Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 76: Chương 76: Một bụng âm mưu thoã mãn




Mơ về em, ánh mắt đầu tiên ngây thuần chạm đến em, tôi chỉ muốn giết chết thời gian hiện tại, sao lại tàn nhẫn đến mức này.

Mơ về em, nữ nhân không có gì ngoài vô hại, vô hại đến mức chẳng biết gì cả ngoài nhắm mắt làm ngơ mọi thứ.

Mơ về em, lúc chúng ta ở bên nhau, tình tình nồng nồng, dù biết không phải, nhưng tôi vẫn không ngăn được nhớ đến.

Mơ về em, nụ cười chỉ dành cho tôi thưởng thức, như nụ tầm xuân mới mẻ nhưng cũng không kém bướng bỉnh.

Mơ về em, không ngần ngại em tính toán, đúng hay sai, đều có thể không chấp nhất.

Mơ về em, dung nhan mỹ mạo cũng không bằng một bút tích xa.

Mơ về em, thời khắc chạm da thịt bỏng rát, từng đợt thở dốc ngọt ngào kia, từng khiến tôi như hồn phách hỗn loạn.

Mơ về em, dằn vặt bởi những lời nói tức giận mà khiến em buồn phiền.

Mơ về em, ôm lấy tôi khóc cạn nước mắt, từng giọt nước mắt này, như thầm tuyên bố với tôi rằng, tôi là tên khốn nhất quả đất.

Mơ về em, từng chiếc bánh quy bột nhạt, dù hình thức lẫn hương vị đều không có thể hoàn hảo, nhưng mà lại tuyệt vời nhất mọi thứ mà tôi đã nếm qua.

Mơ về em, trách tôi ích kỷ, trách tôi trốn tránh khiến em khổ sở.

Mơ về em, tôi sợ hãi một ngày, khẳng định với chính mình, em không cần tôi nữa. Tôi và em chẳng còn gì để liên can đến.

Mơ về em, em nắm lấy tay tôi, trôi lạc trên vệ đường đông đúc, nhưng tôi lại cảm tưởng rằng, xung quanh mình chỉ toàn trắng toát, không vật, không nhân cùng không âm, chỉ còn một hình bóng nữ nhân mỏng manh như sợi tơ tằm trắng muốt trong suốt như vô như không.

Mơ về em, là nơi an cư, tôi có thể an nhiên trở về, không màng thế sự cùng trách nhiệm gánh trên vai.

Mơ về em, là nữ nhân tôi hoàn toàn chấp thuận đánh đổi bằng mọi thứ, cả danh tiếng lẫn tiền tài, chỉ để có thể một ngày có thể chính thức nghe được một tiếng lão công xứng đáng.

Mơ về em, cũng chưa chắc chắn bao dung hết nỗi nhớ thương.

Mơ về em, Hy Hy...mãi mãi cũng chỉ mơ về em.

Nhưng em có thể...đừng là giấc mơ.

.........................................................

Bài báo công bố ra ngoài ít nhất cũng đã 1 ngày, toàn dân thiên hạ đều đã đọc qua, muốn nói cái gì cũng đều bình luận lên hết, cho nên muốn thâu tóm, hoàn toàn gỡ bỏ là một điều không phải muốn là có khả năng.

Còn chưa nguôi lạnh, ngay vài giờ sau, xuất hiện ngay một tin nữa, chấn động không kém, lại biên soạn báo một lần nhọc công. Là một đoạn clip ngắn Lục Nan Hy ra vào Tích thị. Có một số dư luận cho là cô nhân viên thường trực, lượng nhiều ngược luận cho rằng cô được Tích Lãng bao nuôi.

“Nói ra cô ta đúng là hảo dung mạo, mê hoặc lưu tính nam nhân là không thể không thừa nhận. Nhưng thử hỏi xem, không dao kéo là thực a? Còn nhìn từ điệu bộ cùng cách ăn vận, xác định là thành phần chuyên đào mỏ đại hán nhân, mà xuất thân thì từ kém cỏi giáo huấn.”

“Nữ nhân chỉ có trinh tiết cùng nhân phẩm là thiết yếu, hiện tại, tôi lại phát hiện cô ta chẳng có gì cả ha ha....”

