- Dì Kiều. Tiểu Trình đến nơi rồi đây. Sắp đến trung thu, cháu cũng muốn đến Đông Lập Viên thăm ông bác.
Trứ Vân Kiều tay bỏ xuống ipad trong tay, một mặt tươi cười nhìn Trứ Thẩm Trang tiến vào bên cạnh. Rất lâu rồi hai người mới gặp nhau, bình thường Trứ Thẩm Trang gửi Quyên Trình là luôn tiến Cẩm Viên, chỉ duy năm nay cận trung thu mới nhìn thấy mặt Trứ Thẩm Trang đáo. Nếu nói đến thăm Trứ Vân Kiều thì quá là ngượng ngạo, dù sao đây cũng danh Tích gia, chạm mặt Tích Thiên Khâm cũng quá không tiện thể. Đa số điện thoại phương tiện phương thức liên lạc là chủ yếu. Ai cũng có gia đình riêng hết rồi.
- Sao trong bếp ồn vậy? Dì có khách?
Trứ Thẩm Trang vô thức nghe Quyền Trình ánh mắt cùng nhìn theo hướng tay nhỏ con bé trỏ vào cái rẽ lớn hầu nhân không ngừng chen nhau nhìn vào.
- Khách không mời.
Trứ Vân Kiều liếc mắt chán ghét, dẫn Trứ Thẩm Trang cùng Quyên Trình đến sopha, cố ý bật TV âm lượng lớn, trừng mắt nhìn hầu nhân răn đe mà từ từ tản đi. Dặn dò hai người đừng chú ý đến. Trứ Thẩm Trang đối chị họ mình làm sao mà không nhìn ra, mặc dù là họ hàng xa nhưng mà từ nhỏ đến lớn cùng nhau dưỡng lớn cho nên để mà nói, tâm tư như liên thông, chỉ một ánh mắt bà cũng biết Trứ Vân Kiều nghĩ gì muốn gì cho nên nếu pha trà cũng chỉ có bà mới pha được, cặp bài trùng gây rối nhất trước kia lúc còn là hai tiểu nữ tử!!! Ghét cay ghét đắng cũng không thể cắn gà nhà chính là câu nói ấy, bà mặc dù căm ghét nhưng trong lòng có cân nhắc. Nam tử bà đã quyết định vững như bàn thạch, bà không đổi ý cũng không có cách khác. Rõ ràng cái câu “khách không mời” kia khẩu khí vô cùng nhẹ nhàng như lông vũ không khác không có đay nghiến, tỏ như thể bất lực vô khả năng nhúng tay. Còn nhớ ban đầu đánh cuộc gọi đến, Trứ Vân Kiều giọng điệu đay nghiến chua ngoa nghiến răng nghiến lợi như thể từng kẽ răng của bà đều muốn nhét Lục Nan Hy mà nhai sạch sẽ không chừa một mảnh xương nào, chán ghét vô cùng khiến Trứ Thẩm Trang liên tục rùng mình.
- A!! Thì ra là chị, vợ cả chú lớn.
Lục Nan Hy đang cùng hầu nhân cầm màng ủ bột chuẩn bị cắt xén chợt phía sau giọng điệu mỉa mai cười khẩy của Quyên Trình vang lên, lại là vấn đề vợ cả vợ lẽ, mặc dù cô xác định đó là mỉa mai nhưng mà vẫn không thể hiểu được, ai trút cái tư tưởng kì quái đó vào thần trí của con bé vậy chứ? Cô không thể nhịn nổi mà thầm bĩu môi, mắng tới tấp...ở trong lòng sâu thẳm, cố vờ như không nghe thấy chăm chú như cũ chỉ là hầu nhân bên cạnh còn phải bận cúi người chào một cái mới tiếp tục quản sự bản thân. Dù một tiểu nữ nhi nhưng mà xuy xét kỹ, từng cái cử chỉ lời nói...là con nít ranh đó. Hầu nhân trước bảo cô cẩn thận cái tiểu xú nhi này quả thực không có sai. Nhưng lảng tránh đi chính là cái biện pháp hảo nhất, hầu nhân nơi này kính cẩn như vậy rõ là cái xú nha đầu này rất được coi trọng ở mọi nơi, cô đã không được lòng quần chúng, còn chọc giận đến “công chúa” còn chưa đến ngực bản thân đương nhiên sẽ tự động rước hoạ vào người không cần ai tốn tâm tư ra tay gây hại.
