Trước khách sạn Hoàng Gia, cô bị vẻ lộng lẫy của nó mà cứng người. Tiểu A mở cửa xe, cô vẫn bấm tay bản thân mà ngồi yên tại chỗ khiến Tiểu A nhíu mày. Lăng Mạc nhìn Lăng Thanh đã nhanh chân vào trong, Lăng Mạc chỉnh sửa âu phục rồi liếc mắt đến cô.
Cô lồng ngực lên xuống, cô muốn khóc rồi, cô hồi hộp quá. Vì cô nhìn thấy phóng viên ùng ùng bên trong nên cô càng sợ hơn. Lăng Mạc nháy mắt liền nhẹ nắm tay cô, cô có chút hoảng hốt, vô thức rụt tay về nhưng Lăng Mạc đã nắm rất chặt, cô bắt gặp ánh mắt đen sáng như bầu trời sao trên kia làm cô có chút bình tĩnh lại một chút.
- Tôi phải xuống xe rồi đúng không?
Cô thở mạnh một cái, hỏi mà trong lòng không cần có người trả lời, cô chỉ muốn hỏi để bản thân cô đang xác định mà thôi!
- Tôi sẽ luôn phục tùng phía sau hỗ trợ cô.
Tiểu A thấy cô chần chừ, mày liễu của cô run rẩy. Tiểu A lạnh lùng buông lời nhưng lại thành công mang lại sự mạnh mẽ của cô.
Cô nghe đến hắn luôn bên cạnh để hỗ trợ thì an tâm hơn. Cô mau nuốt một ngụm nước bọt cho thoải mái hơn. Dường như nước bọt nuốt xuống cổ họng cô cũng thấy đắng. Cô có lẽ làm mất nhiều thời gian quá rồi, cô biết sắp đến giờ khai mạc rồi nhưng Lăng Mạc và Tiểu A không hề hối thúc cô, cho thấy đây là họ tôn trọng cô!
“Mày sẽ làm được, mày là siêu nhân, là siêu nhân.” Cô không biết câu này cô đã tự an ủi bao nhiêu lần nhưng thực ra cô là tự lừa dối mình, cô vẫn run, biểu hiện dễ thấy nhất là hai cánh môi cô run rẩy nhưng lại cố cười, bàn tay ướt sũng mồ hôi. Nhìn cô như vậy, khiến hai người càng nhìn càng thương cảm cô. Cô chưa bao giờ nói cô không thể làm gì đó vì cô biết cô không thể không làm.
Cô cười sáng lạng, bước ra khỏi xe. Cuối cùng Lăng Mạc và Tiểu A có thể thở phào, cuối cùng cô cũng chịu ra khỏi xe, bước ra khỏi vỏ bọc của bản thân, chịu tiếp nhận môi trường ngoài.
Cô mạnh mẽ đạp gót cầm tay của Lăng Mạc thật chặt không buông như thể chỉ có như vậy cô mới không cảm thấy lạc lõng mà đi vào buổi tiệc. Cô biết cô sẽ gặp nhiều nhân vật không thể chạm của giới thượng lưu. Là những ngôi sao xa hơn nữa đối với cô. Cô tuyệt đối không thể gây ra rắc rối hay lúng túng, nhất là với cánh phóng viên.
Cánh phóng viên là bó rơm, cô là tác nhân của cánh phóng viên.
Trên thảm đỏ, có nhiều ánh mắt đặt ở cô, cô thu hút sự chú ý rất mau, đang ồn ào nhưng cô vừa đi vào thì liền im bặt khiến tim cô đập loạn nhịp, cô sợ hãi mà đổ mồ hôi trên trán dày đặc, có chút đạp vào váy mà dựa vào Lăng Mạc, Lăng Mạc lại cản thận nhanh hơn đỡ cô.
- Cảm ơn.
Cô khe khẽ cảm ơn Lăng Mạc. Trong lúc Lăng Mạc đứng hình thì cô đã cười với phòng viên, chỉnh sửa đuôi lễ phục phía sau. Tiểu A lúc này đỗ xe xong cũng mau chóng quay trở lại mà dẫn trước cô. Cô buông tay Lăng Mạc nhìn anh ta cảm kích rồi chầm chậm, nén đau nhức nhối ở chân, cô nghĩ chắc bị phồng rồi. Cô nghĩ đáng lẽ lúc đầu cô nên thay bằng giày đế bằng thì đúng hơn vì váy rất dài chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy cô mang gì đâu.
Cô sáng mắt mà nhìn xung quanh phòng tiệc, được trang trí nghiêm trang vô cùng, gam màu trắng thanh nhã. Khiến cô mở mang tầm mắt.
Bỗng có một đoàn người nối đuôi tiến gần cô. Tiểu A cố nén người đứng gần cô, khe khẽ vào tai cô thật cẩn thận “Người đi đầu là Chương tổng, trưởng nhân sự Lăng thị. Không cần để ý nhiều mấy người phía sau, cô chỉ cần cười chào khách khí với ông ta là được.”