“Ách... mỹ nữ...tôi cũng muốn bao nuôi em, cho tôi một cái giá đi nào! Mặc dù tôi không phải tài phiệt, nhưng mà tôi có thể lo cho em an tâm mỗi ngày 3 bữa ăn cùng tiền shopping ở chợ đen.”

“Ôiiii...đừng quy chụp toàn bộ nữ nhân, chỉ có cô ta xấu tính thôi nhaaa~~”

- Mẹ, con nghĩ không chỉ có chúng ta ghét cô ta đâu...aaaa....đau conn...mẹ có thể nhẹ tay một chút không?

- Lăng Khấu Thiên...ta có phải đặt tên nhầm hay không? Sao suốt ngày mọi sự đều dùng ngu xuẩn mà đối lý?

Bà Lăng than vãn, mắt trừng lớn đồng thời tay xoa trứng gà càng mạnh làm Lăng Khấu Thiên đau đớn mà nghít vào khí lạnh. Bà chỉ là không chấp nhận được cô chỉ ra ngoài có vài giờ rồi trở về mang đầy thương tích thế này. Nếu còn không nói mọi sự là xuất phát từ ngu xuẩn thì bà còn lấy gì để trách móc nữa đây. Đối với mẹ, con nào cũng đứt ruột mang nặng đẻ đau, ai đối chuyện này cũng đau lòng, nhưng đối bà, đau lòng nhất là đối cô không còn thuốc chữa nữa.

Đang đối đáp gay gắt, ngang sương cửa bị đạp mạnh, gần như đánh vào a tường một tiếng vang lớn, gần như Lăng Khấu Thiên run lên, hoảng mà lấy tay che thính giác.

- Có phải mẹ cho người theo dõi cô ấy, tạo ra chuyện này nữa hay không?

Lăng Thanh tức giận gấp đôi hôm trước, thường phục trên người đủ tuyên bố, anh thực đình công rồi, không có nói qua tuông. Dí điện thoại sát gần mắt bà Lăng khiến bà khó chịu mà xua tay đi, một mặt tức giận.

- CÂM MIỆNG CHO TA, TA THỰC CHUYỆN NÀY KHÔNG HỀ BIẾT. ĐỪNG SUỐT NGÀY TRA KHẢO, ĐỪNG QUÊN TA LÀ MẪU THÂN CỦA CON, ÍT NHẤT THÁI ĐỘ NÀY KHÔNG PHÙ HỢP.

Bà Lăng cũng không nhịn được, lần này là oan thật sự. Sao có thể chuyện gì cũng quy vào bà nhúng tay sắp xếp, có phải là bị Lục Nan Hy ám bùa? Bênh vực không điều kiện như vậy thực không hiểu nổi. Liền nhất thời quẳng trứng xuống nền nhà, không thèm để ý Lăng Khấu Thiên lần trốn, là bị bộ dáng Lăng Thanh dọa sợ rồi. Cô có thể khẳng định, anh từ trước đến này ôn nhu hoà nhã, lịch thiệp tài hoa, là mẫu người hoàn hảo mà cô mơ ước, nhưng hiện tại lại lắc đầu khẳng định không phải. Cô cắn môi, cũng nghĩ đến, anh sao lại phản ứng dữ dội như vậy?

Lăng Thanh không cần nghe gì cả, chĩa mắt đằng đằng sát khí nhìn về Lăng Khấu Thiên lấy gối lớn che đi bản thân, chỉ còn lại đôi mắt to tròn nhìn lom lom anh như quái vật hiện hình. Trong lòng cảm giác đau khổ cùng cực, một nữ nhân đáng yêu như vậy, không một chút nào mặt yếu, sao lại bị ganh ghét thế này? Từng người đều muốn chà đạp Lục Nan Hy, bên ngoài xã hội, có thể anh chấp nhất không nổi, nhưng là người bên cạnh mình, người kề cạnh nhất, lại như vậy làm hại đến nữ nhân mình yêu thích, điều này thực không thể làm ngơ.

- Xin mẹ, hãy để cô ấy yên tĩnh.