Khổ tâm quá đi mà~~
- Làm bánh? Đây cũng gọi là bánh? Các người thấy chị ta làm khùng làm điên còn không cản, có tin tôi đi nói lại với dì ba thay hết các người không?
Quyên Trình đưa tay cầm lấy bánh lực đạo mạnh do vừa mới nướng cho nên lòng bàn tay cảm giác bỏng, sau sưng đỏ rồi phồng rệp lên, đau mà đáy mắt to tròn hàn quang, tức giận quay phắt sang hầu nhân giận cá chém thớt, nhưng con dao cũng không chừa con cá ra. Hầu nhân nghe vậy run rẩy liên tục cúi đầu, vẻ mặt họ vô cùng bất lực, đối cái tiểu nữ nhi sợ sệt đương nhiên không còn mặt mũi. Lục Nan Hy trong lòng đã sôi trào tức khí, xung quanh mơ hồ như mù mịt, đầu óc có chút nặng trịch trở lại, cô cảm giác như chuyển theo mùa thế này có khi cô lại sốt không? Tay nắm thành quyền tiếp tục vờ như không nghe thấy cho đến khi Quyên Trình cũng không chịu nổi mình đang nói chuyện với cô mà cô cứ vờ như nói ai, lần đầu tiên bị như vậy, tính khí tiểu thư phú quý nức vách gia quả thật khó nuốt xuống nổi. Đưa tay nắm lấy tạp dề carô sọc Lục Nan Hy đang vận mà nắm kéo xuống. Thành ra hầu nhân gương mặt ai cũng tái mét, tiến lên một bước. Ai cũng biết Lục Nan Hy không muốn gây lớn chuyện, vạ vào Quyên Trình, nhưng Quyên Trình được nước làm tới bến, không đến bến không quay đầu không thoả mãn.
- Thiếu phu nhân!!!
- Buông tay.
Trứ Vân Kiều cùng Trứ Thẩm Trang đang say mê bát quái thì chợt nghe tiếng Tích Lãng gầm ra đến, không hẹn mà cùng đưa mắt chảy mồ hôi lạnh nhìn nhau. Nhìn sang ghế đối diện, Quyên Trình đâu mất tiêu rồi? Con bé kia lại muốn gây chuyện!!! Trứ Vân Kiều lại chưa thể đi mấy bước đã nghe thấy tiếng Tống Thiên Tình gọi đến, chỉ duy Trứ Thẩm Trang mới khả năng tiến gần.
Tích Lãng nghiêm mặt một đường tức giận, đôi đồng tử hổ phách tối sầm, đến Quyên Trình tay như muốn ngay lập tức thiêu huỷ đi. Đôi mày kiếm xinh đẹp nhíu chặt, thời gian như ngừng trôi, hầu nhân nuốt một ngụm nước bọt lo lắng thay cái xú tiểu nhi kia, ai cũng cúi thấp mặt không dám nhìn Tích Lãng như một ôn thần trước cửa đứng yên như cũ, đến thở mạnh cũng không dám, chắc chắn không chết vì tận mạng mà chết vì khó thở hụt hơi. Nguy hiểm tia không khỏi căng thẳng. Dù sao Quyên Trình cũng chỉ là một tiểu nữ nhi 8 tuổi, sợ hãi mà khóc oà lên. Tay càng nắm chặt tạp dề Lục Nan Hy kéo xuống nữa.
- Chú lớn, cô ấy làm cháu bị bỏng rồi này.
