- Cậu trở về khi nào vậy?
Tích Lãng quả thật khó chịu, bản thân như nằm trên bàn nung lửa, muốn nói gì đó với Lục Nan Hy nhưng môi mấp máy mấy lần vẫn không ra một lời nào. Nễu đã không nghĩ ra được vậy thì đừng nói, bằng không nói bừa cô lại tiếp tục giận mà thôi. Nhưng vẫn là tò mò, cô quen biết Hứa Vy Bối?
Lục Nan Hy rất nhanh quét mắt đến tay Doãn Dĩ Vương nắm chặt tay Hứa Vy Bối, ngạc nhiên vô cùng, khoé môi cứng đờ đối ánh mắt Doãn Dĩ Vương là chấp nhất. Thì ra, chuyện này diễn ra mà cô chưa từng nghĩ đến, trái đất này thật nhỏ bé quá đi, chân nơi nào cũng gặp người quen.
- Tớ về đã được 1 tuần.
Hai cánh môi đầy đặn Hứa Vy Bối cười như không cười, cảm nhận rõ tay Doãn Dĩ Vương vẫn nắm chặt tay mình, hoàn toàn biểu cảm là gượng cười, vương mắt nhìn đến ánh mắt anh đang chìm đắm nhìn cô như cũ, hình như đây thật sự không phải thời gian để hai cô trò chuyện, dù sao Hứa Vy Bối cũng đã trở về, thế nào cũng sẽ thôi.
- Về.
Ngô Kỳ Phong nãy giờ vẫn là cảm nhận bản thân đáng thương, bóng đèn lớn nhất thế giới, ngồi yên ở trong góc không nhúc nhích thầm quan sát “hội bàn đào” trước mắt. Chợt nhận thấy ánh mắt Lục Nan Hy liếc về phía mình, Tích Lãng đã ngay lập tức đứng dậy theo sau cô, không cần cô nhiều lời, âm thầm lấy lòng cô, không phải hắn rất biết nghe lời sao? Cả Ngô Kỳ Phong cũng hiểu ý mà nối bước theo sau rời khỏi một thể.
Tích Lãng thầm quan sát Lục Nan Hy, cô đang ăn mặc cái quái gì vậy? Phong phanh vậy mà ra khỏi nhà, cả áo trong cô cũng không mặc nốt, lúc ôm cô hắn cũng đã nhận ra, hoàn toàn áo rãnh ngực đều lồ lộ ra đó mỏng lụa ôm sát người cô đường cong xinh đẹp mê người. Càng nghĩ càng tức giận, một tay ôm lấy eo cô mà kéo dính sát lấy người anh mặc cô giãy giụa, biết rằng: cô đang dỗi.
- Hy Hy, tôi...
Lục Nan Hy không có quay đầu. Vẫn bước đi đều như vậy chỉ có tay hắn ở eo cô như đốt thân nhiệt nóng bỏng, tim bản thân đập nhanh như cũ. Giận dỗi trước đó đều tan thành mây khói khi nào rồi. Hắn là lo lắng nam nhân xung quanh đang chú ý bảo bối của hắn, liền hận không thể một bước bế cô chạy ra khỏi nơi này ngay lập tức.
- Mộ Phi, chuẩn bị xe.
Mộ Phi đã ở sân sau bao giờ, nghe thấy lệnh Tích Lãng thì một sải chân nhanh đến bãi đỗ xe. Chỉ giây sau, xe đã dừng trước hai người. Như con kỵ mã đen kiêu ngạo, tiếng khởi động xe vô cùng êm tai, không khỏi khiến người ta ghen tỵ.
- Hy Hy.
Hiện tại trong mắt hắn hoàn toàn hối lỗi cùng ôn nhu. Gọi cô bao nhiêu cô cũng không thèm ngước lại nhìn hắn một lần, cô mím chặt môi, đừng dựa hắn ôn nhu nhất thời hắn càng không xem trọng cô.
Lục Nan Hy cũng đã rất may mắn bởi bản thân xử sự như vậy, nếu cô trực tiếp đối ánh mắt hắn, căn bản cô cũng không thể giận dỗi nữa, hắn kiêu ngạo ương ngạnh, đến lúc hắn cố gắng ôn nhu một chút, không mềm lòng mới là lạ.
