Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 111: Chương 111: Chuẩn bị tiếp thu một bảo bối




- Cậu đi xe bus thì không sợ cánh dư luận viên cánh báo chí phát hiện?

Lục Nan Hy quyệt môi, kéo tay Hứa Vy Bối, cô không để ý thì cô ấy lo cái quái gì?

- Cậu có thấy mấy nữ thần thần tượng gì đó trên weibo nổi tiếng B zhan, có ai dùng phương tiện công cộng không? Tàu điện ngầm thì mấy khi. Đừng hỏi linh tinh!!

Hứa Vy Bối thấy cũng hợp lý, nhớ lại Vân Y Vũ mặt mày tối sầm nhìn hai người đi xa, chầm chậm đi phía sau cô đơn tủi thân. Bạn gái của anh đúng là trọng hữu khinh tình.

- Cậu với Vân tiên sinh kia, là nghiêm túc người yêu quan hệ?

- Cậu mới đừng hỏi nhiều.

Vừa vặn thời điểm tan sở cho nên có chút đông đúc, kẻ chen kẻ chúc dày đặc, ba người Lục Nan Hy đương nhiên lên thêm một trạm xe bus nữa, theo dòng đông mà một người ngồi một nơi. Lúc này có lẽ cô mới vô ý để ý rằng, thực sự Phong Đường Minh nơi nào cũng có hình ảnh anh ta, một mặt cười tươi quả thực tuấn tú. Cả một tấm poster nhỏ quảng cáo cũng chính là anh, vậy có phải năm nay lưu lượng lớn nhất tiêu thụ Phong Đường Minh?

Lục Nan Hy may mắn không bị ép đến cuối, mà xui xẻo nhất cũng chỉ có Hứa Vy Bối, không còn chỗ ngồi nữa mà dùng sức chạy đến nơi Vân Y Vũ vừa có chỗ ngồi cũng không khả năng cho nên vẫn là nên đứng, Vân Y Vũ thì có thể an phận mà ngồi, ánh mắt hướng Hứa Vy Bối không đành, cả một màn trời hồng đánh đến cô ấy khiến Lục Nan Hy bất giác nổi da gà. Nhưng mà như vậy cũng thật là ái dịu dàng, chả trách cho cô, Tích Lãng chỉ toàn biết phúc hắc không biết ăn mềm.

Ngồi bên cạnh Lục Nan Hy là một nam nhân, mà cái đáng nói chính là, vẫn ồn ào không dứt với cái nữ nhân đang đứng kia xinh xinh xắn xắn, dưới đáy mắt hàn quang như sắp khóc nhưng cũng không chịu yếu thế mà gân cổ hét, thi đua tầng âm với tiếng còi xe, tiếng ồn ào người đông đúc, cô thật sự có một chút mệt giúp cô ấy.

Chống tay đỡ cằm, than sao tình người quá thế thái, cô còn hơn là lão sư thái, thầm cười cợt bản thân chó chê mèo dài đuôi. Mà cái nam nhân kia cũng quá mức tuyệt tình, ít nhất cũng không thể để một nữ nhân đứng mà bản thân chọn ngồi, không chút ga lăng nào cả. Nam nhân hiện đại bây giờ cũng quá là hổi ôi rồi. Chính cô cũng không biết bản thân hiểu rõ nam nhân ở điểm nào mà nghĩ thế, chỉ là bâng quơ.

Cái gì mà gia đình anh toàn một lũ mèo nhớp, rồi cái gì mà gia đình cô và cả cô đều không ra gì. Uy, chửi mắng thật nặng, tự động Lục Nan Hy đều muốn tránh xa cái loại tra nam tra nữ này. Chợt tay cô đang đỡ cằm nhanh bị giật lấy, nắm chặt trong tay, bản thân cùng cái nam nhân bên cạnh khoảng cách hoàn toàn không có. Lục Nan Hy theo phản xạ chống cự, nhíu mày khó chịu giật tay khỏi nhưng không thể nào, cô chỉ còn cách trợn tròn mắt căm ghét, xen lẫn hoảng hốt.

