- Hy Hy, cậu có thư...này, có thư nha.....
Tuệ Mẫn Mễ hét lớn, kỳ lạ không nhìn thấy cô đâu cả.
- Tớ ở đây, đợi tớ một chút... xong ngay...
Lục Nan Hy là đang bận tay giặt quần áo bản thân, cô chỉ còn một cái áo sơmi bẩn cần giặt ngay vì đã ngâm nước lâu rồi. Mau vắt nước rồi phơi lên, lau tay chạy ra ngay lập tức, cô tò mò, cô làm gì quen biết ai với lại cũng không có làm gì, vậy ai gửi thư và cùng nói cái gì đây?
- Đâu rồi?
- Tớ để trên bàn.
Cô chạy đến cầm lấy, là phong thư trắng muốt sang trọng.
Mở ra, cô nhìn vào không chần chừ, trước mắt xuất hiện “Tích thị”, cô liền gấp lại ngay lập tức, trợn mắt to, là không có phỏng vấn, sao lại được chọn? Có phải đến tai hắn rồi không? Nhưng cô nghĩ lại, cô hiện tại không liên quan Lăng gia, hắn cũng có Lăng Khấu Thiên rồi, việc gì để mắt cô đâu. Lừa mình dối người, thực ra cô đang rất buồn bã trong lòng.
Nhưng sao có thể biết nơi mà gửi đến? Quả thực, Tích Lãng muốn cái gì liền có thể, cô dù chân trời góc biển nhưng muốn biết là liền biết, muốn triệu cô đến thì liền triệu, cũng phải nói đi nói lại, chỉ toàn tên Mậu Hoạch Ma khốn kiếp.
Quá đáng sợ, một tay thâu tóm trời.
- Hy Hy, thư là gì vậy? Có người nào thích cậu à...Hy...aaaa...này...là thư Tích thị đó, cậu làm sao mà...woaaaa....
Tuệ Mẫn Mễ nhảy dựng lên ngay như gần muốn chạm trần nhà rồi, cô nghe mùi kỳ lạ.
- Cậu làm sao được chọn thế này, lúc đấy cậu không phải bỏ về sao? Sao kỳ lạ thế này? Đừng nói với tớ, cậu quen biết phòng nhân sự hay làm....
Nan Hy nhăn nhó mặt mày xinh đẹp, xua tay Tuệ Mẫn Mễ, cô nhìn rõ cô ấy nghĩ gì, cô tuyệt không bao giờ làm cái sự không đúng đắn.
- Đừng nói bậy bạ, tớ lúc đấy bỏ đi là không muốn tuyển vào nữa, việc thế này...chắc do may mắn...nếu cậu muốn, tớ cho cậu thay tớ đi làm?
Tuệ Mẫn Mễ nắm tay cô vui mừng, sau mặt mày ủ rũ trở lại. Trong tích tắc mặt mày không chút vui vẻ, còn đau lòng hơn thời điểm trước.
- Cậu đừng đùa chứ, tập đoàn lớn như vậy, cậu nói thế thì hơi đơn giản hoá đó, đâu phải như đi chợ, ai muốn vào liền đến..., ừm, tớ cũng thấy là lạ, cậu bỏ cuộc xét tuyển nhưng lại được chọn?
Cô không biết đây là xấu hay tốt, trong đầu còn chuẩn bị thay đổi cho Tuệ Mẫn Mễ đi thay mình làm việc, cô không nhanh không chậm gọi điện đến tổng đài tư vấn Tích thị ở cuối góc giấy, muốn hỏi rõ thế nào.
“Xin chào, tôi là thư ký Giang Giang Tích thị.”
“Ừm...à tôi muốn hỏi một chút chuyện là thế này...” Nan Hy một bên nghe điện thoại, thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, một bên vịn lấy ghế vì Tuệ Mẫn Mễ đè lên cô để nghe thấy giọng trong điện thoại, cái gì hễ mà liên quan Tích thị thì Tuệ Mẫn Mễ cô đều hứng thú. Dù gì, chỉ nói chuyện với thư ký phòng nhân sự nhưng trong lòng Nan Hy vẫn có chút căng thẳng.