- Hy Hy, vốn tưởng cô thức khuya quá cho nên buổi sáng không thể dậy nổi, cho nên...thôi, lại đến ăn sáng đi, chuẩn bị rất tốt 3 phần.
3 phần?
Lục Nan Hy cùng Chu Kết Am thì còn ai nữa? Liền theo ánh mắt Chu Kết Am nhìn, Tích Lãng ở phía sau cách cô không xa, ngay lập tức cô liền rũ mắt không để ý đến hắn như thể chưa hề tồn tại. Là Chu Kết Am cũng có thấy.
- Hắn ta bệnh sạch sẽ thành tính, sẽ không ăn những thứ này mua bên ngoài đâu a.
Thật kinh khủng! Tối qua Lục Nan Hy cũng không cho hắn ôm cô ngủ, hại đến cả đêm đều trằn trọc nhìn cô bên cạnh như thỏ phải cai cà rốt. Sáng đến lại làm mặt lạnh không tiếp chuyện, chính vì không thể chợp mắt, hắn khuôn mặt tuấn lãng có chút mệt mỏi, hốc mắt càng hõm sâu, Chu Kết Am có chút đau lòng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô thực không tiện nói, nhưng con ngươi kia dù mệt mỏi hay không cũng đều rất sắc bén, khí phách ưu nhã.
- Cô...
- Tôi biết rồi.
Chu Kết Am hiểu Tích Lãng muốn nói gì khi nhìn hắn cả buổi trời cũng chưa nói ra ý của mình, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, Tích Lãng đôi khi cũng sẽ có lúng túng. Vốn trước đây, cô nhìn hắn đều hoảng sợ, cái gì cũng không màng, suốt ngày một mặt lạnh nhạt, đứng gần như muốn ép tim không thở nổi, muốn thốt lên: hắn có phải người hay không? Nhưng hiện tại, cô có thể “phải” một tiếng rồi.
*Khụ...khụ* Tích Lãng nhìn qua Chu Kết Am phía trước một chút, Lục Nan Hy quay lưng về phía hắn. Nghe như vậy cũng không có xoay người.
- Tiểu Hy, hình như anh ấy vừa ho khan thì phải, có bệnh hay không? Cô đến xem một chút đi.
Lục Nan Hy vẫn không có quay lại, tưởng cô ngốc a? Hai cái người này đang cấu kết nhau chơi đùa cô?
- Ho cũng không có chết được.
Một bầu trời tâm tư của hắn, một câu nói của cô mà trời gần như kéo mây đen sấm chớp ngang trời. Đau khổ xoay người rời đi.
Thật hết cách rồi! Chu Kết Am cũng chỉ gượng cười nhìn chằm chằm Lục Nan Hy có chút bất lực. Không ngờ, sống ở nơi này cô mới thấy được Tích Lãng quá mức đáng yêu như vậy. Dù hắn không nói nhiều cũng không quá mức biểu cảm, nhưng mà hắn lại vô cùng dành tâm tư để lấy lòng Lục Nan Hy. Chu Kết Am nghĩ qua một lượt, thẩn thờ hồi lâu, sau có chút buồn cười, cô cũng không có thiếu thốn tình cảm đến mức mơ tưởng thế này.
- Một ví dụ, nếu Giang Giang giận cậu thì cậu sẽ làm gì?
- Chủ nhân người đừng nhầm lẫn như vậy chứ, tôi cùng Giang Giang không một chút quan hệ mật thiết.
Mộ Phi liếc mắt lúng túng, khuôn mặt nhuốm đỏ, nghe đến Giang Giang liền tay lái muốn không vững. Thì ra Tích Lãng vẫn luôn nhìn anh cùng cô là một đôi. Cũng không phải là anh không muốn nhưng mà...
Dẹp đi!!! Không chút chuyên nghiệp...haizzz
Tích Lãng đưa tay sửa lại một chút cổ áo, khoá hai cúc áo đang thả, liền nhanh chóng thay đổi bộ dáng lo lắng thành một đường đàng hoàng cao cao tại thượng, trực nhân trước Tích thị mau chóng nhìn thấy xe hắn từ xa thì mau chóng chạy đến trước mở cửa cung kính.