Tiếng khóc Quyên Trình cố tình phóng đại hơn mà như kinh thiên động địa, trời đất đều thu vào tai nổi, thực sự con bé đang rất đau, hành động giơ lên chứng cứ chính là bàn tay phồng rệp đều là theo phản xạ tự nhiên. Tích Lãng ngày càng đen mặt. Trứ Thẩm Trang vội vã đến bên cạnh dỗ ngọt vuốt ve an ủi Quyên Trình, tay từ từ gỡ tay con bé cầm tạp dề kéo Lục Nan Hy không buông, bướng bỉnh nhất định không buông, len lén nhìn qua xem Tích Lãng dò tâm tư, chính bà cũng “ngán” chứ không phải không đâu. Cái Quyên Trình này sao lại to gan làm bà bẽ mặt chứ? Nhưng cái tay sưng phồng này của Quyên Trình, cái Lục Nan Hy này không phải bà bỏ qua đâu.
- Bác gái, Thiên Tình chào bác.
Trứ Vân Kiều thương tiếc tiểu nữ nhi trước mặt, mới đây bà cũng có mặt trong buổi tang lễ Tống Tư Tình, mới lớn thế này sao khổ thân thế không biết. Đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp như hoa Tống Thiên Tình nhỏ nhắn, dưới đáy mắt hàn quang, bà cũng là đang nhớ đến ông bà Tống, dù sao cũng là quan hệ hai gia mật thiết vô cùng, với cái đính ước hôn bỏ lỡ giữa hai bên, kể ra không phải bà không tiếc. Tích Lãng cùng Tống Tư Tình đứng bên cạnh nhau mỹ cảnh thế nào... dù sao cái chết Tống Tư Tình ai cũng đau lòng muốn chết luôn.
- Bác gái, bác nói một lời với anh Lãng cho cháu cư lại Cẩm Viên, cháu không còn nơi nào đi nữa, tiền nhà không có đóng người ta cũng đập cửa bảo hồi phục lại, hai ngày nay trong bụng cháu trống rỗng... chị ấy mất rồi, cháu thực sự rất khó sống. Nợ nần mấy năm nay, thực còn chưa thể khả năng lo sao có thể lo đến thanh toàn nợ, người ta chắc chắn cũng sắp tìm đến tính sổ.
Tiểu nữ nhi vũ khí nguy hiểm nhất là gì? Đồng hoá sự thương cảm? Tống Thiên Tình lại tiếp tục màn khóc sướt mướt, ôm tay Trứ Vân Kiều, thầm liếc mắt qua Tích Lãng vẫn còn đang bận cho nên khóc lớn hơn một chút.
- Được rồi, bác sẽ tiếp lời xem sao. Không cần khóc nữa, bác đều hiểu.
Trứ Vân Kiều nghĩ đến Tống Thiên Tình luôn quấn quyết bên Tống Tư Tình cùng Tích Lãng, hiện tại chị là nơi dựa cuối cùng cũng mất đi, sống với Tích Lãng đương nhiên là phù hợp nhất, Tống gia cùng Tích gia xem nhau như là một đại gia đình, không có gì hoài nghi, nhưng trong lòng Tống Thiên Tình chỉ tồn tại duy nhất ý nghĩ, đáng lẽ Tống Tư Tình còn có thể sống thêm một năm hơn nếu không buồn rầu ăn không ngon ngủ không yên biến trở bệnh càng thêm chuốc hằn nặng, không thể cứu chữa... níu kéo bằng trị hoá xạ liệu gì đó, đại khái là đủ mọi cách, nhưng còn có nghĩa gì khi trong tâm đã dần chết đi? Con bé chỉ đồng ý lưu cừu hận, trước mắt bao nhiêu thứ đang gắng trở nên tích cực cũng chỉ biến thành cừu hận.
Hai chị em nương tựa nhau mà sống, có sống chết cũng chỉ trong lòng mỗi người duy nhất một người thân đối. Trước khi từ giã cõi đời, lại chỉ đau khổ nhớ đến Tích Lãng, miệng cũng chỉ lẩm nhẩm một mình hắn, chưa nhắc đến Tống Thiên Tình một lần nào, liệu có uất ức? Cảm nghĩ Tống Thiên Tình các bạn nghĩ sẽ như thế nào?