“Tôi hiểu rồi, đây là thông báo của cấp trên, tôi cũng không rõ, nhưng cô có vấn đề gì sao? Tôi sẽ trực tiếp thông báo với cấp trên đề nghị của cô!”
“Không cần, không cần, tôi cảm ơn đã làm phiền.” Cô gấp gáp trả lời, xong liền cúp máy phăng đi.
Tuệ Mẫn Mễ ngạc nhiên, đưa tay lên trán cô mà kiểm tra, một tay còn lại cũng đưa lên trán bản thân để so nhiệt.
- Cậu cũng đâu có nóng trán hay mệt mỏi đâu, Tích thị không phải muốn vào liền vào đâu, cậu là một trong năm suất đó, tập đoàn làm mưa làm gió nhất Trung Quốc, không phải cậu không biết đâu, với lương khủng lắm...
Nan Hy im lặng gật đầu, là thông báo cấp trên? Cấp trên có thể là ai? Bắt đầu xoắn tay áo vì cảm thấy có chút nóng nảy thân thể, tim đập thình thịch muốn nghẹn thở.
Để phong thư vào hộp tủ cẩn thận, là đầu ngày tuần sau bắt đầu thử việc, cô còn chưa có biết bản thân có nên đến hay không? Hay là cô cứ làm việc đi, hắn như thế nào thì mặc kệ hắn, cô bỏ công ăn lương mà, với cô trang điểm một chút thì sẽ thích hợp. Cô định muốn cùng Tuệ Mẫn Mễ ra ngoài mua sắm quần áo nhưng là sợ Tuệ Mẫn Mễ chê cười, vì sỉ diện cô đành đi đứng một mình.
- Một giờ nữa tớ có việc ra ngoài nha, có vẻ cơm tối cũng không muốn ăn.
Nan Hy vừa chạy vào phòng tắm, cầm đồ đạc sẵn thay, vừa nói với lại, vì sợ Tuệ Mẫn Mễ không nghe thấy, vào đến nhà tắm vẫn còn nói, vì nghĩ tiếng vang ở đấy, lí nào cô ồn ào vậy lại không nghe đâu.
- À tớ quên mất, cậu khi trở về đừng quá trễ, mua cho tớ hai màn thầu, sáng mai chúng ta ăn cháo.
Nhanh chóng mang giầy vào cẩn thận. “Tớ biết rồi.”
Cô lang thang đường lớn, cảm thấy nhìn đến đâu cũng vui vẻ lộng lẫy, cô chưa nghĩ đến việc đi một mình thế này thật nhàm chán hết sức. Nhìn lại đồng hồ, là chỉ mới vừa điểm 7h, chưa có trễ, cô còn muốn đi dạo mọi nơi, mọi nơi một chút.
Mà nói cũng phải nói, cô như vậy lại không yêu cầu hắn một ngày hẹn hò như những cặp đôi khác, bây giờ trong tâm tư tiếc hùi hụi.
Cô vì chuyện ngày hôm đó, đến nay, không dám đi đến nơi vắng vẻ hẩm hiu nữa, một lời từ biệt ngay lập tức.
Có phải hay không? Mọi thứ lúc nào cũng không như bản thân mong muốn.
Trước mắt, bóng lưng nam nhân khoác vest kia, sao lại giống hệt Tích Lãng như vậy? Cô khoé mắt đỏ hoe, lưng tròng nước mắt, không nghĩ ngợi gì mà chạy đến, nhưng thật ra, xoay lại thì không phải hắn. Hiện tại, nhìn đâu cũng ra cái nam nhân kia, vừa nhớ vừa hận muốn quên.
Cả cái nam nhân xa lạ kia, cũng dùng ánh mắt kì lạ dò xét cô vì chính cô nhìn họ với ánh mắt chăm chú khác thường.
Cô đứng nhỏ bé ở giữa hàng ngàn người, nhìn lên cao ốc Tích thị cao chọc trời kia độc nhất vô nhị, sao cảm thấy bản thân thật sự với không tới. Giới hạn của cô không thể sánh tiếng tăm vô hạn kia được.
