Thời điểm định chạy xuống dưới thượng sảnh, Lục Nan Hy chợt ánh mắt dừng ở căn phòng đối diện, ở trên tay nắm vặn cửa còn có treo một con rối xinh xắn được làm bằng giấy ăn nhưng thoạt nhìn vô cùng chắc chắn, nếu không nói mạnh tay liền sẽ rách thành đồ bỏ đi.
Từ lúc Tống Thiên Tình dọn vào đến nay, cùng cô chỉ có một cái vô tình ôm kia sau liền lạnh nhạt một lời nữa cũng không buồn mở miệng. Trong lòng tự mình có ý tứ, có lẽ Tích Lãng sẽ không thoải mái khi cô nhắc đến Tống Tư Tình cho nên cô miệng cũng không cần tự mình vả mà hỏi ra, chỉ có im lặng quan sát, ngay cả hắn cũng rất ít mở lời, xem ra không mấy hảo. Dù sao đứa nhỏ này cũng quá khiến người ta thương tâm! Vô thức tay cô đã gõ cửa.
Rất lâu cũng không thấy phản ứng, Lục Nan Hy thầm mỉm cười một cái, chắc chắn Tống Thiên Tình cũng không muốn tiếp một người nào làm phiền nhưng lúc cô định rời đi thì Tống Thiên Tình đã từ bên trong ra tới, tay còn cầm bút mà mở cửa làm cô có chút lúng túng, quả thực cô cũng không có chủ đề để nói, nhìn cái con ngươi nhỏ bé lạnh nhạt trước mắt vô cùng cảm giác xa cách bài xích, cô có chút cảm giác ảo não, cái bà cụ non này không phải muốn doạ cô chứ? Một Tích Lãng mặt lạnh là quá đủ.
- Em đang làm gì vậy? Không cần dùng cơm tối?
Tống Thiên Tình không nhiều lời mà lắc đầu nhưng hành động tiếp theo làm Lục Nan Hy không biết phản ứng thế nào mới phải, tự động con bé trở vào trong, nhưng không khép cửa, là ý đồng ý cho cô tiến vào trong sao? Nói thì cô cũng có chút tò mò, hầu nhân vô tình đi ngang qua, cô cố ý yêu cầu một ly sữa đến cho Tống Thiên Tình.
- Cô đến giúp tôi làm bài tập ngoại ngữ...được không?
Con bé dường như thấy bản thân quá không lễ phép, từ lúc đầu lạnh nhạt nói ra sau nhìn qua Lục Nan Hy không quá biểu cảm trên mặt mới nhẹ giọng ở phía sau vấn hỏi nhưng cách xưng hô vẫn không đổi, đã không muốn thì cô cũng không cần thái quá, dù sao cũng hảo hơn Quyên Trình nháo loạn. Mà cô ngay sở trường, còn ngại gì không giúp, ít nhất thì sau này cái gì cũng dễ nói hơn, càng nhìn Tống Thiên Tình cô càng thương cảm nhưng mà chưa từng đặt ánh mắt thương hại ở con bé, cô biết con bé quá hiểu chuyện hơn những tiểu hài nhi trạc tuổi.
- Em nhận bài tập ở nhà, không đến trường?
Tống Thiên Tình cũng không có dừng bút, tay còn lại gặm một miếng bánh mì ngọt lớn mà nhai nhai, đây chính là lý do không cần dùng cơm đây, nhỏ giọng phiền phức, có phải Lục Nan Hy nghi ngờ con bé? Cô quả thực từ nãy đến giờ hỏi rất nhiều vấn đề từ tên đến tuổi, rồi sinh hoạt ăn uống. Nhìn thực tỉnh táo, không giống một người nặng nhẹ bệnh tâm lý.
- Có đến, do cô không biết.
Lục Nan Hy gật gật đầu, muốn tìm đề tài nói chuyện nhưng mà cũng không còn gì để nói, cảm thấy ở mỗi câu hỏi Tống Thiên Tình cũng không quá thoải mái có cảm giác tự nguyện đáp lại. Giúp đỡ xong cũng không còn lý do lưu lại cho nên vẫn là tạm biệt rồi đi ra ngoài. Thời điểm đóng cửa, bên trong lí nhí truyền ra đến “Cảm ơn.” Khiến cô tâm tư thoạt nhìn thoải mái, nhớ lại Tích Lãng mà nhanh chân chạy xuống dưới, đứng trên cầu thang dài, nhìn xuống ở sopha cùng một vali tiện lợi, mắt chú ý đến cái nam nhân vô cùng quen thuộc bán ngồi bán nằm ở ghế đơn mà cười cười cùng Tích Lãng và Hàn Ý Nhi thân mật đối chuyện. Là Louis, bác sĩ riêng trực tiếp lúc đó quản cô bệnh tật.