Lục Nan Hy thấy Quyên Trình không còn khóc lóc nữa, tay con bé cũng không còn nắm tạp dề cô, ngẩn ra nhìn đến bánh quy đã hoàn thành hình sư mao. Tích Lãng cũng bị thu hút mà tiến gần, hầu nhân mỗi người cầm một hộp nhỏ, chính cô đã phân ra chia mọi người một ít. Đây là công sức từng người bỏ ra, không phải một mình cô. Còn có hai đĩa bánh lớn để sang bên cạnh cho Trứ Vân Kiều cùng Tích Thiên Khâm và cả những vị khách xa lạ đứng trước mặt cô nữa. Để lại cả “bãi chiến trường” cho hầu nhân dẹp, cô trong lòng có chút cười không nổi, dằn lòng lại, đây là công việc của họ nga, họ làm mới lãnh tiền được, đừng có thương cảm không đúng lúc.
- Cho anh.
Tích Lãng không để ý hầu nhân xung quanh đều phiếm hồng gương mặt nhìn mình. Nhìn vào trong hộp giấy cứng gói màu đẹp mắt, không phải bánh quy hình sư mao mà là hình nam nhân, chỉ là mặt mũi khó mà nhìn ra được, các nét vẽ gần như đã hoà vào nhau hết rồi chỉ có hai tay thỏ trên đầu mới rõ ràng nhất, y như cũ. Mùi hương vô cùng thơm tho, sao có thể không quen, chính hắn tự mình gặm hết bánh cô làm trước. Có lúc hắn ôm lấy hộp bánh mà đau buồn, hiện tại cũng không muốn nhớ nữa, chuyện không tốt.
- Tay anh khỏi rồi a?
Nói mới nhớ, từ sáng đã không còn thấy quấn băng gạc nữa. Tích Lãng đôi mắt ẩn ý nhìn Lục Nan Hy, còn chưa kịp mở lời, hầu nhân vội vã tiến đến.
- Thiếu phu nhân, có cuộc gọi đánh đến bảo là có việc muốn thông sự với người.
Lục Nan Hy vô thức lau tay dầu mỡ vào tạp dề, nhìn hầu nhân gấp gáp chạy vào thở hổn hển. Có người muốn gặp? Là Ngô Kỳ Phong sao? Nhưng không phải cô bảo Tích Lãng giải quyết thay cô? Chợt hắn như nhận ra cũng đưa mắt nhìn cô, đúng là hắn cũng không có ý kiến gì. Đưa tạp dề cho hầu nhân bên cạnh đem giặt luôn, tự mình chạy theo hầu nhân kia ra ngoài chính sảnh. Nhưng còn chưa ra tới cửa, hầu nhân rồi đến cả hắn cũng khoé miệng giật giật cầm lòng không đậu mà cười ra đến, cô đang mặc cái quái gì vậy chứ? Quái dị ở chỗ một cục u nổi lên ở thắt lưng dưới lớp áo sơmi.
Đi ngang qua Trứ Vân Kiều cùng Tống Thiên Tình, trong lòng chợt xuất hiện nghi hoặc, nhìn cái tiểu nữ nhi này cô có chút thấy quen thuộc, cô gặp qua ở đâu rồi a?
“Tôi đây.” Hầu nhân dẫn Lục Nan Hy đến nơi, đứng ở góc rất xa lấy bánh quy trong túi áo rộng mà gặm một miếng, cô nhịn cười xuống mà vờ nhìn sang chỗ khác.
“Cô Lục, có một người đàn ông đã dọn vào Ngự Tây cư, còn chỉ thẳng là cậu của cô, cho nên hầu nhân chúng tôi hỏi cô có tiện đến xem một lượt không?” Lục Nan Hy nhịn không được “A” một tiếng, cô sao lại quên mất dinh thự Ngự Tây cơ chứ? Từ khi mẹ cô mất, đáo buổi điều tra, hầu nhân cũng chưa từng nói chuyện qua; việc gì cũng chưa từng động tới mà nói giải quyết hết thảy. Cô đã sớm nhận ra trong lời nói có chút khẩn trương hầu nhân chính là cái cẩu Trầm Bình Minh, dã tâm muốn ý đồ xấu xa với cô, chỉ cần nghĩ đến thôi da gà đã nổi lên rồi. Khoé môi mím lại chặt, cảm nhận từng đợt khí lạnh, cơ thể nặng nề như cũ, cảm giác trước mặt mơ mơ hồ hồ, nước bọt nuốt vào cũng khó khăn.