- Buổi họp sắp bắt đầu rồi, mọi người cũng đã tiến vào.
Vốn hắn chần chừ là còn muốn hỏi ý kiến Giang Giang về việc nữ nhân thích gì nhất nhưng là nghĩ đến mặt mũi cho nên là thôi đi, đối hắn việc này còn khó hơn lên trời.
Sau buổi họp, tất cả mọi người chưa bao giờ nhìn thấy Tích tổng lại trở về như Tích tổng lúc trước, hà khắc cật lực làm việc, hình như là tâm trạng không tốt, làm phải bị kẹt ở “địa ngục trần gian” thêm 1h sau, phổ biến đầy đủ chi tiết hạng mục đến cặn kẽ sau mới rời khỏi.
Nói thật thì có vui cũng có buồn rầu. Hoan hỷ vì gần đây Tích thị có một chút bê bối làm ảnh hưởng trên dưới không đồng nhất mà đây xuất phát từ Tích Lãng, hiện tại Tích tổng đã trở lại rồi, còn buồn rầu là chắc hẳn thời kỳ khó sống lại trở lại, tính tình sớm nắng chiều mưa, sở thích hành hạ nhân viên...thật là trớ trêu. Mặc kệ đi...vì đại cuộc cơ mà.
Mộ Phi lúc này mới thấy nhàn nhã con người bởi mọi chuyện đáng lẽ ra anh phải chạy đi dàn xếp thì nay đã trở lại với Tích Lãng như cũ, và phải thay đổi ánh mắt nhìn chủ nhân hơn một chút, đặc biệt không phải người, thần tiên đại thánh - cường pháp vô biên, làm việc với tâm thế không biết mệt mỏi. Woaaa...
Một Tích Lãng như vậy, không lập được nghiệp lớn thì thật là uổng phí tâm tư, lại là nghịch cảnh mới đúng. Người đàn ông tàn khốc đến đáng sợ này, chỉ ánh mắt cũng mọi người quy theo vô điều kiện không dám trễ nãi một thứ gì.
- Văn kiện tôi chưa xem qua liền mang lên hết đi, gọi Giang Giang đến mang theo thời gian biểu hôm nay.
Không quá năm phút sau, rất nhanh cửa đã được đẩy khỏi. Tiếng giày cao gót nện xuống mặt nền trắng bóng giá trị vang lên tiếng kêu thâm thuý. Trên tay Giang Giang một ipad mini, liên tục ngón tay linh hoạt lật đi lật lại, nói luôn miệng không ngừng nghĩ, có lẽ đi ra khỏi cái phòng này thì chắc hẳn cũng mệt nhừ rồi. Lúc ở sảnh lớn, đi vòng vòng đã va phải rất nhiều người, Tích thị hôm nay cứ như là đã đi lại vào nhịp cũ không trệt một ly nào, có khi còn hơn cả trước, nhân viên ai cũng tay chân bận rộn, chạy đi chạy lại giấy tờ bay đầy trời.
- À, Lâm thị đánh cuộc gọi đến muốn thảo luận một chút vấn đề với Tích tổng, không biết anh có nhã hứng không?
Giang Giang đương nhiên biết Tích Lãng luôn luôn không có thời gian trống cho nên chỉ có hắn nhã hứng mới được sắp xếp lên lịch thôi.
Lâm thị? Chẳng phải chuyện Lâm gia định nói không là về Lâm Quản Thi đó chứ? Mấy cái người này, ba cái chuyện hẹn ăn cơm, vòng đi vòng lại cũng chỉ có bao nhiêu đó, không chán? Hắn lại rất chán, cũng không thể diễn kịch phụ hoạ theo được. Hay Lâm Quản Thi đã muốn gần hơi nam nhân nóng lòng chịu không được? Kịch bản dịu dàng rốt cuộc cũng có lúc không muốn diễn nữa.
Lần trước gặp ở văn phòng, mắng nhiếc Lục Nan Hy thậm tệ, đã từ lúc đó không còn diễn kịch bản cũ nữa thay thành chiến lược gắt gao hơn, quả thật cũng một phen tốn tâm tư rồi. Cứ như vậy từ chối mãi, chỉ hại bức cô ta chết.