Một thế giới lạc lõng với một thế giới tiếng tăm không chút tịch mịch. Cô như vậy nhưng cùng xe cộ đông đúc ầm xi bên tai như thực không liên quan đến nhau. Cô bề ngoài là lạc quan cổ động người khác, vui vẻ tươi cười như chưa bao giờ có chuyện xảy ra, có khả năng nuốt chẳng bi ai nhưng mà trong bản thân lại bi ai không tưởng, không thể tự chữa cho mình, chỉ có thể cứu tinh cho người khác.
Cũng như bác sĩ nghề, chỉ có thể chữa bệnh cho người khác thực cao siêu, nhưng mà lại không thể chữa bệnh cho chính mình.
Có một bàn tay chạm vào vai cô, cô bất chợt vui mừng, cười thật thực tâm, hai giây sau mới phát giác xoay người, là Ưu Tĩnh Tập.
- Tích... anhh...sao lại ở đây?
Biết rõ, hắn một nhân vật công chúng lớn lao như vậy, đâu có thời gian tuỳ hứng đi dạo bình thản như cô đâu nhưng vẫn lừa người dối mình cố chấp hy vọng.
Nhưng việc gặp được anh ở đây thực sự là trùng hợp sao? Cô đoán hẳn là không phải.
- Tôi không thể ở đây?
Nan Hy nhanh chóng lắc đầu, đồng thời cũng gạt tay anh khỏi. Vẻ mặt không chút thoải mái, sõng mũi cay đến nỗi không thể khống chế, tự dưng trong lòng nỗi lên cảm giác uất ức thế nào không rõ.
- Lăng Thanh rất lo lắng cho cô.
Đúng rồi, sao cô có thể quên mất Lăng Thanh lòng tốt đối cô đâu.
- Có thể không, cùng tôi gặp Lăng Thanh, cậu ấy gặp lại cô chắc chắn rất vui mừng.
Ưu Tĩnh Tập nhìn thẳng cô không tránh né, rất chân thật ánh mắt, nhìn ra cô do dự cho nên không nhanh không chậm bỏ tay vào túi, thản nhiên vẻ mặt, tạo cho người đối diện sự tin tưởng nhất định.
- Dạo này, thời điểm gần đây cậu ấy tinh thần rất không tốt, nếu...
Cô cũng không hiểu sao, bản thân lại đồng ý, cùng với Ưu Tĩnh Tập đến gặp Lăng Thanh. Cô là lần thứ hai bước chân đến Lăng thị. Là tan ca rất lâu rồi cho nên không còn ai cả, ngoại trừ phòng giám đốc điều hành còn sáng đèn.
Nhìn xuyên qua lớp kính dầy, ánh đèn đủ sáng rọi cả gian phòng, Lăng Thanh miệt mài xem văn kiện, không nghỉ tay, chỉ có một mình anh. Cô cũng không hiểu, sức quyến rũ của công việc nằm ở chỗ nào mà nam nhân nào cũng tốn công làm việc quên hết thảy mọi thứ như vậy, cô còn nhớ Tích Lãng tối mịch mới về, mệt mỏi liền ngủ ngay, cô vì xót không thể ngủ, cầm lấy khăn lạnh chậm người cho hắn thoải mái một chút, có thể vào giấc ngủ thoải mái.
- Lăng Thanh, tôi...
Nan Hy cô nghĩ đến chuyện này đến tai bà Lăng thì sẽ có ý gì đây? Chắc chắn không ngoài mắng cô giàu sang đeo bám.
Giọng điệu e dè chậm rãi, Lăng Thanh thoạt đầu ngơ ngác, sau như vẻ kích động, đi đến cầm lấy vai cô, làm cô có chút hoảng hốt.
- Lục tiểu thư, cô lúc đi cũng không chào tạm biệt tôi một tiếng, có phải không vừa lòng tôi ở chỗ nào không?
Nhìn lại tư thế gần gũi, đến cả hơi thở mạnh mẽ thơm thở của anh cô cũng có thể cảm nhận được, liền ngượng ngùng, tránh ánh mắt của Lăng Thanh.
- Không có, lòng biết ơn còn không hết, sao có thể buồn phiền hay chán ghét chỗ nào?
Lăng Thanh liếc mắt than phiền đến Ưu Tĩnh Tập vẫn còn đứng đó làm kì đà cản mũi, bóng đèn sáng. Anh rốt cuộc nhìn qua lại, cũng hiểu rồi, không có ý nào là ngượng ngùng, còn làm vẻ cao lãnh, là anh bận rộn, chứ không phải do Lăng Thanh đuổi đi.