“Tôi biết rồi.” Điện thoại sau khi đã cúp, Lục Nan Hy nhìn hầu nhân đến gần mình mà định dẫn đường, cô lê thân theo, có chút buồn cười, biết cô định đi đâu sao?
Trên đường trở về nhà bếp, Tích Lãng đã ra tới mà đến ôm lấy Lục Nan Hy dựa vào người hắn hoàn toàn, nhìn ra cô đã không muốn đi nổi nữa. Hình như cô tình hình bệnh không phải chỉ có cảm mạo, mâu quang nhăn nhó lo lắng, liên tục vỗ vào gò má cô nong nóng đỏ ửng lên hết cả rồi. Nhìn mắt cô lim dim buồn ngủ mà thương cảm đến đau lòng.
- Đã bệnh mà còn muốn thể hiện trù nghệ.
Tích Lãng mặc dù mắng bề ngoài lãnh đạm nhưng mà tay ôm cô ấm áp vẫn chưa bao giờ thả lỏng. Hầu nhân đi phía trước không dám xoay lưng, luôn luôn cảm giác bức bách phía sau lưng đến đổ mồ hôi lạnh.
- Lãng, anh lập tức đưa em đến Ngự Tây đi, có việc em cần phải xem qua.
- Không được. Em phải đi nghỉ ngơi.
Lục Nan Hy đưa tay đỡ lấy người khỏi Tích Lãng, hắn nhíu mày nhìn cô muốn làm gì, tay dần thả lỏng bởi không muốn cô phải mất sức vùng vẫy khỏi hắn vòng tay. Cô hiện tại còn sức giải quyết chuyện mà cô nói? Dù chuyện gì đi nữa cũng có thể đợi.
- Anh cùng em mà, đâu có đi một mình.
Cho dù ai đi chăng nữa, miễn là Lục Nan Hy, Tích Lãng đều không thể cứng rắn cự tuyệt cô điều gì. Đều quy theo cô ý kiến mà làm, ngược lại hắn cư nhiên cam tâm vô cùng.
- Nếu đã như vậy...em định cứ vận đồ như vậy mà ra ngoài?
Một chút là quên mất, Lục Nan Hy ăn mặc quái dị đương nhiên cô biết, đối với hầu nhân cười mình cô cũng vui vẻ trong lòng theo nhưng mà như vậy ra ngoài thật sự là một thử thách khó, không phải cô muốn là được đâu. Dù sao cũng không phải trần như nhộng mà là sẽ là trò cười cho thiên hạ, sau khi Tích Lãng thông báo báo chí, cô cũng chứng kiến tận mắt, hiện tại ra ngoài không thể sơ sài quá mức, thoải mái cũng kịp nhận ra là có mức độ thôi. Cho nên vẫn là thay đồ trước, đồ đêm qua hầu nhân đã giặt là cẩn thận treo trong phòng thay đồ.
Mộ Phi ngồi ở trước lái xe, Lục Nan Hy ngồi ở trong lòng Tích Lãng ôm hộp bánh đã dặn dò hầu nhân gói lại, dù sao cô cũng muốn trở về Cẩm Viên hơn là quay lại Tích gia, dựa vào hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cũng không cách quá xa, một đường dài rốt cuộc cũng đến. Ngự Tây trong mắt cô vẫn không khỏi thoát bóng ma u ám. Cảnh vệ viên nhanh nhẹn mở cổng cho xe de vào. Trầm Bình Minh từ bên trong nghe có người đến, liếc mắt chán ghét các hầu nhân nhìn ông như thể hận không thể ngay lập tức quét ông ra khỏi nhà. Chạy ra đến bên ngoài nhìn. Từ trên BMW sang trọng bước xuống chính là đôi giày da bóng loáng màu trầm, không khỏi khiến người ta xuýt xoa thốt ra khỏi miệng, một lúc sau mới kịp nhận ra phản ứng. Cô cũng theo hắn mà rời xuống xe. Ánh mắt loé qua Trầm Bình Minh, bờ môi anh đào cô chập chờn cười như trào phúng. Ở đỉnh đầu ông ta nổi bật không quá khó để nhìn thấy vết sẹo rõ hai đường may, bằng chứng cho việc Doãn Dĩ Vương ra tay cũng độc ác quá. Hình như không có tâm tư chăm sóc kiêng cử cho nên sưng lên như một tạp u thịt, quái dị vô cùng. Cũng như xuyến thêm cho gương mặt ông ta càng thêm dữ tợn.