- Lục lại văn kiện Lâm thị chuyển đến. Lịch hẹn thì cứ vô tình xếp đi, lúc nào cũng được.
Hàng ngày đều có hàng trăm văn kiện mới, để mà tìm được văn kiện mà Lâm thị mang làm “tín vật” đó, cũng không biết ở nơi nào rồi? Nhưng với Tích thị, hạt bụi nhỏ cũng không xót, đương nhiên văn kiện thì sẽ càng có trật tự, quản lí vô cùng cẩn mật.
- Văn kiện Lâm thị chuyển đến, ông Lee cũng đã chủ động gọi đến, anh xem có đồng ý lịch hẹn không? Có lẽ hơi khó...
- Đều sắp vào đi...
Giang Giang há hốc miệng, Tích Lãng hắn thực sự không còn lịch trống cho cả tuần này và tuần sau, cả tháng cũng đã có lên kế hoạch, hiện tại biết nhét chỗ vào đây? Với cách hắn làm việc, đương nhiên chuyện hiện tại không thích dời về các tháng sau.
Bên ngoài Á Liên Á vào tới, trên tay cũng là một ipad mini, tay còn lại sắp văn kiện, bộ dáng vô cùng chật vật, Giang Giang cùng Á Liên Á đều là thư ký riêng của Tích Lãng nhưng lại làm việc đơn phương, vốn không ưa thích nhau từ đầu, nhưng mà hiện tại, hai người nhìn nhau, mệt mỏi vô cùng đồng cảm. Mấy khi được thảnh thơi như dạo gần đây, hiện tại đành lấy công nhọc mà liên tưởng đến an nhàn!!
“Sao hôm nay lại chán thế nhỉ?” Cẩm Viên cũng chỉ có còn Lục Nan Hy cô đơn buồn chán muốn chết luôn. Ngoài TV ra cũng chẳng còn thứ gì tiêu khiển khác. Chu Kết Am có công việc đột xuất rời đi sau khi Tích Lãng rời đi gần như sau 20ph.
Có cơ hội, Lục Nan Hy liền trở về với biệt danh “nữ hoàng thẩn thờ”, cô cứ ngồi ngớ ra như vậy, bản thân nghĩ trên trời dưới đất gì cũng không biết chỉ là nhắc đến chuyện này thì lại nhớ đến Hứa Vy Bối. Nhưng là liên lạc cách nào đây?
Cái này tình cảnh...Lục Nan Hy chưa từng nghĩ đến. Cô đúng là đại ngốc, sớm muộn cũng là đại đại ngốc. Hứa Vy Bối dáng vẻ có lẽ hơi thân thiết với Doãn Dĩ Vương, nhưng nếu muốn liên lạc với anh ta thì cô không có cách khác ngoài thông qua Tích Lãng, mà hiện tại lại không thể sử dụng cách này, vậy thì cô đành đợi Chu Kết Am trở lại, sau đó nhờ cách liên lạc với Ngô Kỳ Phong, lúc ấy cô có thể liên lạc với Doãn Dĩ Vương rồi, nhưng mà chưa chắc gì Hứa Vy Bối cùng Doãn Dĩ Vương một chỗ???
Một đống bùi nhùi không hề nhẹ. Cô cũng chưa bao giờ nghe qua Hứa Vy Bối nhắc đến Doãn Dĩ Vương bao giờ? Càng không biết hai người mối quan hệ thế nào, cô cũng không muốn đoán. Ai quy định rằng nắm tay thì là ở cùng một chỗ đâu?
Bích Vũ nữ nhân đã làm việc thì phải làm qua 1 hết một tháng, đương nhiên hôm sau Hứa Vy Bối sẽ trở lại làm việc tiếp. Lại nhắc đến, lại tò mò, đáng sợ đến mức đó ư? Tiểu A đã kể cô nghe “truyền thuyết” rất nhiều nhưng mà vẫn không thể hình dung nổi.
Haizzz...nhức đầu. Tới đó đi rồi tính tiếp.