Cô muốn ngăn Ưu Tĩnh Tập lại, chẳng lẽ cô lại ở một mình với Lăng Thanh. Không khí này cô sao có thể đối tốt đây? Nhưng khổ nỗi, anh cứ như được lập trình kế hoạch trước, vừa nghe hiệu lệnh liền đâm đầu chạy đi, cô vô phương gọi được.
- Anh mời em đi ăn được không?
Nhắc đến, cô nói với Tuệ Mẫn Mễ không có ăn cơm tối, nếu bây giờ từ chối đi, đến trở về cô lục lạo đồ ăn, chẳng phải phiền hà lắm sao. Nghĩ đến liền gật đầu. Nhưng cũng phải trước khi trở về mua màn thầu, vậy không thể quá trễ rồi.
- Hiện tại, em không còn hợp đồng nữa, cũng không cần kiêng dè Lăng gia thế nào, em cứ trở lại cuộc sống của bản thân, không cần chuyển đi nơi khác hay áp lực bất cứ thứ gì.
Cô lúc nào ở bên Lăng Thanh cũng cảm thấy ấm áp, là cảm giác anh trai săn sóc em gái, dùng những thứ tốt nhất, những lời nói nhẹ nhàng ôn nhu nhất. Cô nhìn anh cảm kích, cứ như trở lại, hai người trêu đùa nhau không biết ngượng trước mặt Tần Tang.
- Anh như vậy, là rất nhiều nữ nhân thích lắm đúng không? Nếu là em, thì cũng sẽ thích anh.
Lăng Thanh nghẹn đứng, cô có phải nói có ý, nếu anh tỏ tình cô cũng đồng ý?
Mặc dù biết cô nói đùa nhưng không ngăn được bầu không khí ngượng ngùng trở lại. Cô nhanh tay gấp một con tôm lớn vào bát Lăng Thanh, cười lớn, xua đi xấu hổ đang bùng phát. Cô nghĩ đến nếu trong tình huống này, hắn chắc hẳn sẽ cầm lấy tay cô, bá đạo khẳng định “Một lời đã định, em thích tôi.”
- Thật em nghĩ vậy sao?
Cô ngơ ngác, không hiểu ý gì, gật đầu một cái, ăn bình thản như thường, chỉ có Lăng Thanh là khoái chí, quá thể ngu ngốc, cả lời nói dễ hiểu lầm như vậy mà vẫn nói với giọng điệu không biết gì được.
- À...mấy hôm nay, anh có nghe tin Lăng Khấu Thiên đối thế nào không? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?
Nhìn cô hỏi đến Lăng Khấu Thiên thì Lăng Thanh thấy có chút chột dạ, đưa tay chống cằm mà nghiêm túc nhìn vào mắt cô, muốn biết cô sẽ suy nghĩ thế nào. Cô tay bên dưới cấu vào nhau, cảm nhận được “phóng điện“.
- Thật ra, không phải lúc đầu Lăng Khấu Thiên mất tích đâu, là do mẹ anh nhận thấy trước đó em ấy quá bướng bỉnh, không yêu thích Tích tổng nhưng là bày kế muốn em ấy bỏ đi, sau đó tìm một người có diện mạo dễ nhìn một chút thay thế, là muốn Lăng Khấu Thiên khi nhìn thấy nam nhân kim cương kia là của mình nhưng vào tay người khác thì sẽ tức giận, quyết trở lại quấn quýt không buông. Nhưng không ngờ, may mắn gặp Lục tiểu thư đây lại y hệt như vậy.
Nan Hy có chút tức giận thở dốc, không phải xem Tích Lãng hắn như đồ chơi sao? Thích thì đưa người này thế, ngày mai lại thay người khác.
Cô gượng cười, gắp lấy bông cải cho vào miệng nhằm che dấu bản thân đang hừng hực lửa giận, nhưng là bông cải ngon đến mấy, ăn vào cũng vô vị như nhai sáp nến không khác. Cảm giác no bụng rõ ràng dù bản thân chưa đụng đũa mấy lần. Có phải hay không? Hắn đang cô đơn một mình? Có phải hay không, hắn đang say?
