản chiếu Trứ Vân Kiều”, nữ nhân thật rắc rối, chi bằng hiện tại cũng nên xua đuổi cái rắc rối này về cho rồi đi, có gì gia đình người ta còn có chút tư mật, cho dù không có chuyện gì cũng không nên lưu bà ta lại.
- Hạn, tôi thấy chú cùng thím ấy nên về đi. Đừng trở về trễ quá, xe lưu thông trên đường cũng không tốt.
Yến Liên Hoa không dám tiếp lời, bên tai chỉ lưu lại duy nhất một câu như thể đuổi bà về vậy, dù Tích Thiên Khâm chưa từng ăn nói hay làm gì gây bà khó dễ nhưng biết ông là trong cứng nhắc ngoài mềm mỏng cốt nhân cho nên việc này bà không thể quyết định, chỉ còn chờ vào Tích Phán Hạn nói một tiếng nán lại một chút cũng không vội. Nhưng mà, Tích Phán Hạn đã muốn rời đi lâu rồi, Tích Thiên Khâm cũng đã mở miệng ông còn lưu lại làm gì, ngay lập tức gật gật đầu ra ngoài trước tài xế đợi, bà ta cũng không còn cách tiếc nuối nhìn lại Trứ Vân Kiều vẫn còn cùng Lục Nan Hy đứng ở lầu trên, sau vùng vằng tức khí ra tới bên ngoài thượng sân.
- Hầu nhân, tiễn khách.
- Đã trễ rồi, hay đêm nay con cùng Lãng Lãng lưu lại một đêm, ngày mai hẵn trở về nhà.
Lục Nan Hy dựa vào tường lạnh lót gạch ngọc toàn bộ, xa hoa có thừa đó nhưng mà quá lạnh lẽo. Tay theo phản xạ ôm lại người, nghe đến Tích Thiên Khâm tiến gần lời, cô như thể nhìn thấy cha mình vậy. Cha cô cũng có dáng người như Tích Thiên Khâm, giọng điệu cũng gần giống như vậy nhưng mà nhìn đến gương mặt kia hiền hoà cười một đường xa lạ cô mới nhanh chóng định thần lại mọi thứ mà miễn cưỡng cười một tiếng, gật gật đầu tán thành. Dù sao cũng quá mệt mỏi, không muốn ngồi xe nữa. Mà đối việc hắn ở lại, hai ông bà cũng cao hứng hơn. Dựa vào cô gia đình tan nát, mẹ mất cha lấy vợ khác, đã vậy lúc mẹ cô mất còn chưa rõ ra sao, ông đã cùng “cái mãng xà” kia đến gây chuyện với cô, cô còn chưa đủ đau lòng sao? Cả chuyện của Trầm Bình Minh, như vết cứa không thể cầm máu ở sâu trong lòng, hiện tại cô không muốn nhìn thấy những gia đình hạnh phúc khác sụp đổ, còn những chuyện cũ đều gói gém thật kỹ, một chút cũng không cho phép bản thân được quên. Chỉ cần thuyết phục được Tích Lãng trở về Tích gia cô cũng sẽ đều góp lời vào.
Trứ Vân Kiều thu rõ vào mắt Lục Nan Hy cái biểu hiện, hạnh phúc ngập tràn hay cái ánh mắt phượng lộ rõ tuyệt vọng sâu trũng như rơi xuống hố sâu không còn cách đứng dậy nữa. Bà như ngầm ngầm thấu hiểu dù cũng chẳng biết cái gì làm cô tâm trạng thay đổi như vậy nhưng trong lòng bà có dao động. Ai cũng có trái tim, tim bà đâu phải làm bằng sắt đá mà không có cảm giác.
- Không sao đâu, con thuyết phục vài tiếng nó sẽ mở cửa.
Tích Thiên Khâm bỏ lại một lời như vậy, cầm lấy vai Trứ Vân Kiều đẩy đi. Ông đã nói đến như vậy huỵch toẹt mà bà còn ngơ ngẩn đứng đó làm gì, để hai đứa trẻ tự mình tâm sự, biết bà lo lắng nhưng đợi lúc khác đi thích hợp, không phải có Lục Nan Hy chăm sóc Tích Lãng rồi?
- Lãng, là em.