Tích Lãng cũng không quên lời Doãn Dĩ Vương bên tai thông báo lại với hắn. Trước mắt lãnh băng cuồng bạo đến đáng sợ, Trầm Bình Minh nhận thấy ánh mắt hổ phách kia cùng ở hắn tản ra nguồn khí tức bạo ngược như muốn gặm ông ta thành trăm mảnh chợt sợ hãi mà bước chân vô thức lùi lại mấy bước. Nhìn Lục Nan Hy, thầm mắng trong lòng, cái nha đầu này đến đây là muốn đòi nhà? May mắn thay, đêm đó ông mà “ăn” được nha đầu kia, hôm nay mọi chuyện đã khác, xem còn dám lên mặt hay không.
- Ai cho phép ông cư nơi này?
Trầm Bình Minh trước kia Lục Nan Hy nhớ rất thân thiết với Trầm Phương Lan, dù gia thế có chút khá giả hơn nhưng mà cũng như mấy người kia mặc mẹ cô tự sinh tự diệt trong nghèo khó, chỉ là vớt vát ở chỗ, các ngày lễ thường gói quà mang đến. Đợt lễ nào mà cô không nhận một chú gấu bông đâu, nhận đến chán luôn, có lúc cô còn mơ ước cô tiên sẽ biến cái gấu bông trong hộp kia sắp tiến đổi lại là một búp bê lộng lẫy, không cần phải đắt tiền, búp bê nào cô cũng yêu thích. Nhưng hiện thực luôn rất đau lòng, lại là một teddy bear cười tươi nhìn cô, như thể cô sẽ không thoát khỏi tôi đâu... quả thực khắc đó, cô sợ hãi thật, suy diễn ma quỷ đủ thứ trên đời. Quay lại vấn đề, ngày mẹ cô mất, ông ta lại có thể nghĩ đến chuyện cưỡng hiếp cô? Trong lòng cô luôn nghi hoặc, đến hiện tại vẫn còn nghi hoặc.
Chính sự nghi hoặc đó như tiếp Lục Nan Hy sức mạnh đến bức người. Giọng điệu cô rõ ràng không hề khiêm nhường, không một tia tôn trọng, cả cách xưng hô cũng không buồn bỏ vào kính ngữ, nếu ông mà nói điều gì đó trật ý thu vào tai cô không vừa vặn, có thể không còn dính dáng cái quan hệ nữa mà cư xử tới cùng. Trầm Bình Minh cũng tuổi nào rồi mà còn không biết cô đang tức giận, lời nói dù không thu vào tai nổi nhưng mà nhìn cái nam nhân đứng trước cô vững chắc đi, ông có dám chửi mắng? Đương nhiên thuận nước mà đẩy thuyền cho lành trước đã.
- Đừng tức giận, cậu thấy quá thương tâm cho em gái mình cho nên muốn cư lại hằng ngày thắp cho em ấy nén nhang, đồng thời cũng ấm nhà ấm cửa, xem như một lời an ủi.
Tích Lãng không rõ mọi chuyện cho nên chỉ để cho Lục Nan Hy tự mình tiếp chuyện. Cái Trầm Bình Minh kia xem ra tỉnh táo lắm, khôn ngoan cũng không kém, xem ra muốn hỏi cái gì, cả ngày ông ta cũng đứng trả lời hết thảy cả ngày được.