Hắn có nhớ cô hay không? Cô rất nhớ hắn.
- Tích Lãng, anh có phải thay đổi...
- Không phải tôi nói cô không được tuỳ tiện bước vào thư phòng của tôi?
Hắn vân vê ly rượu, mặt mày tuấn tú phong lãng, dựa đầu vào đèn lớn bên cạnh, híp mắt nhìn Lăng Khấu Thiên chỉ vận đúng một chiếc đầm dây cụt đến đầu gối, vô cùng quyến rũ, thu hút hormone nam tính nhưng vào mắt hắn lại quá đổi nhàm chán, bức bối, không muốn thấy mặt.
Hai mắt híp lại, hương ngà ngà say làm cô choáng, nhìn hắn say mê, nam nhân quá mức xinh đẹp.
- Em ý là muốn...
Vẫn không đợi cô nói hết, cắt ngang, giọng điệu khàn đặc quyền lực làm Lăng Khấu Thiên bản lĩnh cỡ nào cũng hoảng sợ, tự động rụt lại mấy bước.
- Cút.
Tích Lãng chẳng khác nào mãnh thú, gằn nhìn cô, không còn cách nào khác, cô biết hắn hiện tại tâm tư không tốt, gật đầu như nghiệm ra cái gì đó, gượng cười một chút dù rất sợ sệt, sau đó cửa bỏ chạy về phòng, còn có mặt mũi nước mắt tùm lum đáng thương, nhớ đến hắn ban nãy liền nổi da gà. Không có nửa điểm vì cô nam nhân mà đối xử.
Cả hành động cùng sắc mặt, tóm gọn đều không có chút nào định xem cô là nữ nhân mà ôn nhu.
Hầu nhân đều thức giấc vì nghe tiếng ồn, đều nháo loạn vì cảm thấy lạ, là hắn yêu thương thiếu phu nhân ai cũng biết, vậy tại sao hiện tại lại thay đổi thái độ nhanh đã chán ghét.
- Chủ nhân giống như sở thích đặt theo giống thời vụ vậy.
Quản gia nhanh nhéo tay hầu nhân nhỏ đau điếng, hầu nhân nhỏ phản ứng kịch liệt, giật tay nhanh về, nước mắt sắp tràn ra rồi.
- Im ngay, còn mở miệng nói không biết ý tứ, liền ngày mai cuốn gối đi.
- Nhưng cái này con chắc chắn nói đúng, con nhìn thấy phu nhân hiện tại so với trước đây là như hai người khác nhau vậy.
Có hầu nhân khác cũng thấy y hệt, liền gật đầu theo ý.
- Đúng rồi, mấy hôm trước tôi vừa bị phu nhân mắng vì không mang nước ép đúng giờ.
- Chủ tử la mắng một chút liền liên minh thái độ như vậy, có tin tôi nói chủ nhân thay hết hầu nhân hay không?
Quản gia đúng là ra dáng quản gia, nói đến thay hầu nhân, mặt ai nấy tái xanh tái mét, không dám cự cãi mà chủ động giải tán đi ngủ hết.
Hắn đã hai đêm liền không ngủ, hắn hiện tại rất mệt mỏi, cứ thúc giục bản thân nên ngủ đi nhưng là nhắm mắt một chút lại mở trở lại, ngược lại, không có chút buồn ngủ nào cả. Nhìn vào giấy hồng, nét chữ Lục Nan Hy rõ ràng, nhỏ nhắn như cô vậy, thân ảnh nhỏ nhắn vụng về. Nói đến, hắn liền uống vào ngụm rượu lớn, không hiểu sao, rượu khiến con người ta say đi mà khướt, còn hắn, tại sao càng uống vào lại càng thấy tỉnh táo hẳn ra.
Hắn trách cô, vì vài đồng tiền ít ỏi đó, chẳng lẽ hắn không có đủ điều kiện cho cô sao, hay là vợ hắn thì rất chi là mất mặt? Tại sao biết bao nhiêu nữ nhân yêu thích hắn đến quỳ luỵ, hắn muốn cả thế giới trong tay liền có, hắn đủ bản lĩnh cùng tư cách để thay đổi cả tường thành này lớn lao, vậy mà, cô lại không chịu dựa vào người hắn. Có phải cô muốn cho hắn bài học không nên kiêu ngạo? Không nên nghĩ ai cũng cần mình?