- Đây là vợ của tôi, cô đừng có dây dưa nữa, cô ấy không thích, tôi cũng thực ngại. Nếu còn lương tri thì làm ơn đừng làm phiền tôi nữa, hạnh phúc gia đình chính là không phải thứ có thể đùa giỡn.

“Sao?....” Lục Nan Hy bị bịt lấy miệng, trong xe bus ai cũng nhìn qua nghi hoặc, ba cái người này đang ầm ĩ cái gì, không phải là đang ngồi nơi công cộng đấy chứ? Hứa Vy Bối cùng Vân Y Vũ cũng há hốc mồm không biết nói gì hơn mà nhìn nhau ra dấu hiệu. Mà nam nhân bên cạnh này hành động vô cùng tự nhiên ôn nhu, tay nắm tay cô càng chặt, giải thích với mọi người là vợ bản thân muốn buồn nôn, đi xe không quen nên sốc buồn nôn cho nên ai cũng dời ánh mắt đi “Cô yên tĩnh một chút, giúp tôi đuổi cô ta đi, nhất định sẽ không để cô thiệt.”

Lục Nan Hy mắt phượng rõ ràng đen trắng trợn mắt, cô nội tâm kêu gào, muốn nói có thiệt hay không thì không đến phiên anh ý kiến có được hay không? Vẫn là buông tay ra trước đã. Nam nhân này nhìn cô không có ý chống cự nữa, một cái gật đầu của cô làm anh ta thầm thở phào mà tay rời miệng cô, tay cũng dần buông ra. Anh ta cư xử như này còn hơn động kinh uy hiếp người, không cần cô làm loạn, có ma mới tin vợ chồng một nhà.

- Anh...vợ sao? Anh bị điên? Cái...Giọt lệ tình yêu kia anh mua cho cô ta rồi? Cách nào chứ? Không thể nào... Đồ vương bát đản nhà anh, không ngờ anh phát tài khủng khiếp như vậy lại để tôi chịu khổ một thời gian dài...

“Chát—” gò má ưu tú nam nhân này rất vừa vặn một cái tát giáng xuống, phải nói là trong lòng nữ nhân ai cũng thầm xuýt xoa tức giận, liền theo hướng mỹ nam bênh vực, đã nhiều người không khí càng áp bức nóng, ai cũng từ tan sở ra cho nên trang phục chỉnh tề vest khoác đều ướt sũng mồ hôi, mùi hương cũng có chút...khiến Lục Nan Hy không khỏi đưa mặt ra cửa sổ hít không khí trong lành. Nữ nhân kia tát xong, lại bị thu hút chú ý, hung hăng nhấn chuông bỏ xuống trạm kế ngay lập tức. Làm ai cũng phức tạp chủ ý nhất là Lục Nan Hy cô, đợi cô load não cho kịp tiến trình một cái. Nãy giờ chuyện gì xảy ra vậy? Vậy cô có liên quan hay không đây?

- Cô...giọt lệ tình yêu này chắc chắn của cô sao?

Nam nhân bên cạnh tay còn xoa xoa khuôn mặt bản thân, nữ nhân kia cũng ra tay quá mạnh, nhưng xuýt xoa không bao lâu thì đã chú ý đến cô bên cạnh, nhất là cái “giọt lệ tình yêu” trên tay cô. Nhất định doạ người ta một phen sợ hãi. Lục Nan Hy nhíu mày đối ánh mắt anh ta bất thường, gấp gáp giấu tay ra phía sau, là ăn cướp trá tra nam?

- Anh vẫn là nợ tôi ân nghĩa đó, còn muốn cướp đồ?