- Cô Lục.
Louis mắt chiếu đến Lục Nan Hy vẫn còn ngẩn ra ở đó, vô cùng thân mật mà gọi, đôi môi mỏng cong lên anh tuấn. Có lẽ phải nói một thời gian ngắn anh quản cô đến trở thành ám ảnh luôn rồi cho nên gặp lại anh có chút không nguyện ý, là anh chính thức bị doạ sợ mới đúng. Còn có, cái nữ nhân xinh đẹp thoạt nhìn thần tiên tỉ tỉ này sẽ vô cùng xấu tính, thậm chí còn không muốn nói là biến thành yêu quái khi bị nhắc nhở đến cử thuốc.
- Ary nơi nào rồi?
- Say.
- Liên Lâm?
- Đã trở về hôm qua.
Nghe đến Liên Lâm đã không còn ngự tại, Louis chợt đưa tay vuốt ve gò má bản thân vẻ mặt có chút chậm thất vọng, đối Lục Nan Hy đến gần thì anh cũng đứng dậy, chỉ tay Tích Lãng sẽ phát ngôn giúp anh, căn bản tương tự Vỉginia nói tiếng hành tinh khác, hầu nhân không tài nào hiểu được. Lướt qua cô tinh mắt từ trên xuống một lượt nhanh, ánh mắt vô cùng ý vị, nữ nhân vận áo sơmi nam nhân kiểu như vậy, chỉ có một chuyện thôi, chính là mới vừa từ xuân sự ra đến. Nhưng đối cô anh lại thực sự ngạc nhiên, cô trong mắt anh luôn là người khó tính, anh đến gần một cũng đều hét toáng từ chối làm anh không có cách khám cho cô mà có thể thoải mái lần nào cả, hiện tại, lộ ra đôi chân trắng nõn, bắp đùi nhỏ, áo sơmi có dài nhưng đường cong ở mông cứ tuỳ tiện đính chính khai ra ngoài như vậy, là nam nhân thì mặc cho có ý hay không thì ai cũng sẽ trễ nhịp mấy giây không thể rời mắt mà mãn nhãn.
May mắn, Lục Nan Hy tâm trạng không tốt, hảo bắt được tấm thớt trút giận, vừa định nhăn nhó mở miệng mắng người, ánh mắt anh ta làm cô nổi hết cả da gà nhưng còn chưa nói lời nào thì anh ta đã kịp trở tay mà “chuồn” khỏi. Xem như anh ta hiểu biết.
Hàn Ý Nhi thấy Louis rời đi cũng đuổi theo. Chỉ còn lưu lại Lục Nan Hy trước mắt Tích Lãng cũng mắt đặt ở cô, chính là không dò thấy một tia giận ngược cô mới thầm thở phào nhưng ngoài mặt hoàn toàn là kiêu.
- Em cảm thấy, chúng ta có chỗ không ổn.
Tích Lãng đồng tử tối sầm, môi mím chặt nhìn ở Lục Nan Hy, cô muốn bày trò gì nữa đây? Con quỷ nghịch ngợm đã bị đánh thức a.
- Chỗ nào?
- Hức...hức là anh muốn buông tay em, anh không yêu em nữa nga... hức...em thấy không ổn...
Tích Lãng sững sờ, đến tay hắn còn không biết đặt chỗ nào cho phải, môi đã mím chặt thì càng mím chặt. Sao Lục Nan Hy lại khóc nháo? Cô đau lòng hắn lơ lãng chuyện lãnh chứng hôn nhân cho nên suy diễn hắn muốn từ bỏ cô? Nhìn cô một đường khuynh thành gương mặt ướt đẫm nước mắt, hình như là sự thật, không phải đùa. Lúc này hắn mới kịp trấn tỉnh, đau lòng mà ôm lấy cô, hầu nhân bối rối không dám nhìn mà bỏ vào phòng ăn.
