Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 81: Chương 81: Hãy ôm chặt em




- Chủ nhân, chẳng hiểu vì sao, sáng hôm nay, Lăng thị tuyên lên kế hoạch tháng mới lại y sao như chúng ta kế hoạch vừa định công bố, có phải hay không nhầm lẫn?

Tích Lãng từ ghế dựa nhắm chặt mắt, hắn thực sự đang rất đau đầu chuyện này, chẳng lẽ có gì đáng nói, bị đánh cắp thì làm lại bản mới nhưng mà mấy bô lão già đáng ghét kia, chắc chắn được mùa nói ra nói vào. Hắn sẽ bị quy vào đại tội, làm mất đi danh dự cùng độc quyền Tích thị.

- Là Lăng Thanh?

Để hắn mặt mũi, thâm căn cố đế tuyệt nhiên bất di bất dịch đợi thời đợi vận đến. Có thể ngay hiện tại, Lăng Thanh đang rất cao hứng, nhưng nếu nhìn vào tình thế, thì thời điểm này, chưa phải là điểm nóng tuyến báo chí chú tâm, hắn còn không có nóng vội.

Con kiến nhỏ bé đang nóng nảy, nhất định phải tìm cách băng qua sông lớn? Không có khả năng.

Mộ Phi ngồi đối diện, không nhanh không chậm xem qua văn kiện hắn vừa đặt bút xuống ký, chân cũng hoạt động ra khỏi phượng mộc cửa lớn.

- Là Lăng Mạc.

Điện thoại trước mặt reo lớn, hắn có chút thu đi ánh mắt hỗn tạp, mím môi bạc nhìn đến màn hình liên tục nháy đèn, sau nhìn ra khỏi cao ốc chiếu thẳng thành phố Bắc Kinh xa hoa nắng chói chang mà nhíu ấn đường. Lăng Thanh chính là nam nhân hắn đều muốn nói ghét đắng nhưng là không thể.

Còn chưa có kịp bắt máy, cửa liền bị đẩy khỏi mạnh một cách ngạo nghễ, chưa có lia mắt thì liền biết là ai rồi? Còn tên nào mà ở ngay hắn nơi ở mà phách lối đến thế? Ngô Kỳ Phong miệng cười hề hề, ăn mặc quái dị phùng phình chạy đến bên cạnh Tích Lãng mà nháy mắt một cái, phía sau còn có Lư Phồn Hưng uể oải đi vào, hình như chưa bao giờ hắn gặp qua anh trạng thái tỉnh táo đường hoàng thì phải?

- Tên tiểu tử ngươi, vừa gặp liền thấy cả một ngày ám khí rất nặng.

- Hỏi cậu ta, tôi thực rất bận rộn.

- Nói không phải nói, là lão tam bận rộn ôm ấp tiểu bạch thỏ mới mẻ. Còn không quên cả ngày bám sát tống nghệ thi văn gì đó...

- Ngươi...

Lư Phồn Hưng dường như tỉnh hẳn, trong men say còn có biết trợn mắt trừng người. Vốn trong thần trí uỷ khuất thập phần, ý những tên này chủ đích muốn nói y học hành chả bao nhiêu nhưng là có tính giải trí tống nghệ cao? Là đang mỉa mai hay dè chừng?

Gian phòng cả ngày trời yên ắng, có khi là “luôn luôn” nhung nay chỉ xuất hiện hai nhân vật này thì liền náo động như thượng tạp buôn hội đến.

Giang Giang tay cầm khay nước gõ cửa khảng khái bước vào, phong thái chuyên nghiệp đúng đắn nhưng chính Ngô Kỳ Phong lại không để cho cô được hoàn thành công việc bản thân, cứ liên tục nhìn đến váy cô, bắp đùi trắng nõn như ẩn hiện sáng muốt làm cô liên tục đỏ mặt, cả người như gãy ngứa đúng chỗ mà đứng ngồi không yên. Còn vô sỉ đến mức phê bình đường may không chắc, hình như là quá ngắn so với mức quy định đồng phục nhân viên 0,05cm...blah blah....