Nam nhân kia vô thức bật cười một cái, sờ sờ sống mũi đỏ mặt cùng gò má đã sớm tê tái, dù sao trước mặt anh cũng là một mỹ nữ, và còn đã giúp anh chia tay cái ăn bám quyết sống chết không buông anh bạn gái. Đúng thật là nợ nghĩa nhưng mà không có quen biết, cách nói này vừa thân mật lại vừa kì quặc, tình cảnh này mà không cười cho qua thì cũng chẳng biết phải làm sao.

Lấy từ trong túi áo một danh thiếp, nhét vào tay Lục Nan Hy khiến cô không muốn tiếp nhận cũng không được.

- Đây là danh thiếp của tôi, cô muốn gì yêu cầu hay giúp đỡ thì tôi ngay lập tức xuất hiện được hay không? Xin lỗi cô việc vừa rồi, ngoài ý muốn khiến cô khó chịu, tôi đây vô cùng xấu hổ.

Cái tên nam nhân này, để cô xem danh là gì nào? Kiền Thiếu Huy, sự nghiệp danh luật sư bảo vệ sở hữu trí tuệ bản lĩnh vực. Là luật sư sao? Nhưng còn luật sư bảo vệ sở hữu trí tuệ là cái quái? Quả thực danh là luật sư cũng chẳng thể nào nói lý lại với nữ nhân. Hiện tại cái Kiền Thiếu Huy kia đã trở nên lịch sự ôn hoà, bộ dạng vô cùng văn văn hoá hoá, phong độ lịch lãm khoáng đạt, chỉ là gò má kia cũng không phải nhẹ, vẫn còn tấy đỏ nhưng vẫn là không tiện để hỏi.

- Muốn giúp tôi sao?

Lục Nan Hy thuận tiện nhét danh thiếp vào túi, cũng không nghĩ đến nên lấy nhưng mà quẳng đi ngay thì có hơi bất quá không hảo cảm mà nữ nhân nên. Liếc mắt chán ghét xa cách, ngồi cũng thẳng lưng nghiêm túc. Kiền Thiếu Huy chớp mắt gật đầu chân thành khẳng định ý vừa rồi bản thân có bao nhiêu thật lòng, hoà nhã đợi cô nói, mặc dù chuyện vừa rồi có thể khiến cô có bóng ma với anh ta, nhất quyết không thể tin bộ dạng kia đàng hoàng nhưng mà ánh mắt kia đen nhánh kiên quyết, mang đến người ta cảm giác muốn tin tưởng khó cưỡng, anh mà lừa tôi thì nước đi này anh không lường trước được đâu...

- Vậy cách xa tôi một chút, cảm ơn.

Kiền Thiếu Huy chân mày kiếm gọn gàng nhíu lại nhìn qua nữ nhân khó tính bên cạnh, trong lòng nhộn nhịp, có chút cảm giác kích thích khó mà cưỡng được, cười ranh mãnh. Phát hiện Lục Nan Hy là đang lạnh nhạt cùng anh rạch ròi quan hệ thẳng mạch, không cần tiếp tục liên quan, anh biết danh thiếp kia sau khi xuống xe thì cô cũng quẳng, nên là tranh thủ một chút.

- Cô cảm ơn? Tôi nợ cô, giúp đỡ sẽ không cần cô nói lời cảm ơn. Vậy xem ra...tôi chưa làm gì được để giúp đỡ cô, vẫn cần liên quan, tôi vẫn là áy náy.

Xem như Kiền Thiếu Huy nhà anh ăn nói có trình độ. Nhưng người anh ta muốn đấu khẩu thực sự không phải là cô nga.

- Giúp tôi, ngồi cách xa tôi một chút.

- Đây quả thực là giúp cô cách xa một chút nhưng chỉ là gián tiếp giúp cô qua tôi, không phải trực tiếp, vẫn là cần liên quan.

- LÀ TRỰC TIẾP - Lục Nan Hy có chút tức giận, khá nhây rồi đó, cô hét lớn thẳng vào mặt anh ta, không ngờ cô lại nhịn không được, xem như không cần mặt mũi nữa, đông thì có đông đúc, không phải để ý.