- Muốn an ủi có nhiều cách, sao không phải thiết thực nhất là đi viếng mộ?
Lục Nan Hy nhất thời cũng “cạn” ý tưởng, biết làm cái gì để đối trí với con cáo già trước mặt cô đây nhưng rất nhanh Tích Lãng đã thay cô đối đãi. Đúng vậy a, muốn an ủi thương cảm cũng không phải là ít cách, dọn đến Ngự Tây thì là chả ra làm sao ý tưởng cả. Trầm Bình Minh nhíu mày, ông đã cứng miệng, không biết trả lời thế nào cho phải, chống lại ý trước ông nói, làm rõ rành rành không phải ông lời nói trước là cái cớ, lại như vô hình hiện lên cái ý nghĩ thực ra ông chẳng để tâm Trầm Phương Lan vào đâu cả, đến một tên ngố nghe qua cũng kịp nhận ra mà trắng đen. Cái khí phách này còn không phải cái tên trên mặt báo xuất hiện cùng Lục Nan Hy mà ông nhìn thấy sao? Nếu là hắn, ông không có cách đối đáp nổi, sơn dương đấu với hổ cũng coi như ép người quá đáng đi. Một lời nói ra không quá mấy tiếng cũng đủ để làm người ta thu yết hầu. Xem như hôm nay ông xui xẻo một phen.
- Ngự Tây bỏ trống như vậy thật là tiếc, cháu không cư thì để cậu cư thì có làm sao đâu? Người trong nhà không mà, hư hại gì mà lo lắng.
Lục Nan Hy cười khẩy, ông ta còn có biết cái khái niệm người trong nhà cơ đấy. Người trong nhà mà lại cưỡng hiếp người trong nhà? Nghe có vừa tai không mọi người? Làm ơn đi, cô cũng không phải ở độ tuổi muốn nhận gấu teddy bear nữa.
- Đúng, cứ bỏ trống như vậy đi. Có như thế nào thì ông chính là người tôi không muốn cho cư lại nhất.
- Này, cái đồ hỗn xược kia, một vừa hai phải thôi, giấy tờ chuyển nhượng quyền đều đã được xác lập lại, ta hiện tại nắm quyền Ngự Tây quản, mày là ai mà dám lớn tiếng trong nhà của ta.
Nói gì thì nói, ầm ĩ ở ngoài sân cũng không tốt. Mới nhớ ra bọn họ nãy giờ còn chưa vào đến thượng sảnh. Trầm Bình Minh còn sợ Lục Nan Hy không tin cho là ông đối đế cho nên chạy nhanh lên tầng như quen thuộc từng ngóc ngách rất nhanh đã trở lại trên tay cầm theo giấy tờ trắng đen bản photo, việc tỉnh táo là thật khỏi bàn cãi. Nhưng mà sao ngay từ lúc đầu không chặn họng Lục Nan Hy cô bằng cái bằng chứng đó đi cho nhanh, hiện tại mới nhảy dừng dựng thì không phải đối đế tạm thời thì là gì mới phải?
- Theo tôi biết, việc chuyển nhượng hay bất cứ thứ gì liên quan đến một sở hữu quyền, đều phải có người giám hộ cùng với chủ chuyển nhượng ký tên chứng kiến mới được đóng mộc thông qua. Không biết là giấy tờ này ai thông qua? Có tiện xem xét một lượt?
Còn không phải rõ ràng giấy tờ Trầm Bình Minh cầm trên tay kia là giả? Nhờ mối quan hệ mà phù phép hô biến giấy tờ, nếu mà Tích Lãng đã nói muốn xem thử chắc chắn hắn cũng có mối quan hệ ở vấn đề này, khiến ông càng hoảng loạn ở trong lòng, từng bước hắn tiến gần, đôi đồng tử tối sầm như thần chết hoàng phù uy quyền từng bước chân làm tim ông thóp nghẽn lại, bảo vệ đưa giấy tờ ra đằng sau lưng, ngụ ý rõ ràng không cho hắn xem chứ còn gì nữa?