Tích Lãng phiền toái mà thở vào, nhận lấy tách cà phê từ tay Giang Giang, nhanh chóng uống một ngụm, còn chưa có lên tiếng, lại tiếp tục phải nuốt xuống, rõ ràng tò mò tại sao hai tên này lại khi không xuất hiện nhưng sau lại rõ là phiền toái hơn hai tên này, chỉ cần một Mậu Hoạch Ma hay một Ngô Kỳ Phong, ngăn cấm rời nhau một giờ, hắn nhất định sẽ phát điên.

- Lãng. Ôn Diêu Đoái hôm nay có đến công ty không vậy? Vài tuần này lãng vãng qua lại đều không có gặp, máu lưu thông cũng muốn không tốt nha...

Tích Lãng chớp mắt muốn nổi da gà cả lên, là cách nói chuyện gì đây. Hắn...phải tẩu thoát ngay thôi!!!

Ngô Kỳ Phong một hơi giả điệu phong nhã, đường hoàng hết mức bộ mặt, y như rằng bản thân am hiểu uyên thâm, sự đời đứng đắn, chéo một chân dựa cả người vào a tường, tay còn lại đặt lên vai Mậu Hoạch Ma mà thỏng xuống. Nhưng điệu bộ uyên bác giả bộ đến đâu, ai nhìn cũng thấy được, tri thức không phải khắc lên trán liền biến tri thức.

- Ngươi không phải là muốn làm nữ nhân nhà người ta bỏ trốn đó chứ? Phong lưu...thực không tốt...quá mức không tốt...

Mậu Hoạch Ma nhướn mày nhìn đến Tích Lãng nửa miệng nhuếch cao mỉa mai, lời muốn nói ra đến miệng nhưng là còn đợi nhìn đến thế nào Lư Phồn Hưng phản ứng bởi...không phải đang có bản sao Lư Phồn Hưng trước mắt a?

- Cậu...sao lại muốn giành lấy hình ảnh độc quyền của Lão tam? Này cũng thật không tốt nga...

Một tràng cười như thể hiếm hoi mới nghe thấy được phát ra từ nơi cấm địa không phép nhiều người lui tới, khiến bên ngoài đều hốt hoảng mà tò mò.

- Tối nay ra ngoài mạc chược một ván.

Tích Lãng nhíu mày, hiện tại việc ra ngoài, hắn nhất định cần thời gian suy nghĩ, không thể một lúc liền thuận ý, Mậu Hoạch Ma trong khoan áo lấy ra một bình kim loại nhỏ mà tu rượu vào miệng, cười to nhìn hắn.

- Vì chuyện gì mà ậm ờ đây? Đừng nói là cậu giấu mỹ nhân ở Cẩm Viên...

Tích Lãng thực bị bắt trúng tim đen, bình thường hắn sẽ không thể hiện ra ngoài quá nhiều nhưng là hiện tại, trước hắn là bạn hữu thân thiết của hắn, là hắn đuôi được điều khiển cẩn thận, giấu đầu cũng lòi đuôi.

- Được, đêm nay chúng ta thăm Cẩm Viên một chuyến!

Tích Lãng lời còn chưa nói ra miệng, chớp mắt trong phòng đã không còn một bóng dáng nào, là sợ hắn mở miệng đổi ý đi. Mỗi người đi lo một thứ, ba chân bốn cẳng như bay chạy đi. Quả thực, mấy tên này xấu xa đều có đồng bọn tấu hài tiếp sức.

Thời điểm hắn trở về Cẩm Viên, Chu Kết Am đang ngồi xem TV cùng Mộ Phi, hắn tự thức quét mắt xung quanh tìm bóng dáng nhỏ bé kia kinh hồng thoáng nhìn. Trong lòng hắn còn chưa có thấy, đã thấy khó chịu. Một tay quẳng đi vest xuống nền nhà sáng bóng, nhíu mày đi lên phòng. Tay đồng thời cũng thoát đi cúc áo sơmi.