Lục Nan Hy áp sát gương mặt vào cửa mộc lớn, lắng nghe bên trong không có một động tĩnh, yên tĩnh đến mức đôi lúc hầu nhân làm việc đi ngang qua khiến cô hụt hẫng có chút giật mình một cái. Tức khí không muốn nói, nhưng giọng điệu cô vẫn xuống giọng gắng thuyết phục không đổi. Dù sao, nhớ lại cô cũng có làm gì sai đâu? Hắn như vậy là quá vô duyên vô cớ, bằng không khó chịu thì nói một tiếng lần sau cô không đi đường đó hắn không thích nữa là được chứ gì, đơn giản.
- Có phải anh gắp bỏ xương cá giúp em, em lại ăn ngon lành không để ý đến anh khiến anh uỷ khuất không? Hồi nãy ăn vào xoài cũng rất ngon, không quá mềm đâu, giòn và có hơi cứng nữa, hay em đi lấy giúp anh được không? Thật sự em cũng có để ý đến anh đó chứ không phải em thích nói chuyện với Ngô Kỳ Phong đâu, em...
Lục Nan Hy cũng không biết mình nói gì nữa, cứ lảm nhảm rồi thuyết phục giọng, nói muốn gãy lưỡi, cạn hết cả nước bọt mà cô tai vẫn không nghe động tĩnh gì. Có phải lúc này mới tức điên là trễ rồi không? Thần trí bảo cửa đã khoá nhưng tay nhanh chóng đưa đến tay cầm mà đẩy xuống, ách... không ngờ cửa lại một tiếng mở, bên trong tối om như mực, cô trán đầy vạch đen~~ cô vốn có thử mở đâu mà bảo khoá? Chỉ là tưởng thôi mà, muốn trách hắn cũng không được nga. Vậy mà làm giành hết cả thanh xuân mà chờ đợi...haizz phải rút kinh nghiệm đó.
- Lãng, anh đâu rồi ưm...
Một bóng đen lực đạo cực mạnh đạp cửa đóng, ôm chầm lấy Lục Nan Hy nhanh chóng quẳng lên giường mạnh bạo. Cô choáng váng còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị kìm chặt. Tim cô đập thình thịch, hơi thở lại gấp gáp khó chịu đứt quãng, cảm giác cơ thể nhẹ hững như cảm giác cô đã “đi” rồi.
- Em đã làm gì với tôi Hy Hy...tắm nước lạnh cũng không thể tốt hơn...em thật sự chiều tôi đến hư luôn rồi...
Lục Nan Hy loáng thoáng nghe thấy, ý vị gì khi thần trí cô đã như đông cứng. Tay bị Tích Lãng ôm lấy, vô phương cử động, chỉ có thể chậm chạp đáp trả cái nụ hôn kia chiếm lấy mãnh liệt mạnh mẽ, bá đạo không muốn dừng. Răng cô cũng được tách ra, hai lưỡi quấn quýt nhau, quả thực xoài rất ngọt.
Chỉ một chốc, Tích Lãng môi chưa từng dừng ở môi Lục Nan Hy bao giờ, dời đường ướt át xuống xương quai xanh cô mà nhấp nháp, lưu lại vết hôn dày đặc, như mỹ vị trần gian mà dùng răng cắn nhẹ sau lại vài đường lưỡi trơn trượt thưởng thức, tay đã rất nhanh cởi bỏ hết thảy cô đồ vận ở trên người nhưng thần trí quay trở lại, cô giữ quần nhỏ nhất định chịu không thay ra. Hoàn toàn cơ thể trần trụi, hơi lạnh chiếm lấy run rẩy, cô lại xích về phía hắn tìm kiếm hơi ấm mà sưởi gần như dính chặt vào nhau hai cơ thể. Hắn không vội, xuyên qua ánh trăng sáng ngoài kia, mơn trớn gương mặt phù hoa xinh đẹp trước mắt không cưỡng được hôn lên gò má kia phiếm hồng, cảm nhận rõ rệt mặc dù ánh sáng sẽ không đủ để hắn thấy cô ngượng đến đỏ mặt.
- Em “bà dì” đã hết chưa?
- Anh đùa sao? Em chỉ mới có “bà dì” hôm qua.
Xung quanh một mảng tối om, Lục Nan Hy chẳng thể nào nhìn ra được Tích Lãng biểu cảm biến hoá thế nào, chính cô nghe giọng điệu hắn thở dài bất đắc dĩ cũng đau lòng muốn chết luôn, hắn nhịn chắc hẳn sẽ rất khó chịu. Lồng ngực rắn chắc kia không ngừng phập phồng. Định bụng rời đi bật đèn ngủ ở bên cạnh công tắc thì chợt cô bị lực đạo mạnh mẽ ôm lại khiến cô có chút bất ngờ, không dám động đậy nữa, chỉ là hắn quá im lặng, không khí quái dị hù chết cô rồi.