Ở lồng ngực Tích Lãng ấm áp, vô cùng ôn nhu thoải mái, cái ôm thực chặt thực thâm tình như muốn dung hoà Lục Nan Hy vào hắn, hắn không nghi ngờ cô mà là ngờ hoặc ở hắn. Cô nước mắt rốt cuộc cũng ngừng, chỉ là giả vờ khiến hắn động tâm một chút nhưng cô lại gắng mệt muốn chết luôn ~
- Chúng ta rất hảo, em đừng suy diễn lung tung.
- Đúng đó a, hức hức...đến danh tên chúng ta cũng hợp, như là anh sinh ra là dành cho em đó.
Lục Nan Hy vờ cô vẫn còn uất ức khóc, Tích Lãng cảm nhận được mùi hương tinh nghịch đâu đây mà bất giác khoé môi giật giật, tay vuốt ve mái tóc cô, cằm đặt ở đỉnh đầu cô mà mắt chim ưng nhắm nghiền, cảm nhận thế nào là bình yên nhất. Hắn đối tình yêu sẽ có loại khái cảm đó? Một nơi đôi lúc sẽ nháo loạn làm thế giới rối tinh rối mù của hắn khá bất ổn nhưng đôi lúc lại bình yên, bình yên đến mức thế giới của hắn cũng trở nên yên tịch, khiến hắn vừa giật mình vừa muốn khao khát tiếp nhận. Cô sinh ra dành cho hắn? Lời này khiến hắn vô cùng hài lòng, thấu tận tâm can băng lãnh băng sơn ngàn năm nhưng giờ khắc này hoàn toàn tan chảy.
Tích Lãng là người đàn ông đặt nặng hành động, đối tình yêu như một kẻ tay mơ, mơ mơ màng màng tiếp nhận Lục Nan Hy tình yêu như một núi lửa phun trào, bất chấp sưởi ấm hắn lạnh lẽo, cô luôn không ngại lời nói nhiều mà tình cảm, hai con người này quá mức phù hợp.
- Lục Nan Hy... tôi... yêu em hơn những gì tôi có thể nói, muốn giữ em trong cái nhân sinh ngắn ngủi lại khiến người ta phiền toái này hơn những gì em khả năng tưởng tượng, xin em đừng nghi ngờ cũng đừng tự mình giày vò nghĩ lung tung, tôi...không biết nói gì để em có thể hiểu rõ ở tôi đang cảm thấy có bao nhiêu thứ muốn nói ra, hơn bao giờ hết cam tâm tình nguyện chỉ vì em...tôi...
Ngô Kỳ Phong cùng Mậu Hoạch Ma thụp thò ở ngoài sau cửa lớn, có chút hốt hoảng, lời nói đó có thể thoát ra từ Tích Lãng sao? Nghe xong cái này thì cái chết cũng đáng giá, mới hiểu được cái hắn nặng nề nói bọn họ không hiểu, trong lòng vô cùng tâm sự.
- Vết thương còn hành đau?
Lục Nan Hy cười cười, ngửa mặt hạnh phúc, ánh mắt biểu tình chiếu nồng ấm nhìn Tích Lãng say đắm. Nỉ non “Không.”
Tích Lãng thay đổi ý định, từ từ lưu luyến buông Lục Nan Hy ra khỏi, trong khi cô còn kinh ngạc thì hắn đã nửa ngồi nửa nâng gối, hiện tại hắn không phải Tích tổng cao cao tại thượng hô phong hoán vũ, cũng không phải Tích thiếu gia kiêu ngạo kim cương vương ngũ lão, chỉ đơn thuần là một Tích Lãng, một nam nhân trên danh nghĩa vô cùng bình phàm cầu hôn đối nữ nhân bản thân yêu thương hết lòng hết dạ, trên tay chiếc hộp nhung đen, mở ra ở bên trong bên dưới lót một cái khăn lụa satanh đen, như một màn đêm ưu tịch lại nổi bật lên một chiếc nhẫn sáng giá, như một tiểu nguyệt hắc sáng trưng, chỉ một cái loá liền trưng biểu giá trị.