Hắn quẳng ly rượu cầm trên tay sắc sảo vào tường, rượu bắn lên đỏ chói mắt, tiếng vang lớn làm ai cũng rùng mình, cùng với miễng ly văng tứ tung, hỗn loạn hết thảy gian phòng sang trọng.
- Lục Nan Hy, tôi mà xác định được cô, tôi nhất định lột da cô, bẻ nát xương vụn ra.
“Xoẹt“... giấy hồng kia, hắn gần như nổi điên, cũng xé vụn ra, không chừa mảnh nào lại, hắn quẳng ra cửa sổ, bay đi lả tả như cảnh ở Pháp hôm đó, hoa li ti cánh nhỏ bay phấp phới, hắn ôm cô thoải mái không nghĩ ngợi, cô hạnh phúc ôm chặt hắn, thời gian lúc ấy, ngưng đọng mãi trong lòng cô không quên. Còn hắn, vốn dĩ như vậy nhưng hiện tại hắn nhẫn tâm quên sạch.
Lăng Khấu Thiên nằm trong phòng lớn run rẩy bản thân một mình, là lúc trước nghĩ hắn thần kinh lãnh đạm, nay quả thật là đúng rồi. Thầm hoảng sợ nhiều lần. Ban nãy vì đứng hình mà chưa nghĩ tới, có phải ban nãy hắn mắng thẳng vào mặt bản thân, cô uỷ khuất tức giận.
- Lục Nan Hy, em có muốn ăn tráng miệng không? Có vẻ thức ăn không hợp khẩu vị cho lắm.
Nghe Lăng Thanh không dùng cách xưng hô khách khí xa cách nữa làm cô có chút không quen, ngồi đối diện cảm giác nóng lên, liền chìa tay cầm ly nước uống vào một ngụm.
- Ừm không, em no rồi, muốn trở về nhà thôi.
- Được, anh đưa em về.
Lăng Thanh nhanh tay nhanh chân đi ra trước tính tiền, nhìn lại phòng bao chỉ còn mình cô ngồi đợi, thức ăn quá chừng dư, cảm thấy nuối tiếc nhưng bản thân lại không có khẩu vị ăn thêm, muốn mang về nhưng lại sợ làm mất hình tượng của anh.
- Nhưng mà...Lăng Thanh, em có việc rồi, chắc không có về thẳng nhà, hay anh trở về trước đi, tạm biệt.
Cô nhìn chằm chằm Lăng Thanh, anh nhíu mày, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, quyến luyến đáng thương.
- Sau này tôi muốn gặp em...sẽ như thế nào phương thức?
Nan Hy có chút chột dạ, nhìn ánh mắt anh vẫn như ngày nào đen láy toả sáng, mang cho cô thoải mái nhất định, không cần điều gì quá xa vời.
- Đây...
Dù sao cô cũng đã học thuộc số Tuệ Mẫn Mễ vì cô biết, sẽ có lúc cần dùng mà, ví dụ như là lúc này, cô không ngần ngại bấm vào cho anh, sở dĩ, số mà cô thuộc cũng chỉ có hai người, một là Tích Lãng, hai là Tuệ Mẫn Mễ.
Chỉ khác nhau ở chỗ. Một số gọi đi gọi lại không chút quan ngại, còn một số, thử bao nhiêu lần vẫn không dám gọi, dù rất muốn nghe được hắn giọng, qua đó đoán được hắn khỏe hay ốm, đang vui vẻ hay buồn bực.
Lăng Thanh nhìn qua một lượt lên xe, không do dự quay bánh lái, cô nhìn theo đèn xe phía sau của anh dần xa, thở phào nhẹ nhõm, cô cũng rẽ bước đi đến khu thương mại mua sắm Hoàng Gia. Cô dự định mua trả lại cho hắn chiếc áo vest mà lần đầu tiên gặp nhau, sơ ý làm bẩn. Cô đã hứa bản thân cô có đủ tiền thì nhất định cô sẽ mua trả, tất nhiên cô sẽ không dùng hàng chợ.