Ngắt lời, ánh mắt buồn bã xen lẫn đắn đo, nhíu mày nhìn vào lòng bàn tay bản thân, sau ngước mắt trực tiếp bà Lăng đang quan sát mình, gần như đã cố gắng uốn lưỡi gần 10 lần, càng nhìn càng không đúng.

- Cô ấy đã mệt mỏi lắm rồi.

Giọng điệu nghe qua như giọng hơi, bởi nhẹ như khí, lời thở dài của Lăng Thanh khiến ai nghe đến cũng có thể buông xuôi. Là một đại nam nhân, việc cầu xin, hiếm hoi còn hơn cả nhật thực.

Lăng Khấu Thiên đẩy đẩy tay bà Lăng đang đứng hình, gương mặt xanh mét khó coi, sẽ sắp xảy ra đại họa đúng không? Bà không thể để chuyện này xảy ra, sao có thể dần dần mọi người đều đứng về phía Lục Nan Hy, đến con trai trưởng của bà cũng không thể quản được nữa, càng nói đến nguy cơ gia nghiệp đều chuẩn bị tiêu tan, hiện tại, còn khó hơn đứng trên giàn lửa đốt dưới chân bỏng rát. Thời tiết nóng nảy, mồ hôi tiết nhiều, nhưng bà lại run rẩy, sóng lưng lạnh như băng, trối chết lắc đầu, đẩy tay Lăng Thanh đang chấp về phía trước cầu xin một cách mạnh bạo.

- Đừng nói ta giọng điệu đó, cái gì ta cũng không muốn nghe về cô ta. Nên nhớ, cô ta là rắc rối.

- Mộ Phi, 1 giờ chiều nay, sắp xếp cuộc họp báo.

Mộ Phi rời mắt khỏi văn kiện trong tay, bấm viết trở lại, còn đang xem xét dãy số liệu, miệng lẩm nhẩm nhưng mắt lại để ý hắn.

- Chủ nhân, người còn chưa có khỏe hẳn, hay là để tôi xoay chuyển thêm....

- Không cần.

Lời Tích Lãng quát, Mộ Phi cứng người nhìn hắn sau ho khan, ngay lập tức gật đầu, mau cầm ly nước lọc bên cạnh đưa tới, nghĩ đến sức khỏe hắn còn chưa có hẳn, anh còn định chính mình sống chết đi thỏa hiệp với đám phóng viên. Nháy mắt liền rời khỏi cửa, bởi anh không còn cách nào khác phản đối, chỉ có xuôi tay thuận theo hắn lời nói.

Tích Lãng không có đón nước đến, nhìn Mộ Phi rời khỏi, bản thân thở dốc mệt mỏi, nắm lấy chiếc khăn mềm mà lau qua mồ hôi động trên trán, đưa mắt chán ghét nhìn chiếc điều hoà còn không có hoạt động tốt trong thời tiết khắc nghiệt này, còn không phải cảm giác ở lò bát quái? Xoay người sự định tắm rửa một chút, nhìn đồng hồ cũng sắp quá giờ ăn trưa, sau dùng bữa thì chắc hẳn đã kịp thời gian họp báo, chợt ánh mắt dừng ở chiếc áo khoác vắc gọn ở đầu giường, rõ ràng đây không phải áo của hắn, là hắn lưu cái này từ nơi nào về, sao lại trong thần trí không có một chút ấn tượng.

Dòng nước lạnh buốt thấu đến xương cốt, như gột rửa đi mọi thứ kìm hãm hắn, cả cơ thể như dần cảm thụ mà run rẩy, bàn tay cầm chặt đặt ở tường lạnh lẽo dần dùng sức, tức khí càng nặng, là ai đứng phía sau chuyện này ngoại trừ Lăng gia? Có phải đang thách thức hắn kiên nhẫn? Bờ môi bạc cong lên chế giễu, lồng ngực phập phồng không đổi.

Bà Tích nhìn thấy Tích Lãng bước xuống đại sảnh, tóc còn ẩm ướt thì liền nhíu mày, đặt quyển tạp chí vội vã xuống, ngay lập tức chạy đến nơi hắn đứng nhìn đến.