Tích Lãng đang cầu hôn cô? Giờ khắc này cô không còn kinh ngạc nữa, cảm động đến hốc mắt đều đỏ ửng, sóng mũi cay xè, mâu quang run rẩy nhìn hắn thâm tình lời nói, chính bản thân hắn ít nói chính là không biết phải nói gì, hiện tại nói nhiều lời như vậy, chắc chắn là móc hết ruột gan lục phũ ngũ tạng mà tìm kiếm, rất lâu hắn mới nói xong một đoạn nhỏ, vô cùng giá trị, cô không quan tâm nhẫn cầu hôn kia bao nhiêu con số, chỉ là từng lời nói hắn chậm rãi lại sâu khắc vào trái tim cô trùng trùng điệp điệp của là hắn hình ảnh, một sợi chỉ nhỏ sâu kết lại tất cả, mãnh nhưng không mãnh chút nào.
Có câu “Trung tâm nghi giả, kì từ chi”, trong lòng không rõ nên lời nói mới quanh co. Nhưng mà một khi nỗi lòng quá lớn, lấn áp cả tâm tư thần trí, có lời nói cũng không thể diễn tả được, thiên ngôn vạn ngữ đều vô dụng.
Lục Nan Hy nước mắt lưng tròng, hai gò má không ngừng ửng đỏ, chính là do rượu nên cô trong lòng càng dấy lên dễ xúc động, xung quanh mờ ảo chỉ có thân ảnh Tích Lãng là rõ ràng nhất. Hắn tay lau đi lệ cô kia, từng giọt chính là một cây rìu, từng nhát từng nhát chặt đi vào lòng hắn đau đớn lại vô cùng thâm thuý. Đầu ngón tay cũng muốn run rẩy, yết hầu như bị chặn cứng, lời gì muốn nói đều bay đi hết thảy, cô hoàn toàn quỳ trên đất, một tay ôm lấy cổ hắn, một tay vuốt ve mày kiếm nhíu chặt, cô hoàn toàn nhỏ bé ở trong lòng hắn mà ôm chặt, tim như hỗn loạn loạn nhịp đến hơi thở cũng khó khăn.
- Đừng nói nữa, em hiểu, anh đừng làm bản thân áp lực, chẳng phải anh có em sao? Em có khả năng đặc biệt là nói có chút nhiều, nói anh nghe mỗi ngày anh không cần nói nhiều nếu còn chưa kịp nghĩ ra, chỉ cần anh nghe em cái gì cũng đều nói. Anh là ngôi mộ của em, em sẽ là niềm vui của anh, hảo bảo vệ anh.
Tích Lãng chưa từng hân hoan thực sự, Lục Nan Hy chính là không cho phép hắn duy trì điều đó. Từng ngày tích góp niềm vui, đều lần lượt truyền hắn nhiệt ấm, cô bằng lòng trao hết tất thảy cảm xúc hân hoan, cô không ngại cả đời buồn bã thống khổ, chỉ cần hắn vui vẻ, cô đều nguyện ý cho đi tất cả. Tích Lãng thất thố nhìn Lục Nan Hy thiên tình vạn chủng ánh mắt nhìn hắn si dại ra, trong lòng rộn ràng như sợi lông vũ vuốt ve, môi bạc ý cười “Được” một tiếng, hưởng thụ cô sủng nịch làm trái tim hắn ấm áp, cô sẽ bảo vệ hắn.
Trước kia, lúc vẫn còn là một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện, Tích Lãng đã từng nhìn ngắm bọn trẻ cùng lứa mà phiền toái. Anh cũng muốn, muốn được ba mẹ bảo vệ quan tâm mình. Anh thực sự rất cô đơn. Thời khắc hiện tại, nếu là nữ nhân, thì hắn đã khóc nháo từ lâu, mặc vậy, thân người nặng nề ôm lấy Lục Nan Hy vẫn không ngừng run rẩy.
Ngôi mộ của Lục Nan Hy? Một nửa đúng còn một nửa quá mức kinh dị. Mậu Hoạch Ma thầm cười khúc khích, chợt bị Ngô Kỳ Phong đưa tay ngăn tiếng đậy miệng anh ta lại, có chút không cam lòng mà nhíu mày, thực sự kì quặc, dừng lời này tỏ tình chỉ có muốn người ta hoảng sợ bỏ chạy, nhưng đối với Tích Lãng không sợ trời lại chẳng ngại đất thì có lẽ là phù hợp.
- Em có đồng ý... làm vợ tôi một lần nữa?
Tích Lãng nhìn sâu vào mắt Lục Nan Hy, như hắn tìm hiểu ở trên mạng, nhìn sâu vào mắt nữ nhân càng làm người ta thêm tin tưởng hắn lời nói tình cảm, xem ra có hiệu quả.