- Anh ổn không?
Tích Lãng không có trả lời, Lục Nan Hy cắn môi lo lắng. Chuyện kia mà không xả ra được, như vậy có làm hại gì không? Thiên suy vạn nghĩ lướt qua thần trí trống rỗng cô vô cùng tác dụng, khiến cô sợ hãi đến xanh mặt, ngón tay cẩn trọng đẩy đẩy cánh tay hắn ôm chặt ở ngực cô mềm nhũn. Mặc dù gương mặt đã phiếm hồng nhưng mà cái suy diễn đáng sợ đang nghĩ ngợi có sức công phá hù doạ hơn nhiều. Chợt cô ầm ĩ, ôm lấy cổ hắn, buộc hắn phải ngồi dậy, đối cái ôm này hắn nhíu mày ngạc nhiên.
- Tích Lãng, anh không được đoạn tụ.
??? Hello...
- Phi, anh đang ở đâu vậy? Có thể đến đây gấp được không?
Giang Giang mệt mỏi thở phào một hơi, dựa người nặng nề vào thân xe, xe hình như đã gặp trục trặc rồi không thể di chuyển nữa, không phải cô không thể giải quyết được, đã mở thùng máy xe xem xét cũng vấn không có kết quả gì tốt đối cô, nhìn dưới chân đôi giày cao gót đỏ danh “may mắn” mà ngặt nỗi lúc nào quyết định mang nó, cô cũng vạ vào mình rắc rối. Những ngày này bên cạnh Giang Giang, Mộ Phi đương nhiên chuẩn bị tinh thần rất tốt, rất nhanh đã đến nơi, cô chỉ có há hốc mồm khi nhìn thấy xe Mộ Phi đang de vào lề đường, Tích gia cùng đoạn đường cô đứng ít nhất cũng mất 30ph đường lái đến, chỉ mới có 10ph anh ta đã đến nơi rồi, khâm phục thật.
- Làm sao vậy?
- Xe hình như trục trặc rồi, nổ máy không lên.
Giang Giang lí nhí trong miệng như đang thì thầm với chính bản thân mình, tràn đầy uỷ khuất giọng điệu. Cô thảm hại như vậy là vì ai chứ? Tích Lãng hai ngày nay không đến công ty, lịch trình dày đặc của hắn đương nhiên cô hoàn toàn chịu trách nhiệm vì chính cô đã sắp xếp và điện đàm rồi. Chạy tới chạy lui đến tối mịch còn chưa xong, hiện tại phải trở lại Tích thị để mang chồng văn kiện về nhà xem xét trước, Á Liên Á cũng thảm không kém cô đâu, không biết sánh thì ai tệ hơn ai, soạn luận kiện cho buổi họp cổ đông sắp tới sau buổi đấu giá cổ phần mà quên ăn quên ngủ, nhiều khi cô ta hiện tại còn không biết cái ăn trưa gọi là như thế nào? Ít nhất Giang Giang còn được đi lại đây đó không khí thoáng đãng hơn, không phải vì kẹt trong văn phòng ngột ngạt.
Nghĩ cũng phải kể đến, Giang Giang cùng Á Liên Á đâu thân thiết gì, còn không phải muốn nói là ganh ghét nhau, nhưng hiện tại cô cũng không hiểu vì sao cô lại nghĩ cho Á Liên Á, đây chắc hẳn là đãi ngộ của Tích Lãng. Cô cảm giác hắn chưa bao giờ vây xiết để mắt một cái gì đó chặt chẽ nhưng sẽ thầm thao túng điều khiển, vạn sự xoay chuyển đoán biết như một vị thần cao lãnh. Như mỗi lần Tích Lãng rất lâu mới trở lại công ty, chỉ cần một thời gian ngắn hắn đã rút ngắn tiến trình đến tiến trình thời điểm hiện tại. Chỉ cần nghĩ vậy thôi, sóng lưng cô đã lạnh lẽo.
- Được không? Tôi nghĩ nên gọi người tức tốc đến kéo xe về trung tâm sửa chữa thôi.
Chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn đến Giang Giang, Mộ Phi đều chỉ nhớ đến chiếc áo ngực hồng phấn rãnh nơ đỏ, chính anh ta cũng phải tự mắng mình bởi suy nghĩ này quá mức biến thái. Chỉ lỡ nhìn thấy một lần, liền như chưa bao giờ thoát khỏi thần trí nổi, tim không ngừng đập, đưa lưng về phía Giang Giang mà thở dốc.