Lục Nan Hy vô tình lại nhớ Tuệ Mẫn Mễ, thân hữu đồng cam cộng khổ, nhất định lúc cô biến mất, Tuệ Mẫn Mễ đã rất lo lắng, chỉ sợ rằng, gặp lại cô thì nhất định Tuệ Mẫn Mễ sẽ không nhìn một cái, bởi tính Tuệ Mẫn Mễ rất cộc, thẳng tiến ngoảnh đi hướng khác, dù sao cô còn nhớ rõ là tốt rồi. Nếu ngẫm lại một lần nữa, cô nghe lời Tuệ Mẫn Mễ không mơ tưởng cũng không luyến tiếc, có phải hiện tại cuộc sống cô đã thay đổi theo hướng tích cực hơn?
Lúc cô khó khăn, cũng chỉ có Tuệ Mẫn Mễ dung chứa cô. Lúc cô khóc lóc đau buồn, cũng chỉ cô ấy an ủi tâm sự. Trong thần trí cô vẫn còn lưu lại dãy số điện thoại Tuệ Mẫn Mễ chưa bao giờ quên.
Lục Nan Hy suy nghĩ lại rồi sao? Cô quả thật không phải là con người kiên định. Một chút bản lĩnh cũng không có. Ở bên người đàn ông mà có mơ tưởng cô cũng không chạm đến một gót chân của hắn thì đây là quyết định sai lầm?
- Cô thẩn thờ ở đây làm gì?
Lục Nan Hy mà nhốt mình trong cái Tích Viên vắng lặng như tờ này không có một bóng người lui tới, chắc hẳn cô sẽ phát điên mất, chỉ có ngồi lại một chú mà đã nghĩ lung tung tùng phèo đủ thứ chuyện. Nhiều khi, còn đáng sợ đến nỗi, cô lại không thể điều khiển nổi thần trí mình nghĩ gì và muốn gì? Chẳng lẽ cô bị bệnh rồi a? Mà là bệnh quái!
Chu Kết Am vốn không có để ý, từ trong tay quẳng trên bàn một túi giữ nhiệt chân gà rút xương hầm cay Tứ Xuyên. Lục Nan Hy định mở miệng xin ăn một miếng thì không ngờ Chu Kết Am lại ý tứ mang về cho cô.
- Càng ngày càng thấy yêu chị hơn đó nha! Cảm tạ, vô cùng cảm tạ.
- Đấy là Tích tổng mua.
Chu Kết Am muốn trêu chọc Lục Nan Hy một chút, có phải giận người cũng không còn tâm tư ăn uống không? Cô liền ngước nhìn Chu Kết Am, trên mặt cô ấy chỉ có “một bầu trời nghiêm túc“.
- Không sao, cũng không có ghét thức ăn. Lương thực là thiên phúc đó nha.
Muốn ngã tại chỗ... Chu Kết Am gắng nhịn cười, một bước lên lầu không có quay lại, nguyên lai là định mua cho cô cùng Lục Nan Hy ăn nhưng Lục Nan Hy thích như vậy, cô cũng không muốn giành phần.
Lát sau, nghe tiếng cửa khởi động mở, Ngô Kỳ Phong chạy vô tới, trên tay cầm một mảnh vải nhung dầy cộm đến, nhìn từ xa ánh kim ánh đỏ rượu vô cùng xinh đẹp trang nhã, lớn tiếng gọi Chu Kết Am, dáng vẻ vô cùng gấp gáp không nhịn được phải là ngay tức khắc. Lục Nan Hy trên tay còn cầm chân gà, môi đều là dấu vết sa tế, dáng vẻ vô cùng khó coi, mau chóng dùng khăn giấy bên cạnh lau đi vết bẩn, muốn chạy đến hỏi xem việc Hứa Vy Bối cùng Doãn Dĩ Vương thì lại chậm một bước.
- Cô thắt lại cho tôi chiếc nơ xem, tôi không có cách.
Có chiếc nơ cũng chạy gần gật lại đây. Xem ra Chu Kết Am làm việc cùng Ngô Kỳ Phong vô cùng vất vả, nhưng tên này nhìn ra cũng không phải thuộc dạng khó bảo mà là khó ở, sự nghiêm khắc khéo che giấu sau bộ dáng xinh đẹp đường hoàng cùng hài hước.