Mở cửa đến, cô một thân nội liễm co ro, hai chân gập lại ở thân người nhỏ bé gầy guộc, góc ngồi chéo đi hắn vị trí đứng, dung nhan mỹ mạo một nửa bên trước mắt thoát tục đẹp đễ, đôi mi dài che khuất đi đôi mắt u uất buồn bã. Tích Lãng trong lòng buồn phiền, có phải tin tức như vậy đã nhanh chóng đến cô tai rồi không?

Là cô lo lắng cho hắn, một chuyện cỏn con như vậy lại một chút buồn lòng.

Quả thực, Lục Nan Hy trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, thời điểm cô vẫn chưa có trưởng thành đâu. Mọi việc làm ra đến đều không có cân nhắc kỹ càng. Hiện tại, cô có buồn bã thế nào đi nữa hối hận cũng không còn nữa. Vốn biết Tích Lãng sẽ không để ý nhưng cô biết làm thế nào đối hắn?

Như bình thường không có chuyện gì ư? Căn bản mặt dày như vậy, cô không thể làm được.

Lục Nan Hy nghe đến hơi thở trầm tĩnh từ xa tiến gần sau cô trực giác thông báo đến, dừng lại chứ không có định tiến gần tiếp. Cảm nhận được ánh mắt bất lực chiếu thẳng đến mình như thầm thiêu đốt cô tấm lưng, nhìn thấu hết thảy mọi thứ với chỉ nhờ vào một ánh mắt. Cô không cần quay người, còn không biết là ai nữa ư...

- Lãng...

Hắn tuấn mỹ khuôn mặt thầm dò xét cô chủ ý trên gương mặt kia hài hoà hồng hào, ánh mắt gợi lên bóng nước như có như không, hắn thầm thở phào, từ từ tiến gần mà ôm cô vào lòng thực chặt.

- Nữ nhân ngốc, em ngồi rầu rĩ nơi này có phải thầm chê tôi không đủ bản lĩnh? Nếu em muốn, tôi giúp em trừ khử...

Lục Nan Hy hốt hoảng đưa ngón tay chặn ngang miệng Tích Lãng, tim đập nhanh hơn bao giờ hết, cô đã nhìn thấy qua hắn thủ đoạn với Thương Hiên Tiến, nhất định lời hắn sắp nói cũng đương nhiên trở thành xác xuất cao biến thành sự thật. Người đàn ông này, cô không nỡ nhìn hắn tay đều bị biếm tội ác, đều bản tính không cần nói lý, với lại miếng cơm manh áo, đương nhiên ai cũng quý trọng, ngẫm lại Lăng Thanh đối cô là tốt nhất trong tất cả mọi người ở Lăng gia, lần cuối cùng nhìn thấy anh chật vật như vậy, nửa điểm cũng không muốn chạm đến vết thương người khác.

Rốt cuộc, ngẫm lại, cô vạn nhất đều không thể trở thành người xấu. Cha mẹ cô đều nuôi dưỡng cô đầy đủ tri thức, cô nhất định cũng không thể làm điều trái với lương tâm mình.

Tích Lãng nhíu mày, ánh mắt dần lạnh đi, không khí có chút trì trệ. Có phải hay không, cô vẫn còn lưu luyến cái tên khốn kia bộ dạng một thể ôn nhu đồng nhất?

- Hy Hy, em là nữ nhân của tôi, tôi không cho phép em tâm phiền ý loạn nam nhân khác, chợt nghĩ cũng không.

Lục Nan Hy quên mất, hắn còn có tính điều khiển người khác, nhưng mà đôi môi bạc kia liên tục mím chặt không hài lòng, ánh mắt gần như một đường ngang nguy hiểm, mày cau chặt chưa bao giờ giãn nở là hắn tức giận thật rồi ư? Đến hơi thở cũng gấp gáp. Cô cũng chẳng biết mình làm thế nào cho phải, tay cô từ lâu đã bị hắn nắm chặt dời đi, cũng không có buông ra, cả người đều hắn trong lòng ôm chặt, không có nửa điểm rời rạc, cư nhiên tránh mắt đến nơi khác đều không có khả năng.

Đã ái, đến hơi thở cuối cùng vẫn ái.

Tên này sao có thể nghi ngờ cô trắng đen không phân rõ?