- Em...
Lục Nan Hy còn chưa kịp trả lời, xúc động đều thu vào mắt, ngơ ngác xen lẫn tức giận trào phúng nhìn ra nơi hướng tiếng cười, nghe ra còn vô cùng là cười trêu. Tích Lãng ngược lại không cần để ý, cứ lấy tay cô mà bá đạo mang nhẫn vào.
- Em..em còn chưa trả lời mà.
- Nghe sau cũng được, em không phải nói một đời này đều nói tôi nghe? Không vội, miễn em đồng ý là hảo.
Đối Tích Lãng gấp gáp như sợ Lục Nan Hy chạy trốn làm cô rất thoã mãn hài lòng, xem như hắn ngoan ngoãn hiểu lý lẽ hơn, khoé môi không nhịn được ngắm nghĩa nhẫn ở trên tay vô cùng vừa vặn, một viên kim cương lớn nhất ở vị trí chủ thượng, xung quanh bao bọc là kim cương nhỏ lấp lánh không thua kém, hoàn toàn là kim cương uốn lại với nhau thành một chiếc nhẫn, không có một chút nào là thành bạc liên kết. Ở kim cương thượng, xuyến nhỏ ở trung tâm hai chữ SX mỏng như làn khói mờ nhưng lượn lờ vĩnh cửu, chính là chữ cái phiên âm tên hai người ra chữ cái quốc tế. Hoàn toàn đặc biệt và khác với chiếc nhẫn ban đầu hắn trao cô. Chắc lại là Trương Quyến Hân thiết kế, nhắc mới nhớ cô ấy đưa nhẫn đêm đó, hôm sau liền rời đi.
Lục Nan Hy thề nhất định sẽ bóp cổ hành hạ giết chết từ từ và đau đớn thống khổ cho kẻ nào dám làm hỏng cái phút giây lãng mạn, mang tính chất một đời này cô phải chờ đợi hắn đủ thuyết phục bản thân.
Ngay cả hầu nhân cũng thầm trộm nhìn mà ngưỡng mộ không thôi nhưng thấy Lục Nan Hy nghi ngờ nhìn xung quanh lúc này mới hoảng hốt nhanh chóng rời đi.
Mậu Hoạch Ma cùng Ngô Kỳ Phong biết không thể thoát khỏi cho nên đành liều bước ra, mừng mừng tay vỗ vỗ ra vẻ hoan hỷ chúc mừng, Mậu Hoạch Ma truyền trước vỗ tay, Ngô Kỳ Phong còn ngơ ngác chưa hiểu thì bị anh ta đè đỉnh đầu ra kiểu gật gật nên có chút miễn cưỡng, giây sau liền xoay qua kháng cự, không khác gì hai cái người này bộ dạng càng be bét. Tích Lãng một chút cũng không nhìn hai người họ, đưa tay lớn ôm chặt Lục Nan Hy, khuôn mặt anh tuấn chôn ở trong bụng cô xem hai cái tên Trình Giảo Kim một cặp một đôi này còn nhẹ hơn không khí gấp mấy ngàn lần.
- Hai người về rồi sao?
Lục Nan Hy chú ý Mậu Hoạch Ma hoàn toàn mệt mỏi, Ngô Kỳ Phong khoé môi sưng đỏ, cả hai nào là dấu hôn, vết cào tinh nghịch như đùa mèo hoang dại, lại hình như còn loáng thoáng vết rằn dài như dây nịt quất đến, bộ dáng xộc xệch vô cùng khó coi, có vẻ kiệt sức rồi, cô nhịn không được đỏ mặt, xem ra tay nghề của nữ nhân kia rõ ràng rụt rè nhưng ma pháp lại không thể khi dễ nga, muốn lại gần trêu trọc nhưng còn nhớ đến đại sự cho nên mau chóng đuổi đi.
- A lão đại chúng ta cũng khá ướt át!!!...nhẫn trên tay kia...Woaa, Ma Ma, tôi nói cậu còn tranh luận đi rõ ràng bản thiết kế đã hoàn mỹ không thể rời mắt, ra ngoài còn hơn mỹ lệ không tưởng, toàn bộ đều là kim cương mà thành, không có hỗn chất.
- Tôi nói cậu không được gọi tôi Ma Ma.
Nghe giống vú em gần chết luôn. Nhìn hai người bộ dáng không khác tiểu thụ non mềm bị đại công la mắng.