Xe rốt cuộc cũng dừng, Kiền Thiếu Huy hằng ngày đều cập nhất báo chí vô cùng tốt, thời điểm Hứa Vy Bối giúp Lục Nan Hy rời khỏi, kéo tay mạnh mẽ rời đi, anh lúc này mới nhớ nhớ không lầm thì đã gặp qua cô ở báo chí. Nhưng mà có lẽ thế lực chống đỡ không hề nhỏ, báo chí đều không được mọi người nắm rõ, kể cả tờ Thời Nam Thời Bắc đều không thể duy trì hoàn cảnh. Khi thấy anh vẫn còn nhìn theo, mỹ nữ bên cạnh kia cũng lườm anh thật đáng yêu. Thật ra khái niệm xung quanh mỹ nữ toàn là mỹ nữ, hoàn toàn xảy ra.

- Anh ta...cậu quen biết sao?

- Cậu nghĩ xem? Tớ bị quấy rối còn chưa kịp nhíu mày.

Lục Nan Hy có chút muốn rút tay lại, Hứa Vy Bối thật sự nhìn anh ta bề ngoài cho nên đến cô bị phiền nhiễu cũng đổi lại là hai người quen biết? Vân Y Vũ bên cạnh nắm chặt tay Hứa Vy Bối, hỏi anh ta để làm chi? Cô nhớ đến chiếc danh thiếp, vừa định đưa đến Hứa Vy Bối, thấy cũng không có lỗi gì khi cô ấy trở thành bạn gái Vân Y Vũ chỉ vì gia cảnh bản thân, mà cô cũng không rõ anh ta có tốt hay không, nhìn cái nam nhân luật sự ban nãy, chắc là thích hợp hơn.

Nhìn đi Vân Y Vũ còn thấp hơn Hứa Vy Bối một chút, bộ dạng cứ như đàn em đang gắng đuổi theo tiền bối, không biết có yêu hay không nhưng vẫn thấy tội tội. Nhưng mà Hứa Vy Bối còn chưa có cơ hội nhìn thì Vân Y Vũ đã bắt lấy và xé thành trăm mảnh, trong mắt hận không thể đánh Lục Nan Hy một cái, chỉ là anh nam nhân không thể cùng nữ nhân gây sự, mà đây cũng là thân hữu của bạn gái anh, muốn chia tay a? Đừng đùa mà.

Đã đến trước Tiếu Mững, Vân Y Vũ chính là thiếu gia ngậm muỗng vàng, nhìn gia quán cảnh cũ kỉ thì thầm nhíu mày, kéo tay Hứa Vy Bối chần chừ, nhìn kìa, bàn ghế gỗ cũng nổi sờn rồi, mùi hương thì có hơi...cũ đi. Nghĩ làm sao mà ngồi?

- Cậu...phải chiều chuộng thiếu gia này một chút, Tiếu Mững này căn bản không thích hợp.

Lục Nan Hy cười hì hì một tiếng, đích thị Vân Y Vũ là tên trói gà không chặt, cô bỏ vào trong, đưa tay ra sau quơ quơ bộ dạng tạm biệt nhé, tớ đi trước. Hứa Vy Bối liếc qua Vân Y Vũ chán ghét mắng, không vào thì tự mình trở về, ban đầu cũng không ai ép ai.

- Em ơi, Hàn Viện hẹn anh đến “Hẹn nhau một kiếp chuyển sinh KTV”, chúng ta cùng đi đi.

Rốt cuộc Vân Y Vũ cũng phải thoả hiệp mà đi vào, sau khi đã gọi món hết thảy, anh ta một thứ cũng chưa chạm đến mà Hứa Vy Bối thì luôn miệng khen đáo khen để, còn trách Lục Nan Hy giới thiệu xong lại không đưa cô đi chứng thực.