- Bộ dạng em hiện tại, còn có người dòm ngó ư? Anh phiền lòng để tâm quá rồi.

- Em hạ thấp bản thân đến vậy sao? Tôi bỏ em ra đường chạy loạn, nhất định sẽ có người nhặt về.

Kinh dị thật đó? Hắn định như vậy thật? Lời hắn nói cô đều không có khả năng phân biệt là thật giả, chỉ có thể lờ mờ nhìn sắc mặt hắn mà đoán ý, nhưng đã từ lâu, cô chán ghét phải sống như vậy nhìn người ta tâm tình cho nên cô liền như câm như điếc, điếc không sợ súng làm theo ý mình. Bình hoa đương nhiên có giá trị của bình hoa.

Tích Lãng nhìn thấy cô thất thần, một mặt tái nhợt, không phải cô tin thật đó chứ?

- Đồ ngốc, tôi nhất định không buông tay em.

Ngữ khí vô cùng bình thản, nhẹ nhàng như nước như mây nhưng rót vào lòng Lục Nan Hy là bao nhiêu chấp niệm, ước hẹn. Một lòng yếu ớt cô đều tin tưởng đến dâng cả con tim tuỳ hắn vò nắn. Hắn nhất định tôn trọng cô, cô cũng không hối hận điều gì, chỉ có việc yêu thương hắn, cô chưa từng hối hận.

Người ta nói, có yêu thương nhau, mới thấy đối phương vô cùng xa xôi, có gần bao nhiêu cũng không đủ.

Nếu cứ dây dưa như vậy không dứt, vậy dây dưa cả đời đi.

- Tích Lãng, hãy ôm chặt em, mùi hương mật thiết quấn chặt chúng ta trần trụi, thấu đến tận tâm can mù mịt, như gần như xa, chỉ cần hai giây, đủ để một chiếc ôm trọn vẹn. Em nhất định sẽ không ý kiến.

Những lời này vừa thốt ra khỏi cửa miệng, Lục Nan Hy dung nhan mỹ mạo phiếm hồng không hề nhẹ, cô là chỉ nghĩ đến bản thân tự đa tình nhưng không ngờ bản thân lại phản chủ, nghĩ gì liền nói ấy, thần trí như ảnh hưởng sức nóng điều nhiệt mà gần như si dại.

Lời nói thâm tình này là Lục Nan Hy thực tình đối hắn mà nói ra ư? Hắn nhất định không cho phép bản thân bạc đãi cô lần nào nữa. Chỉ là từ lâu liền trao trọn yêu thương lên nữ nhân này mà hắn một mực không muốn chấp nhận mà thôi. Hiện tại, hắn còn muốn giữ quan điểm bản thân, rèn sắt đến nơi, liền như hắn tự bức tử bản thân mình.

Cả khuôn mặt tuấn lãng phi phàm kia cũng lờ mờ phiếm hồng, cả người hắn như trôi dạt mây trời nhẹ hững như bông. Chỉ hận không thể đem nữ nhân trước mắt này sủng đến tận vân thiên.

- Hy Hy...

Trên môi Lục Nan Hy còn vương nét cười xinh đẹp, liền chiếm hồn nam nhân trước mắt, hắn gần như một phen thất thần, một tay vén tóc cô bay loạn sau gáy, gương mặt hồng hào sáng ngời, đôi môi căng mọng anh đào liền muốn cắn một cái, dục niệm dâng lên muốn đến hầu kết.

Lục Nan Hy một phen tim muốn nhảy ra ngoài, nháy mắt cứng đờ trạng thái, không phải hắn muốn kia đó chứ? Là cô hoa huy*t còn chưa hết ê ẩm sưng tấy, hắn đều nhiệt huyết mỗi lần làm cô khó mà thở ra nhẹ nhõm. Đương nhiên cô định bụng rời đi, nhưng còn chưa kịp chuyển mình, Tích Lãng đã chồm đến hôn lấy cổ cô trắng nõn mịn màng thơm tho da thịt. Trên người cô luôn luôn thơm tho như vậy, những lần ân ái hắn đều có thể nghe thấy.