- Sao con lại để tóc ướt thế này, còn chưa có khỏi bệnh đâu, càng nói không thể rời giường, mẹ đã gọi hầu nhân chuẩn bị hồng sâm cho con dùng, đợi chốc lát...

- Không có thời gian.

Không cần để ý bà Tích định đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán mình, hắn một bước liền biến mất khỏi đại sảnh làm bà một phen muốn náo loạn, ba chân bốn cẳng gọi đến ông Tích ở hoa viên còn đang bận nước cờ với lão hàng xóm bên cạnh. Bà một mặt tức giận, sao có thể có chuyện gấp mà nhìn ông điệu bộ như chẳng có gì, ngồi thảnh thơi như thế. Còn có lão hàng xóm kia, không biết là hảo hữu thế nào nhưng nhìn cử chỉ cùng nét mặt kia, thực không phải là nơi chọn nhan gửi vàng rồi.

- TÍCH THIẾT KHÂM!!! Ông còn ngồi đó được a? Dẹp hết đi, Tích Lãng nó sắp rời đi rồi kia kìa.

Ông Tích nhíu mày, không để ý đến bà muốn loạn, nhìn đến hàng xóm ngồi đối diện còn đang trầm ngâm nhìn tới lui thì không nhịn được tê cứng cả người. Đây là chuyện thể diện của mình, ông không thể để thế nhân nghĩ mình là yếu bóng vía vợ được.

- IM MIỆNG CHO TÔI.

- Ayy yaaa, ông dám quát vào tôi sao? Được, xin mời, nhưng đừng để tôi nói cho ông biết, tôi cùng ông dàn trận, liền biết ai thắng thua.

Ông hàng xóm co người, chỉ kịp chú ý đến đuôi mày bà Tích nhuếch cao, khiến ông cảm thấy bản thân như cũng gián tiếp bị đè bẹp, càng trước kia không nghĩ đến chuyện này cho nên liền bị doạ sợ mà gượng gạo lên tiếng.

- Anh Tích, có lẽ cũng sắp đến giờ ăn trưa, chắc tôi phải trở về.

- Không, tôi biết mà, ông không cần phải trở về, cứ đứng nơi này...

- Được...tôi không sợ.

Ông bà Tích cứ xấn xấn đến nhau, ông hàng xóm tiến thoái lưỡng nan, khóc không ra nước mắt. Chỉ muốn hét một câu “Tôi muốn về nhàaaaaa.....”

- Tích tổng, sắc mặt của anh không tốt, anh vẫn chưa khoẻ nên...

- Câm miệng, tôi trả hầu tạp đều đều, không phải cho các người dùng vào nhiều lời.

Giang Giang xoay người thầm cắn môi chửi rủa ủy khuất, mới vừa vào giờ chính đã bị mắng. Nhìn lại đúng thực là màu đỏ đô đôi cao gót dưới chân không hề mang lại may mắn chút nào, là cô uổng công tâm tư.

Tích Lãng cảm nhận từng đợt lạnh thấu xương, lên lớp Giang Giang xong, anh cũng không còn sức lực nữa, môi mỏng mím chặt, tay nắm chặt đặt ở trong túi quần, cô có thể chỉ có không nhìn đến, còn nếu nhìn thì nhất định sẽ bị mê hoặc bóng lưng cao ngạo kia, liền nữ nhân muốn dựa dẫm. Hắn dời mắt khỏi xa xa vô định, chính bản thân cũng chẳng hiểu tâm tư mình hiện tại thế nào, vô tình nhìn xuống dòng phóng viên nối tiếp nhau đông đảo, đau nhức thần trí mà liên tục nhíu mày, tay càng lúc càng nắm chặt, như hai cỗ lưu lửa nóng cùng băng tuyết đang dần nghẹn ở hắn, khó chịu khó mà mường tượng được. Đôi chân chống đỡ cơ thể ê ẩm cùng dần không còn cảm giác, chỉ cần một chút tả lỏng thì liền ngã không thương tiếc.

- Chủ nhân, phòng họp báo đã chuẩn bị xong.

Nghe đến lời Mộ Phi, hắn có chút ngưng trệ, không có phản ứng nào, ánh mắt vẫn si dại đặt ra ngoài cảnh xa, choáng váng thần trí làm tầm nhìn dần chuyển điên đảo.