Sau khi nghe điện thoại xong, Lục Nan Hy cùng từ quầy chính lấy đến ly giấy uống nước tiện lợi. Chớp chớp mắt nhìn Hứa Vy Bối, sắp rời đi rồi? Còn chưa ăn xong cơ mà.

- Ăn xong hẵn tính. Lily cậu cùng không?

Lục Nan Hy đưa tay gắp một xủi cảo, bỏ vào miệng, trầm ngâm lúc lâu vẫn chưa đáp lời, bất giác ngẩng mặt ra ngoài nhìn trời đã chuyển tối, cô về trễ không thể cho nên vẫn là nên chối từ.

- Tớ có việc bận, tớ...

- Cậu đồ trạch nữ, không có việc gì cả, cùng tớ đi, bằng không tớ cũng không đi, đi theo đám bạn anh ấy a? Chán muốn chết luôn rồi.

Vân Y Vũ chuyển sang ánh mắt long lanh như xuân thuỷ nhìn Lục Nan Hy đầy chân thành, như sợ cô không nhận ra mà tay bắt đầu gắp cho cô một “đùi gà chân thành”, đồng thời mím môi ra vẻ bất sở, cô cũng không ép người quá đáng. Thực sự anh ta nhìn chẳng được việc gì chỉ có ăn vạ là thượng thừa, nhìn đi đó cũng là tuyệt kỹ nga....vẫn là gật đầu đáp ứng.

Bà lão trưởng quầy Tiếu Mững dừng lại nhìn Lục Nan Hy thật lâu, bóng dáng cô rời đi bước chân thật chậm rãi lại dường như là vô cùng cẩn trọng. Tích Lãng đã có nắm được thứ bà cho là vô hình, mãi mãi hắn cũng không nhận ra được, giữa hai người kia bà nhìn qua còn hơn cách ngàn núi ngàn vạn dặm, không ngờ đã thấu đáo cơm gương vỡ lại lành, chỉ có người đối trời tính không kịp. Bà ngẩng đầu lên trời cười nhạt, bàn tay nhăn nheo vuốt ve gò má bản thân thật lâu như muốn cảm nhận được xúc giác bản thân có bao nhiêu chân thật?

Trước cửa Hẹn nhau một kiếp chuyển sinh KTV, Lục Nan Hy đi phía sau Hứa Vy Bối cùng Vân Y Vũ ôm ấp, lại thấy một nhóm Quân Quyết Hiêm đứng trực chờ, thấp thó đầu thượng sảnh xe chạy vào khu đỗ xe, hình như là đang nhìn trộm một cái gì đó bên trong KTV.

- Mấy người đang làm cái gì?

Quân Quyết Hiêm buông tay Cầm Như, đưa mắt hướng đến nơi lớn giọng mà hốt hoảng, đưa tay che đi miệng Vân Y Vũ, kéo phía mình mà Hứa Vy Bối tay đang bị anh ta giam chặt nên cũng bị kéo theo. Lục Nan Hy cũng dần tiến gần. Cầm Như thu mắt lại, như kinh ngạc không nhịn được che miệng, là Lục Nan Hy thật sự đó.

- HY HY...CẬU...

“.....”

“Suỵt—”

Quân Quyết Hiêm lại phải đồng tử tối sầm mà che miệng Cầm Như lại làm cô ấy ánh mắt đáng thương nhìn Lục Nan Hy tiến đến bên cạnh mình.

- Mấy người theo dõi nghi phạm đánh cắp phá thế giới, hình sự điều tra giết người cướp của phi tang?

Mà Phong Đường Minh cũng từ khu đỗ xe đi ra, trên mặt lớn khẩu trang cùng đại kính bản làm nhìn không ra được ai nữa, vừa vặn lúc anh ta tiến đến ngưỡng cửa, tay liền bị nắm chặt kéo đến phía sau, có chút hốt hoảng mà chống cự, đến khi nhận ra là Tứ Mịch thì mới thở phào một cái, muốn doạ anh chết sao? Ai nấy đồng loạt nghe Lục Nan Hy đưa ra cái nghi vấn thì liền không nhịn được cười khúc khích thật nhỏ, nhưng vẫn không quên đối tượng bên trong.