- Lãng, em...hoa huy*t...còn chưa hết sưng đâu.

Lục Nan Hy vốn bản tính đều đỏ mặt khi phát hiện đối phương ý nghĩ đen tối hay tán tỉnh cô. Một điệu bộ nữ nhân mỹ mạo êm nhu như nước, tươi mát như làn gió mùa thu vừa mát mẻ vừa khoan khoái. Cô là nói thật lòng nhưng là hắn lại trong suy nghĩ cô là nũng nịu hắn?

- Không sao, tôi giúp em an ủi.

An ủi? Lục Nan Hy còn chưa định thần được hắn lời nói, đầu óc nặng trịch. Còn chưa quá nửa khắc, cô thân thể bị hắn trụ ở trên. Hắn quả thật không có nói đùa, liền một đường môi bạc kéo dài từ ngực đến đũng quần cô, đặc biệt nán lâu, tay còn xoa xoa xung quanh. Cô cả người run rẩy, ngăn không kịp, cứ như thế cả người nóng ran, hưởng lấy an ủi từ hắn, chỉ có tay không ngừng lo lắng siết chặt hắn gấu áo không buông. Mặc dù cách lớp quần áo khá dày nhưng cô là cảm nhận được cả người hắn đều cứng nhắc chuyển động, nhất định cô không thể không thoã mãn!

Cảm nhận cự vật bầm tím đang dần tiến vào, hoa huy*t như đang phàn nàn mà khiến cô không ngừng đau đớn. Không nhịn được từ kẽ răng cố gắng kìm hãm, phát ra tiếng rên khe khẽ, như sợi tơ vũ trong lòng hắn canh cánh. Một đường môi ẩm ướt dừng ở trên gò má cô lạnh mát, cô tâm tình một chút nới lỏng.

- Sẽ không đau nhiều, bảo bối.

- Ưm....aaaa...Tích Lãng, anh nhanh lên một chút!

Tích Lãng nhất thời hưng phấn. Cô hôm nay còn biết ý kiến hắn? Thực sự nữ nhân này liền không thể khiến hắn rời tay nửa bước, nếu không lưu luyến đến chết mất. Nhưng qua đó hắn một lần nhìn ngắm cô cơ thể đầy rẫy vết đỏ ân ái, liền một cơ thể đầy đặn xinh đẹp, cân đối hoản hảo chỉ là cô quá gầy, gầy đến khiến người ta đau lòng, như thể mạnh tay một chút cô liền như khí mà thoát ra từng kẽ tay như chưa từng tồn tại. Ánh mắt kia si dại nhìn hắn, xen lẫn trách cứ có, cùng yêu thương không nói nên lời, chỉ cần một ánh nhìn; chúng ta tự hiểu.

Lục Nan Hy mệt mỏi đến mức nhắm mắt liền sẽ ngủ ngay, cả người đau đớn như chi chít mũi kim, không có chỗ hở nào cả. Nhưng cô môi lại nụ cười thoả mãn chưa bao giờ tắt, tay vẫn nắm lấy góc áo Tích Lãng, mặc kệ hắn di chuyển cô ôm vào lòng thế nào, cô vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến, như thuỷ triều kéo đến, người ta có muốn trở tay cũng không thể.

Trong giấc mộng ám ảnh cô từng đêm đó, vẫn là một hình hài nhỏ bé chưa rõ hình dạng, chập chờn trong tiềm thức, cô một bộ dạng đau khổ chật vật, liên tục đưa tay ra ôm lấy mà vuốt ve, chân thật đến từng xhi tiết, những mảnh vụn ghép gọn lại vô cùng hoàn hảo, vì sợ hãi mà tay cô không ngừng run rẩy, nhưng thứ đó vẫn không ngừng động cho đến khi một rạch ngang trời, sấm sét thịnh nộ, liền vỡ ra, máu chảy lênh láng, cô điên cuồng xé áo bản thân nhằm cầm máu nhưng là vô dụng, cô cũng không ngờ rằng khoé mắt bản thân ướt đẫm nước mắt, cô không ngừng hét lớn, giật mình tỉnh dậy bàng hoàng, hơi thở không ổn định dồn dập càng làm cô mệt mỏi. Tâm tình tồi tệ như nhấn chìm cô, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tích Lãng mãi ngắm nhìn cô, sau phát hiện cô bất thường, không ngừng lo lắng mà ôm chặt cô, cô khóc lóc, hắn đều đau như cô.