Trong lúc chăm chú Chu Kết Am thắt nơ tỉ mỉ, có chút phức tạp cầu kỳ nhưng mà lại thích mắt, Lục Nan Hy nhân cơ hội hỏi chuyện, chỉ là chưa có nói xong chủ ngữ vị ngữ thì liền bị Ngô Kỳ Phong đẩy dạt ra khỏi, sao cô lại dám làm anh phân tâm? Vốn đã gọi Chu Kết Am làm cái nơ này tận 10 rồi. Dù sao chỉ một mảnh vải, cô lại thiết kế ra cái nơ quái này, làm đi làm lại Ngô Kỳ Phong cũng chưa thể.
- Không biết không biết.
- Các người thân thiết với nhau, nói ra câu không biết, không phải vô lý lắm sao?
Lục Nan Hy là tức giận thật sự, quyệt môi, không phải người tức giận nên là cô sao? Cái tên chết băm này, người ta cũng chỉ hỏi qua hai câu? Đơn giản như ăn cháo, lại còn giả vờ như mắt thiên hạ. Qua thái độ này, Ngô Kỳ Phong nói không biết đương nhiên liền bị cô xét vào nói dối, hoàn toàn không giống người không biết chuyện thật sự. Anh một nhóm thân thiết, anh không biết thì còn ai biết?
Ngô Kỳ Phong có cần kêu oan không?
- Thân cũng phải là thân ở mức nào. Chưa nghe qua mức độ?
Tên này, cô tự nhủ với đầu gối mình như bệnh tâm thần còn có cảm giác yomost hơn. Đáng ghét! Không muốn trả lời thì cũng không cần nhiều lời làm cô càng thêm bực mình. Chu Kết Am nhìn thấy cô không vui thì cũng nhanh tay để quét Ngô Kỳ Phong ra khỏi nhà.
Vừa giận vừa gặm chân gà! Sao lại hết cảm giác ngon miệng rồi ấy nhỉ? Xem ra, cô tự mình tìm đến Bích Vũ là cách tốt nhất.
- Anh đến đây làm gì? Chẳng phải lần đó đã nói rõ rồi sao?
Dương Kha Hạn nhìn đến Lăng Khấu Thiên trước mắt, sau thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng cô đã tình trạng nguy kịch rồi, xe đường cao tốc như vậy không chết thì cũng là tàn phế hay tổn thương tinh thần. Nhưng lùm xùm báo chí những ngày này về Lăng gia, đương nhiên chỉ có thể cô tính cách coi trời bằng vung gây chuyện.
- Lần đó? Anh còn chưa nói hết ý tứ thì em đã bỏ chạy khỏi.
Chạy khỏi? Lần cuối cùng nói chuyện với Dương Kha Hạn là Lăng Khấu Thiên nghĩ lại bản thân có bỏ chạy sao? Chỉ là cãi cọ, cái gì cũng đã rành mạch nói ra rồi cắt liên lạc. Thử hỏi, đang yên đang lành, nam nhân trên trời rơi xuống buộc tội mình bỏ chạy, mà ký ức đó hoàn toàn không phải của mình.
Khoan đã!
Nhắc tới những chuyện rắc rối gần đây, chết tiệt thật. Có lẽ là Lục Nan Hy rồi, trong miệng thầm mắng chửi nữ nhân điên loạn, ánh mắt lại có như không cười tươi vô cùng quái dị nhưng mà lại một lần nữa quyến rũ Dương Kha Hạn.
Dương Kha Hạn nhìn gương mặt xinh đẹp khí phách trước mặt không nhịn được cười thầm. Là nữ nhân thay đổi vô cùng dịu dàng thuần khiết ánh mắt, tuy nhiên hiện tại trước mắt gặp lại cảm giác chân thực lại khác hoàn toàn, đã thay đổi thành một nữ nhân suy ngẫm vu vơ.
Chẳng lẽ việc khả năng tồn tại Lăng Khấu Thiên thứ hai y đúc là có thật? Xem ra, mò kim đáy bể, cũng đáng giá 100 vạn mà. Nhưng Lăng gia này cũng chẳng biết ý địch gì lại không biết tốt xa chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng không biết mắc cở. Người ngoài không hiểu, người trong cuộc chỉ có muốn buồn nôn một cái.