Đều có căn cứ cả, không phải khi không phe chính nghĩa luôn thắng cánh tà ác. Chính vì tà ác cho nên có tật giật mình, đối cái gì ngược ý một chút liền cứng miệng không thốt lời nào nổi. Hầu nhân thầm ngưỡng mộ khí phách hiên ngang đàn ông tuấn dật bất phàm trước mặt, ai cũng gương mặt phiếm hồng si mê một lòng tương tư ở Tích Lãng, không phải Lục Nan Hy không nhìn thấy, không phải cô không ghen tuông mà chính là cô quá mệt mỏi để mà hành động nhiều hơn một cái nhấc tay nhấc chân nữa. Mặc hắn đối đãi Trầm Bình Minh, cô ngoắc tay hầu nhân tiến gần đỡ cô đến sopha nghỉ ngơi, còn có hầu nhân tinh ý hơn pha cho cô một ly trà nóng. Cô còn gì phải sợ ông ta tiến gần, dù sao chỉ có đối chuyện với Tích Lãng cũng đủ ông ta ú ớ rồi.
- Sốt sắng giấy tờ cũng hoàn tất rồi? Có lẽ vụ án Ngự Tây phải lật lại, âm mưu giết chết chị mình cướp tài sản quang minh chính đại?
Như áo trên người bị người khác tinh mắt phát hiện ra chỗ ố nhỏ, phồng mang trợn máng, sắc mặt trắng bệch càng thể hiện thất thế, gân cổ lên mà chửi mắng. Nhìn đi, hoàn cảnh này, là ai xấu hổ hơn?
- Tên khốn đừng có ép người quá đáng.
Tích Lãng vô cùng hài lòng Trầm Bình Minh nhìn hắn vô cùng cảnh giác, bàn tay thon dài thô ráp hai ngón tay vuốt ve vào nhau, nụ cười tà mị thu ông ta bình tĩnh, lạnh người, cảm nhận như kiến con đứng trước ôn thần, mọi sự hay đến cả tính mạng cũng đều phó mặc.
- Quá đáng? Chuẩn bị tinh thần hầu án là vừa.
- Con không cần lo lắng, ta gọi người đưa con trở lại Cẩm Viên, cứ yên tâm ở đấy ta tự mình lời nói với Tích Lãng.
Trứ Vân Kiều đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Tống Thiên Tình đang ôm lấy bà. Quyên Trình từ nhà bếp ra cùng Trứ Thẩm Trang tiến đến. Quyên Trình liếc mắt không vui vẻ gì đến Tống Thiên Tình, là ai mà dám vào đây tranh giành bác gái với con bé? Hôm nay quả thực đến một tiểu nữ nhi trong lòng cũng phiền muốn chết luôn.
- Lão gia đâu?
Hầu nhân nhìn nhau do dự nhưng chỉ diễn ra rất nhanh, Tích Thiên Khâm dặn dò không được báo cáo điều gì, ban nãy muốn phục vụ nước đến hầu nhân còn phải lấp ló cẩn trọng, hiện tại hỏi đến biết đánh đường nào mà đối đế. Thôi vậy, bán đứng lão gia cũng không phải quá lỗ, im hơi lặng tiếng đến khi tìm ra ông đang chơi cờ với ông hàng xóm thì hỏi tội đầu tiên chính là tội đồ lớn nhất hầu nhân các người, ai cũng đã nghe qua Cẩm Viên hầu nhân bị đuổi việc thế nào cho nên mặt mày ai nấy xanh mét quýnh người cả lên. Nhưng không phải lửa giận chuyện ông qua lại với ông hàng xóm, mà là chướng mắt cái thái độ trốn tránh sợ sệt làm người ta rêu rao bà hung dữ bản tính, sống ở đời còn cái gì quan trọng bằng cái bộ mặt. Bà chính là còn chưa muốn nói, ông giả vờ mình hiền lành nhơn hậu nhưng thực ra lúc nào cãi cọ thì bà cũng là người bị ép đến không còn chỗ đứng, hỏi xem là ai bức ai mới đúng?