- Đừng sợ, có tôi ở đây.

Một hơi ấm truyền đến, đầu mũi mùi hương nam tính mạnh mẽ quen thuộc như chế trụ cô lo lắng cùng mùi hương hoan ái như kéo cô về hiện thực, một chút trầm tĩnh, tỉnh táo lại. Thì ra mọi thứ chỉ là một giấc mộng, ác mộng. Nhưng sao lại chân thật như vậy?

- Lãng, con chúng ta...không...không được....

Tiếng hét của Lục Nan Hy, làm động đến Mộ Phi cùng Chu Kết Am nghe đến, ai cũng không ngừng lo lắng mà chạy lên đến nhưng là cách một lớp cửa, cũng không dám xông vào.

Tích Lãng ôm chặt lấy cô run rẩy, thì ra cô vẫn chưa dứt bỏ được việc đó. Trong thần trí hắn như bừng tỉnh, việc cô tự bản thân vận động uống thuốc phá huỷ thai hoàn toàn hắn không tin tưởng nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định, cô nhất định sẽ không làm việc đó.

Chỉ là, sau mọi chuyện, người thiệt thòi nhất vẫn là cô.

Nữ nhân này chỉ giỏi ở chỗ, nhận thiệt thòi về bản thân. Hắn càng nghĩ càng tức giận, ngây thơ như cô, xã hội ác độc đào thải vận chuyển này thực chất không cần.

Bỗng xung quanh im bặt đi, cô không muốn nói, hắn cũng không nói một lời nào. Cứ rơi vào trầm mặt, cô nước mắt cũng đã dừng hẳn, chỉ là dựa vào vai hắn, toàn sức lực cơ thể đều đặt ở hắn, mắt nhìn ra ngoài màn đêm Bắc Kinh sang trọng lộng lẫy chỉ muốn không thể mà buộc miệng cảm thán nhưng hiện tại đối cô việc đó, không có tâm trạng.

Chỉ là mệt quá, cần nghỉ ngơi một chút, hơi thở cũng đã dần ổn định như cũ.

Nhất định phải đối xử cô như vậy? Lục Nan Hy từ lúc chập chững bước vào đời đều chưa có làm qua việc gì ác ý, sao ông trời lại để cô thương tâm chết đi sống lại. Cư nhiên, mọi thứ đã định sẵn, chỉ có trách mọi thứ xảy ra đều đã có nguyên do, chỉ là cô khó mà hiểu nổi.

- Chủ nhân, họ đã đến hết cả rồi.

Mộ Phi nhất định lờ mờ đoán được là chuyện không hảo nhưng là bất đắc dĩ phải lên tiếng thông báo. Kể cả Chu Kết Am cũng không nhịn được mà chạy xuống dưới trước để kéo dài thời gian.

- Là ai vậy?

Lục Nan Hy cô vẫn không có thay đổi, đưa mắt nhìn khoảng không vô định, giọng điệu có chút trầm xuống, một chút khàn, cổ họng như muốn đốt cháy, chắc hẳn là dư âm của việc cô hét lớn như vậy ban nãy. Hắn tay không ngừng vuốt ve tóc cô, tay còn lại ôm chặt cơ thể cô không một mảnh vài sát vào người, bởi sợ cô lạnh nên khoác hờ tấm chăn bao bọc cô.

- Tôi quên mất, là những tên đó nhất quyết không cho tôi lựa chọn. Em cứ ở lại nghỉ ngơi là được rồi, không cần xuống dưới cũng có thể.