Bóng dáng Tuệ Mẫn Mễ vẫn còn công sở y phục, tay nắm túi trong tay, ép nép ngượng ngùng xa cách đối với nam nhân to lớn bên cạnh, nhìn có chút quen, áo khoác dài đến đầu gối, bóng lưng thoạt nhìn liền khiến người ta say mê, cả cái gáy kia tóc tai chỉnh tề hợp chuẩn khoáng đạt loại nam nhân nguyên tắc bản thân. Hình như cả hai đang chọn phòng vị trí, còn phải đợi nhân viên thống kê phòng trống, hệ thống máy đã trực trặc được một tuần mà bên bảo trì hệ thống vẫn chưa đến bảo lưu khắc phục cho nên thời gian có chút phải đợi chờ.

Là bạn trai Tuệ Mẫn Mễ? Nhìn bộ dáng hai người quá mức không phải. Lục Nan Hy mắt nhìn Tuệ Mẫn Mễ vẫn như cũ bộ dạng, đáy mắt có chút vui mừng hàn quang, nhưng khắc sau lại lo lắng, cô ấy sẽ như thế nào gặp lại cô đây? Chợt trên vai xuất hiện thêm một chiếc áo khoác nặng trĩu, cô ngay lập tức quay đầu, phản ứng muốn đưa tay gỡ xuống, quay sang xác định là ai thì người kia đã lên tiếng.

- Lực lượng thời tiết thông báo, nay nhiệt độ sẽ rất thấp, lạnh khô.

Phong Đường Minh nghe qua lời bản thân nói xong cũng kinh ngạc, anh cũng chưa từng xem qua cái gì bản tin thời tiết đâu chỉ là anh một khắc trái tim đập loạn, thấy Lục Nan Hy thân người gầy gò liền muốn khoác áo cho cô, cảm giác thật vui sướng. Từ thời điểm lại gần đến hiện tại, anh vẫn chưa thoát khỏi ảo cảnh, không tin vào mắt mình mà ngơ ngác đặt chú ý ở Lục Nan Hy, cô từ lúc mất tích, anh dường như cũng muốn nổi điên, từ buổi ra mắt phim quả thực có nhìn thấy cô bóng dáng nhưng anh còn chưa dám tin, nhớ lại lúc trước bản thân mời cô cùng bên cạnh tiến, sau cô cũng tiến đến nhưng người bên cạnh tiến lại không phải anh. Khắc này, Lục Nan Hy mỹ mạo vẫn không đổi khiến anh thất thần, càng sắc xuân phong tình vạn chủng hơn trước, chứng tỏ rõ cô hoàn toàn thoải mái với cuộc sống hiện tại.

Lại thêm một taxi tiến đến, hình như là xe giả dạng taxi thì phải, chỉ thấy người lái ăn mặc như quản gia nghiêm chỉnh đồng phục, mà cái nữ nhân đằng sau phong thái sang trọng không khác bà hoàng bước ra khỏi xe, dù mang khẩu trang kín bít nhưng mà dựa vào cách ăn mặc, chính là có thể đoán đại minh tinh. Giày cao gót nện xuống mặt đất cứng có chút không hợp nhãn, theo phản xạ cẩn thận quan sát xung quanh xong mới yên tâm bước tiếp, đây còn không phải diễn viên hay gì gì nổi tiếng, muốn cô đi bằng đầu cô cũng tiếp nhận không miễn cưỡng.

- Anh Minh, em đến rồi, mà sao anh không đón em cho thuận? Chúng ta cùng đường a.