- Mang đến đây nước...

Tích Lãng cũng không ngờ hắn lại bệnh tình nặng như thế, người hừng hực lửa đốt không đổi, không kiểm soát được mà ngồi phịch xuống ngây người ra. Trước mắt lom đóm mờ ảo, không còn rõ ràng, cảm giác không chân thật, như bản thân đang ở trung gian bồng bềnh không cố định thế cảnh, đến ngữ cảnh xung quanh cũng không còn rõ ràng. Thở dốc nặng nề, mũi hít thở ngày càng yếu ớt không nắm được nhịp đều, đỉnh đầu dựa vào rèm xám xịt mà nhắm chặt mắt. Mộ Phi mặt mày tái mét, là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tình cảnh thế này, ngỡ ngành cùng sợ hãi ập đến khiến anh ngày thường bình tĩnh, trầm ổn cũng chuyển đổi tay chân quýnh quáng, không còn biết chính xác nên thế nào rồi.

Cả Giang Giang từ bên ngoài mang nước vào cũng bị dọa sợ, quên mất bị mắng mà bực tức, liền một tay rơi vỡ cả ly nước ấm, đổ hết lên cả người nhưng cũng không còn thời gian để ý, nhanh chóng nhận ra hắn chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thì vội dọn dẹp gọn và đi thay nước mới, cấp tốc quay trở lại, áo sơmi ôm sát người hiện tại bị ướt liền như xuyên thấu, làm ẩn ẩn hiện hiện cả áo lót hồng phấn điểm nơ đỏ ở rãnh mà cô đang vận khiến Mộ Phi một phen thót tim, như ăn vào quả cấm, liên tục dẫn dụ đưa mắt chĩa vào nơi đó khiến tự bản thân đỏ mặt vì nghĩ sao bản thân lại liêm sĩ đến mức này, nhưng sau, anh cũng không còn thời gian để ý nữa.

Tích Lãng nạp vào ngụm nước, hít một hơi sâu, cũng có thể đứng thẳng người mà bước tiến ra khỏi phòng khiến Giang Giang Mộ Phi ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Sau nhìn lại, hai người, tự động cô chạy mất, Mộ Phi vuốt vuốt râu lúng phún ở cằm ngại ngùng, cười mỉm một cái ngụ ý, mắt vẫn dừng ở cửa cô rời khỏi, một giây sau mới tỉnh ngộ mà nhanh chân rời theo sau hắn, niềm vui hôm nay là đầy đủ.

- Tích tổng, TÍCH TỔNG, TÍCH TỔNG TÔI MUỐN HỎI............

Như bánh mì kẹp thịt, khiến hắn không còn chỗ đặt chân để bước lên chính diện, cho nên đành chậm một chút chờ đợi Mộ Phi đang ôm chầm Giang Giang không xấu hổ với ánh mắt viên đạn nguy hiểm.

- Tích tổng, sắc mặt anh tệ như vậy có phải hay không là tin tức hiện nay đưa lên trang đầu của trang Thời Bắc có liên quan đến anh?

- Tích tổng, anh thực sự có khẩu vị mà loại người lừa đảo nữ nhân như cô ta?

- Mục đích hôm nay là gì vậy? Tôi có thể ngửi được mùi kỳ lạ...

- Tích tổng, sao anh còn chưa trả lời?

Mộ Phi nhận được ánh mắt mệt mỏi Tích Lãng lướt qua, liền xoay người bấm nút điều khiển di chuyển từ xa, hiện lên bức phản trắng phía sau, chiếu rõ hợp đồng giao ký kết giữa Lục Nan Hy và Lăng Thanh. Điều kiện, tiền giao thuận sau khi hoàn thành, ngày thàng đều rõ ràng, không di dời một dấu vết nào.