Lục Nan Hy cảm nhận hắn ấm áp mà không ngừng cọ xát người càng chặt hắn. Hắn yêu thương hôn lên gò má cô từng đợt nụ hôn bóng bỏng, môi lưu luyến rời. Hắn vừa dịch đi, cô liền đưa tay nhanh chóng ôm chặt, tham lam chiếm lấy sự ấm áp đang muốn rời xa. Cô trong ngoài đều lạnh thấu xương, nhìn thẳng vào đôi mắt ưu tư Tích Lãng đang nhìn chằm chằm mình không che giấu.

- Em không muốn ở trong phòng một mình...

Tích Lãng không đợi Lục Nan Hy nói tiếp, một tay ôm lấy cô mà đi vào nhà tắm, tiếng nước róc rách như bản nhạc giao hưởng làm người ta thoải mái.

Một tay hắn cọ rửa cơ thể cô. Cô vẫn như vậy im lặng không nói nhiều nhưng là cũng chính tay cô cọ rửa thân thể hắn. Phải nói là tuyệt sắc cảnh đẹp. Làn da bánh mật bóng bẩy, các múi cơ bắp lồ lộ rõ rệt không khỏi khiến người ta mê mẩn, mị hoặc không thể nào rời mắt khỏi. Cô cứ như vậy thất thần khiến Tích Lãng một phen cười sảng khoái. Có phải rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy hắn cười?

Rất đẹp.

Đoàn người tiến vào, đương nhiên Ngô Kỳ Phong dẫn đầu tiên, một thân thường phục nhưng là toả sáng xinh đẹp lạ thường, tuấn tú gương mặt lại đôi chút hài hước càng làm mùa đông như như mùa xuân. Nhưng thứ làm Lục Nan Hy chú ý nhất là Mậu Hoạch Ma ôm chặt lấy Ôn Diêu Đoái phía sau. Cô vẫn còn nhớ rất rõ là Ôn Diêu Đoái gây ấn tượng mạnh cho giới truyền thông bởi phát ngôn độc nhất vô nhị, rốt cuộc chỉ có cô ta mới làm điều đó, tuyên bố rằng là Tích thị là vinh hạnh mới có thể hợp tác Ôn Diêu Đoái hình tượng.

Ôn Diêu Đoái cả thân thể đều tràn ngập kiêu hãnh cùng tự tin, cô không tin Tích thị lại như vậy bỏ qua cô.

Tích Lãng nhíu mày nhìn đến Lục Nan Hy trước tiên, là đến gần ôm lấy eo nhỏ cô mà trấn giữ không cho cô rời khỏi hắn vòng tay chặt chẽ. Cô có chút tim đập mạnh, nhíu mày ngước nhìn hắn, dưới ánh đèn lưu ly lớn ở phía trên, sườn mặt hắn càng như toả sáng xinh đẹp vô cùng, câu hồn đoạt phách cô đến nơi nào rồi, ánh mắt kia sắc bén như mũi tên chiếu thẳng đến phía trước, thân ảnh cao lớn siêu phàm, chẳng cần nói lời nào nhưng là tự đối diện cảm thấy bài xích, tự động quy phục vô điều kiện. Nhưng so với thưởng thức, cô không phải.

Lục Nan Hy hết thất thần rồi lại tự cảm khái Tích Lãng, đương nhiên cuộc sống bình phàm ngoài kia, có kì tích nhưng không ngờ người nhận lấy kì tích ấy lại gồm có cả cô.

- Đến phòng ăn.

Lục Nan Hy còn chưa có kịp phản ứng, chỉ kịp thu vào tai lời nói liền bị một lực đạo mạnh ôm đi nhưng là cô không có đau bởi Tích Lãng tiết chế lực đạo rất nhiều.

Lư Phồn Hưng một tay ôm lấy rượu, một bên Mộ Phi vất vả mang thức ăn vào. Chu Kết Am cũng chẳng ngồi yên, mau chóng chạy vào nhà bếp trước mà cùng Lục Nan Hy bày biện một chút.

Ôn Diêu Đoái đến bên cạnh Chu Kết Am quýnh tay bận rộn mà cố ý tỏ ra thân thiện, một đường ý muốn giúp đỡ nhưng hình như Chu Kết Am không để ý nhiều đến cô mấy.

- Rõ ràng không sai, Cẩm Viên là chứa mỹ nhân nha.