Nhìn đến gian hàng áo vest, nhìn xung quanh đèn bóng bẩy, cô có chút cảm thấy bản thân bị dồn ép, chân đông cứng không dám bước thêm bước nào, ngại ngùng nhìn tới lui như người dưới tỉnh lên thành đô vậy. Nhìn cô như vậy, chắc hẳn không ai nghĩ cô có 100 vạn tệ bên người.
Cô cũng không dám bước vào gian quá xa hoa, nhưng gian cô bước vào lại là đắt đỏ nhất, vì tâm điểm bán hàng là giúp tâm tư khách hàng thoải mái, không vì cách bày trí quá mức bình thường, quan trọng là chất lượng. Cô chưa kịp nhìn vào trong, ở ngoài hàng treo, chiếc áo vest đen, nhìn vải đều đều đẹp mắt, cô đã thấy rất ưng ý, liền muốn mua nó ngay.
Cô vừa đặt mắt thì đã có nhân viên từ bên trong niềm nở tươi cười tiếp cô.
- Cho tôi hỏi, chiếc áo này bao nhiêu tiền?
- Vâng là 1999 tệ. Cô muốn hét lớn, cái gì, là 2000 tệ. Con số đối với cô rất khủng, dù cô có số tiền dư dả để mua nhưng thật sự rất tiếc.
- Cô có nhầm không? Chỉ có chiếc áo khoác này thôi mà.
Nhân viên cũng vì biểu cảm của cô mà bối rối, nghĩ lại, đây đã là cái rẻ nhất trong tổng số hàng đợt này. Nhìn cô dung nhan mỹ mạo yêu kiều nổi bật hết thảy người, ăn mặc giản dị, phông đen quần jean nhưng là năng động xinh đẹp, tôn lên làn da hồng hào trắng nõn, cảm thấy nếu là cô làm người mẫu ảnh cho các tạp chí lớn thì phải là quá tuyệt vời rồi.
- Không có đâu tiểu thư, Zegna của chúng tôi, chăm lo từng chiếc áo dù một chi tiết nhỏ, rất thời thượng và sang trọng, mua tặng lão công ở nhà thì đây là lựa chọn thích hợp nhất đó.
Cô hết nhìn nhân viên tận tình giải thích cùng nhìn chiếc áo, quả thật không sai, đường may rất khéo léo, còn có nhìn vào liền thích mắt, cô không có chuyên nghiệp không việc nhìn nguyên liệu may cho lắm cho nên muốn cô như một người chuyên nghiệp đứng ở góc độ xem xét thì cô không thể, chỉ có biết đẹp hay nhìn thích không thôi. Cô chợt nhận ra, không hiểu mặt bản thân không biết có dính bẩn gì không là nhân viên nhìn cô ánh mắt lâu như vậy làm cô xấu hổ.
- Cho tôi hỏi một chút, cô có phải nhân vật của công chúng không?
Nan Hy không do dự lắc đầu, ngược lại còn có chút sợ hãi, cô thầm nghĩ, chuyện quái gì sắp xảy ra nữa đây.
Nhân viên thầm nghĩ, chắc hẳn cô không muốn trả lời, càng khẳng định cô ít nhiều cũng có tiếng tăm vì nhìn cô rất giống phong thái nhân vật của công chúng.
- Vậy, à hôm nay có chương trình khuyến mãi 10%, cô có thể cho tôi chụp cùng một tấm được không? Sẽ được áp dụng ngay.
- Được, được, không vấn đề đâu.
Dù không biết gì nhưng nghe giảm giá cho nên chắc chắn bảo cô làm gì cô sẽ làm ấy. Là giảm 10%, cô nghĩ khá ổn đó. Cô không nghĩ nhiều, chỉ có một tấm ảnh nhỏ mà giảm được mấy trăm tệ, là chuyện vui rồi. Quả thực, mấy ngày nay toàn là chuyện vui kéo dồn dập đến, thoã mãn hết sức.
Cô ngoài miệng cười tươi rạng rỡ như đóa hoa lưu ly xinh đẹp nở rộ, trong lòng cũng vui vẻ thập phần. Là trong thần trí đang thầm chà đạp bản thân, thầm trêu chọc bản thân phát cười, cô không hiểu, nhìn cô nơi nào giống nhân vật công chúng đâu?