Cả thể phòng náo loạn bỗng im bặt đến lạ thường, gần như không thể tin vào mắt mình mà ngày càng nhiều ánh đèn flash chụp lại. Lúc này, hắn mới từ tốn nói, không nhanh không chậm, vẫn như ngày thường bình thái nhưng là dưới đáy mắt lại đậm màu không chấp nhận được, điều này không quá khó hiểu, mệt mỏi chất chứa lâu dài, được một lần phản kháng một lượt hết thảy, đầu tóc rối loạn nhưng đều vào ống kính thì đều xinh đẹp như nhau, khiến nam nhân khác ganh tỵ nghiến răng không kịp, hoàn hảo nhân độ này, thượng đế là quên mất định luật bù trừ rồi? Một tay đẩy đi liền không thể thu hồi lại được nữa.

- Lục Nan Hy trực thuộc nhân viên của Tích thị, tôi có quyền bảo vệ nhân viên của mình thoát khỏi quấy nhiễu mà người bên ngoài đang âm mưu hãm hại, đó là lẽ thường đối với một chủ nhân. Cho nên việc tôi xuất hiện ở tiệc với cô ấy mà không phải Ôn Diêu Đoái, điều đó có lẽ đã được ổn thoã? Còn trên màn hình, là thỏa thuận ngay thẳng, chữ ký nội dung từng nét đều Lăng gia soạn biên. Còn về Lục Nan Hy... tôi sẽ hoàn toàn đứng ra đại diện cùng chịu trách nhiệm về quyền lợi.

Tích Lãng không ngại người ta nghi ngờ, lời nói cùng biểu cảm ngay thẳng đến mức không còn chỗ nào có thể bắt bẽ được câu nào, càng không bắt được nhịp để mà gài hỏi.

Càng có nhiều người nghi vấn hơn, quay trực tiếp kết nối đến đầu mạng trang.

“Tích Lãng a~~~ anh có thể nào ban bố cho bàn dân một ánh nhìn vào máy và cười nhẹ liễm hạ được không?”

“Ngàn vạn lượt chờ đợi, sao anh còn chưa nhìn đến em? Lần này em tuyên bố trực tiếp, chỉ có em mới có thể làm vợ anh a.”

“Anh có thể có tất cả, nhưng trái tim em, anh không thể thâu tóm được đâu nha...ha ha“.

“Tích Lãng, I love you, em yêu anh, yêu anh, yêu anh....”

Ông phóng viên trực tiếp cầm máy, ngáp ngắn ngáp dài ghi ghi chép chép, nhìn vào bình luận chỉ có muốn ngất ngay một cái cho đã tức khí, có phải các người nhầm lẫn tiêu đề rồi đúng không?

- Có nhiều người muốn biết, Tích tổng vẫn hay đối xử nhân viên tốt bụng đến thế a? Quả là Tích đại thiếu gia có khác.

Hắn khoé môi cười nhạo, là đang châm chọc hắn? Là ai mà dám phán xét hắn hành động.

Còn chưa kịp phản ứng thì qua chớp mắt, cửa đẩy mạnh khỏi, Lăng Thanh một tay làm ánh nhìn đều thay đổi xoay người dần dần làm rộn hơn cả lúc ban đầu.

- TÔI...TÔI SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM.

Thở hồng hộc Lăng Thanh căng thẳng, cả áo khoác còn không có nguyên vẹn vắc lên nửa vai, tay nắm chặt tay áo khoác dài, sơmi lưng ướt sũng, đưa tay đẩy cửa, mồ hôi nhễ nhại trên trán là thể hiện rõ anh là chạy cấp tốc đến nơi này, Tích Lãng híp mắt nghi ngại, khoé môi cong lên như có như không, một âm bụng âm mưu thoã mãn, cuối cùng cũng đợi được đến, không nhịn được cọ xát đầu ngón tay vào nhau hưng phấn, chéo chân ngóng diễn biến tiếp theo, cũng không ngăn được mình thần trí cũng có chút choáng váng, mau cầm lấy nước ấm Mộ Phi đưa đến, không ngại sẽ xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn mà cạn hết nửa ly lớn.

Mộ Phi thoáng đắc ý lén nhìn hắn, hắn một nơi ngồi yên tĩnh, khó mà dò được trong đầu hắn còn có ý gì khác.

Lăng Thanh quyết định đặt chân đến đây, quả thực...là một sai lầm...trầm trọng, khó mà làm dịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.