- Tiểu bạch thỏ, em vẫn gầy.

Ngô Kỳ Phong ngồi bên cạnh Doãn Dĩ Vương khua môi múa mép nhưng là chẳng có ý gì khác, vô tình Doãn Dĩ Vương nghe đến cũng đưa mắt đến cô, thật sự mà nói nữ nhân này quá gầy, gầy đến mức con ngươi người nhìn đau nhức, trên người chỉ duy nhất chiếc váy đơn giản dài đến mắt cá chân, tóc tuỳ tiện ngang cằm nhỏ xinh đẹp vô độ, cứ lâu lâu lại bay theo nguồn gió một chút tóc mai, càng nhìn càng thoát tục mỹ mạo nhưng mà là ủ rũ ưu uất, bờ môi anh đào đầy đặn như có như không mím chặt, tạo người ta cảm giác muốn nâng niu an ủi, đặc biệt chú ý đến cổ tay cô trắng nõn gần như trong suốt lấp lánh chiếc vòng tay giá trị, mắt anh liền sáng rỡ, thật sự Tích Lãng đã bỏ qua số tiền lớn để giành được nó, ngay lập tức nhận thấy bản thân thất thần thì nhanh giả vờ bản thân chỉ hờ hững lướt qua, khắc sau liền dời đi. Không khí xung quanh không phải là rất bất thường sao, không một chút tự nhiên.

Mậu Hoạch Ma tích cực tấu theo, Lục Nan Hy hình như nghĩ đến cô đã lo lắng nhiều rồi, thực chất bọn họ chẳng cần quan tâm cô là ai, chỉ xem nữ nhân là thứ tiêu khiển cho bớt nhạt nhoà, dù biết vậy nhưng cô vẫn không ngừng đỏ mặt, một cử động nhẹ cũng chẳng dám, sao có thể từng người một luôn khiến cô khó xử. Cô cảm nhận một ánh mắt đằng đằng sát khí chiếu thẳng đến lưng cô không rời, mang cho cô cảm giác an toàn.

Sau một lúc ăn uống, họ cũng chưa có ý định rời đi, màn đêm ngày càng dày đặc, bắt đầu vài ván mạc chược, sau lại kéo dài như không dừng. Lục Nan Hy dường như cũng cảm nhận bản thân đã thấm mệt, ở một góc phòng khách, cô tựa đầu vào a tường lạnh, không ngờ như vậy lại chợp mắt lúc nào không hay. Là Chu Kết Am đã đắp chăn giúp cô.

Ở một phòng riêng biệt, 5 người ngồi ở một góc ở bàn lớn, ánh đèn hiu hắt ở bên ngoài chiếu vào càng thêm mờ ảo, từng nam nhân là từng xuất chúng tuấn mỹ gương mặt, kim cương thế danh.

- Cậu lần này nghiêm túc chứ?

- Thua bao nhiêu? Tôi trả.

Ngô Kỳ Phong nhíu mày, là Tích Lãng hắn hiểu nhưng là cố ý không biết? Lư Phồn Hưng luôn luôn là người ngoài cuộc, đối với cuộc trò chuyện đang chiều hướng gãy khúc kết cục thì chẳng mấy quan tâm. Chỉ có Mậu Hoạch Ma là tích cực hết thảy, quả thật Mậu Hoạch Ma cùng Ngô Kỳ Phong thân thiết với nhau, hai tên này đúng là đúng đắn nhất sự.

- Vô lo vô ưu như trước chẳng phải trạng thái rất tốt?

- Phải, chúng ta của trước kia đương nhiên rất tốt.

Giọng điệu Mậu Hoạch Ma đột nhiên trầm xuống, ngay cả Lư Phồn Hưng cùng Doãn Dĩ Vương ngông nghênh cũng đưa mắt đến.

Tích Lãng chỉ thở dài một hơi não nề, đầu óc cũng nặng trịch, một bước cầm lấy ly rượu trước mắt mà cạn sạch như thể trút giận lên sự bất lực trong thần trí bản thân.

Trước kia cùng hiện tại thì sao, đều không có thời điểm thoải mái nhất.

- Các người không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.