Chung Khiết Nhiên chất giọng có chút đặc biệt, như là theo vô thức, Lục Nan Hy sẽ hỏi là người Sơn Đông hay Hà Bắc sao? Bởi vì như thâm căn cố đế, những dân cư Hà Nam đều không muốn thừa nhận Hà Nam là cố hương bản thân. Có câu “Phòng trộm, phòng lửa, phòng Hà Nam nhân” (?) đả kích tự trọng trong lòng mỗi con dân Hà Nam không hề nhẹ. Dù sao, Hà Nam là nơi lực lượng lao động đông đảo nhất cung cấp nha, còn có con người chân thật, chất phác. Không phải mỗi người mỗi tính sao? Xã hội này chỉ giỏi vơ đũa cả nắm.

Nhưng không phải là Phong Đường Minh cùng Chung Khiết Nhiên một chỗ chứ? Còn Lưu Biến Hàn Doãn thì quái? Quả là tên này phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải cô đã sớm đoán ra, hiện tại cũng không quá ngỡ ngàng.

Phong Đường Minh nhìn qua Chung Khiết Nhiên tay đặt trên vai bản thân, khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm, đưa tay gỡ lấy khẩu trang trên mặt cô ấy, Lục Nan Hy cho dù là nữ nhân, không có ý nào tình cảm thiên về tâm tư riêng cũng sẽ thất thần vào giây, mi thanh mục tú ngũ quan tinh xảo, đại mỹ nhân.

- Cô muốn chúng ta trở thành tâm điểm báo chí? Dự án phim còn đang cần PR một thời gian sạch sẽ scandal tư khứ. Cẩn thận chút.

- Tư khứ sạch sẽ? Khi nào vậy chứ? Anh mới ngủ mơ ở đâu à? Không phải càng thân mật thì càng nổi nhiệt...

Phong Đường Mình liền ngay lập tức muốn bóp chết Chung Khiết Nhiên.

Chen nhau mà xem, thời điểm quản lý ra đến, cũng đã dẫn nam nhân kia cùng Tuệ Mẫn Mễ vào trong. Hai người đó khoảng cách vẫn không đổi, người trước người sau, còn tưởng đi riêng nữa đấy. Bắt đầu, mấy cái người trá hình camera này, bắt đầu di chuyển căn cứ rình mò khác, tiến vào trong cũng nhanh chóng đặt xuống phòng, chân gấp gáp tiến hướng Tuệ Mẫn Mễ rời đi. Có thể nào nói cho cô biết có chuyện gì xảy ra không???

......

- Tự dưng một ngày đẹp trời, mẹ Mễ Mễ quyết định thăm con sau bao nhiêu ngày xa cách, cho Mễ Mễ thời gian tự lập. Xong, chỉ mới hôm qua đến bửa nay, liền đẩy Mễ Mễ đi xem mắt, cậu nói xem có phải đã nóng ruột lâu rồi, đến hiện tại như quả bom nổ chậm?

- Hả? Xem mắt sao? Mễ Mễ đồng ý luôn rồi?

Lục Nan Hy trừng mắt đối Cầm Như đem hết mọi thứ kể lại, nhìn bọn Vân Y Vũ không thể nào tránh xa nghiệp vụ bản thân, từ cái ô vuông kéo dài hẹp cách âm trên cửa, nhìn sang phòng đối diện vẫn chưa có động tĩnh thân mật gì.

- Không rõ, từ Mễ Mễ tớ đoán tiến thoái lưỡng nan, lắc đầu không xong, mà đi xem mắt rồi thì gật đầu cũng quá mức miễn cưỡng bản thân. Cậu biết đó mẹ Mễ Mễ vô cùng nghiêm khắc, lần này chắc là xong đời rồi.

Lục Nan Hy nhìn thấy Vân Y Vũ vẫn còn lo lắng bát quái bản thân sẽ bỏ lỡ cho nên vẫn là giới thiệu giúp anh ta Hứa Vy Bối với mọi người.