- Lần gần nhất chúng ta gặp nhau là ở đâu ấy nhỉ?
Dương Kha Hạn đem cả mối “thù hận” của những năm trước cô đùa cợt với tình cảm của anh, từ từ tiến gần Lăng Khấu Thiên không ngừng chìm vào thế giới của mình mà ngẩn người ra, không có biết nghĩ cái gì hay là đang suy tính không chừng, nữ nhân độc ác này đầu óc cũng chỉ bao gộp nhiêu thứ thôi. Đáng lẽ cô không nên có biểu cảm này, càng khiến người ta hoài nghi. Không ngờ một chuyện bệnh hoạn như vậy lại xảy ra đó chứ.
Khép kín Dương thiếu gia này là Lăng Khấu Thiên nhìn nhầm sao? Lúc trước cũng chỉ có nhìn thấy Dương Kha Hạn trầm ưu, ít nói.
- Cậu ở đây làm gì vậy? Hầu nhân đâu, tiễn khách.
Bà Lăng từ bên ngoài đi vào, ăn mặc rất chi kín đáo, mặt mũi gần như không nghe chất giọng thì liền không thể đoán được, đương nhiên là không hề giống tác phong thường lệ, thì ra là còn trang bị mắt kính đại bản che gần hết nửa gương mặt, chỉ còn lại đôi môi dù ở trạng thái bình thường không giận không vui nhưng khó khiến người ta không tự cảm thấy trào phúng tia chế giễu. Đương nhiên trong tình thế là bà, cũng muốn đuổi khách, vốn tiền sự Lăng Khấu Thiên cùng Dương Kha Hạn cũng chẳng tốt đẹp gì mà nhắc đến.
Chưa có chào hỏi qua mấy câu, liền có ý thô lỗ muốn đuổi khách, đây là hữu khí đối khách của Lăng gia ư?
- Cũng không cần hao phí tâm đưa tiễn, tôi tự mình có thể rời khỏi. Chỉ là có hứng, rủ cô ấy đi đua ngựa ấy mà. Tạm biệt.
Ý định cũng chỉ có muốn rủ đi đua ngựa?
Dương Kha Hạn quả là tên bệnh hoạn. Bà Lăng chĩa ánh mắt vô cùng không hài lòng về phía Lăng Khấu Thiên ngoài bộ dáng như gặp ma thì hình như vẫn chưa có thay đổi. Tức khí mà thở hồng hộc, lồng ngực lên xuống. Gần như muốn thổi bay cô đi rồi.
- Mẹ nhìn con như vậy làm gì chứ?
Tiếng điện thoại làm Lăng Khấu Thiên dần bình tĩnh một chút. Màn hình sáng đèn là Mao Tĩnh Ly. Cũng không có gì lạ, lúc cô trở lại, người cô thân thiết cũng chỉ có Mao Tĩnh Ly cùng Tứ Lâu Mạng.
Thật đáng thương! Lăng Khấu Thiên lại kết giao với những người dối hình nghĩa nhân, thực sự con dao hai lưỡi đang tìm kiếm thời cơ rạch người ta bị thương.
Lại không biết - làm hại người ta, bản thân không phải là không ảnh hưởng? Hay cho câu, gieo nhân nào gặp quả đó. Người khác không biết cư nhiên trời đất chứng giám, nhân tình còn có thể tha thứ nhưng trời đất hiện hữu sẽ dung thứ? Lại có thuyết phản ngược nga.
- Thiếu gia, đại thiếu gia đã trở lại rồi.
A, Dương Chân mới đây đã chu du xong chuyến du lịch tự phát của mình rồi? Dương Kha Hạn nhất thời cảm thấy trở về thời điểm này thì cũng coi như là không quá trễ cũng không quá sớm. Nhớ lại cái buổi tiệc ăn mừng Lăng thị hơn một tháng trước, ông Dương khách sáo hỏi gả vào nhà Lăng Khấu Thiên, hại Dương Chân cũng không muốn ở nhà để thành món đồ gả bán của ông...