Đèn mờ mờ ảo ảo, loé xanh loé đỏ, cách âm cực kỳ tốt, phòng này với phòng kia căn bản không thể nào nghe ngóng được, đùa sao? Nghe trộm mà vào KTV thì chỉ có đằng trời.

- Các cậu nơi này, Mễ Mễ biết sao?

- Đoán xem.

Cầm Như thật không chịu nổi, Lục Nan Hy có khác gì não ngắn hay là thiếu não như trước đâu, hoàn toàn không thể nào thay đổi được. Đã biết rõ thì còn lén lén lút lút làm cái quái? Có phải cô vẫn cần bồi dưỡng một chút về khoá học nhận thức và suy nghĩ?

- Nghe nói anh ta còn là luật sư, gia thế không tệ, cũng không phải là dạng nam nhân ngậm thìa vàng muỗng bạc được cưng chiều đâu, từ lúc 18 tuổi thì đã ra ngoài ở riêng, chọn lấy một biệt viện ở, tiền hoàn toàn tự bản thân kiếm được mà thụ đãi sinh sống. Bạn gái cũng tức thì chia tay...

- Stop here....cậu là quỷ sao? Nguyên lai đã nắm rõ anh ta là ai. Vậy mà lại... làm sao mà cậu biết được?

Cầm Như này thân hữu Lục Nan Hy, cô thật sự muốn trao bằng khen tuyệt đỉnh công phu cho Cầm Như, đây cũng là một loại nên cần được nhìn nhận cùng khen ngợi lên đến thượng, bát quái được đẩy lên một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, có trình độ luôn đấy. Rõ ràng hỏi cái gì cũng bảo không biết, vậy mà gia sự hoàn cảnh đều nắm rõ như trở bàn tay.

Lục Nan Hy, Chung Khiết Nhiên, Phong Đường Minh, Hứa Vy Bối đồng loạt nhìn về Cầm Như ngơ ngác nhìn xung quanh, sao ai cũng chú ý mình vậy? Lời nói có quá kì quặc sao? Nhớ là đâu có.

- Làm sao? Nhìn tớ làm gì? Chẳng lẽ muốn nói tớ cướp đi ý trung nhân của Mễ Mễ? Tớ có chồng rồi nga, hạnh phúc gia đình vô cùng đáng ngưỡng mộ, Đại Hiêm của Tiểu Như là the best.

Mấy người Lục Nan Hy chỉ chung một biểu cảm, thật là buồn nôn ~ cảm giác như đang đi buôn dưa gang...

- Ai nói chuyện đó? Nhìn cậu một mặt si mê không có đường về, với lại cậu...bấy bá hết rồi. Ý là làm sao cậu rõ về anh ta như vậy? Quen biết?

Cái gì là bấy bá? Cầm Như không cam tâm, quyệt môi nhìn lại bản thân từ trên xuống, vẫn suông đuộc cơ mà. Mặc dù có chồng là có nhưng cô còn chưa có mang, làm sao có bụng, hằng ngày cũng bản thân điều hoà ăn uống chế độ, đây là không nói lý.

- Hảo tớ nói, anh ta là Kiền Thiếu Huy, mẹ anh ta là họ hàng xa của bố tớ. Tớ cũng chỉ biết anh ta mấy tháng nay, không ngờ lại may mối ngay với Mễ Mễ, trái đất này thực quá nhỏ rồi, nếu hai người này mà thành thì Mễ Mễ phải gọi tớ một tiếng chị họ.

Kiền Thiếu Huy? Lục Nan Hy gương mặt xinh đẹp xanh mét, khoé môi giật giật, kìm nén bản thân muốn vỗ một tiếng “phạch—” vào đùi bản thân thét lên, kỳ thực trái đất này quá nhỏ.

- NẮM TAY, HẢO NẮM TAY, CHUẨN BỊ TIẾP THU MỘT BẢO BỐI...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.