Cô nhẹ gật đầu, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên cô đợi ông ta đến gần, cô đã nặng sẵn một nụ cười với ông ta, chủ động tiến lên mà chào.
- Chương tổng, chúc ông một buổi tối thật tốt!
Ông ta cười gật gù, nhẹ đưa tay ra để bắt tay với cô lấy lệ.
- Lăng tiểu thư, khách khí quá rồi, chúng ta đều là người một nhà, không nên, không nên khách khí.
“Ách, ông với Lăng Khấu Thiên thì đúng hơn, tôi và ông nguyên lai chẳng có gì liên quan đến nhau.”
Cô nhìn người đàn ông già tuổi, tóc đã hoa râm, hơi tròn, bụng bia phệ xuống khiến cô ghét mắt vô cùng. Với lại ánh mắt ông ta nhìn cô rất đáng trách, cô cố gắng không nổi da gà để bắt tay với ông ta.
Đây quả là cả một bầu trời giả tạo. Ghét ai đó nhưng vẫn đối nhau như không có chuyện gì. Cô lúc này mới nhận ra thì ra cô hơn họ ở chỗ, cô có thể tự do thể hiện cảm xúc của mình. Cô không cần lo ngại nhiều thứ vì trong tay cô không có gì.
Cô cầm lấy ly rượu trong tay Tiểu A, cô không biết uống nhưng cô có biết Lăng Khấu Thiên uống rượu rất mạnh nên cô bất chấp cầm lấy mà kính ông ta một ly. Chương tổng cười híp mắt khiến cô chán ghét vô cùng.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không có bóng dáng đó. Nhìn ra cửa, khách ra vào ùng ùng nhưng vẫn không thấy. Cô nhíu mày, cô quan tâm làm gì. Hắn mà tham dự thì ai cũng biết rồi, cô chưa nghe gì thì là hắn không tới hoặc chưa tới.
Cô xoay người nhìn thấy ông Lăng ở phía xa, cô nhớ lời Tiểu A dặn mà từ từ tiến lại gần ông, cô buồn bực nhìn xuống váy cô lê thê lết thảm, quả thực thảm hoạ đối với cô, cô chỉ muốn hiện tại buộc váy cao lên, gỡ luôn đôi giày cao gót làm cô đau chân muốn chết.
Nhưng vì hình tượng của Lăng Khấu Thiên thanh cao, cô phải cố gắng rồi!
Tiểu A phía sau lại lẩm bẩm với cô “Bác Dương trước mắt cô, Lăng Khấu Thiên có mối quan hệ khá tốt với ông ấy. Cô cũng chỉ kính rượu và chào hỏi là được. Không muốn nói nhiều thì đừng nói gì thêm.”
Cô lại gật đầu và làm theo như vậy. Cô tưởng tượng cô như một đứa con nít, như hồi nhỏ gặp người lớn, mẹ cô đều bảo đây là ai và dặn dò cô này nọ, không được phá phách làm loạn.
Nhưng cô chưa bao giờ tham dự một buổi tiệc hoành tráng như vậy bao giờ, bất quá là mẹ cô nấu ăn ở nhà rồi mời khách lại nhà. Đôi khi gia đình nhỏ của cô chờ dài cổ cũng không ai đến, cô đói mốc meo nhưng không dám rên rỉ lời nào vì cô biết ai cũng đói chứ không riêng cô. Lúc đấy, ba cô mới ngậm ngùi bảo cả nhà ăn, cô mới vui vẻ như bắt được vàng mà cầm đũa lên. Cô đủ hiểu họ khinh thường gia đình cô cỡ nào!
Nghĩ đến bà và mẹ, cô không biết phản ứng của họ thế nào khi chuyển đi đến nơi xa lạ như vậy, nên cô nhất quyết bản thân phải yêu cầu Lăng gia cho gặp họ một phen mới vừa lòng.
Nếu cô mà biết họ đối xử không tốt với bà và mẹ cô, cô không lo bồi thường hợp đồng, cô sẽ ngay lập tức đình chỉ. Xé hợp đồng thành trăm mảnh, vì cô cố gắng là đem lại hạnh phúc cho bà và mẹ. Nay cô có tiền nhưng họ sống không dễ chịu thì thà cô không cần làm nữa.
Ông Lăng cười với cô, đôi mắt nhăn nheo, đầy vết chân chim nhưng vẫn không thể làm lu mờ một thời đẹp trai tuấn lãng của ông. Ông tự nhiên khoác vai cô, làm cô có chút không tự nhiên mà cứng cả người nhưng không dám tránh xa. Dù sao đây chính là chủ nhân Lăng gia, cô không thể làm ông phật ý.
- Bác Dương, kính bác một ly.
- Con bé này, càng lớn càng xinh đẹp, có thể gả cho Dương Chân được rồi đúng không ông?
Ông Lăng có vẻ khó xử nhưng sau đó cười phá lên.
- Ông đánh giá Khấu Thiên nhà tôi cao quá rồi, con bé vẫn như con nít thôi! Thời gian chắc hẳn bỏ rơi con bé nên nó nhìn bề ngoài thì càng lớn nhưng tâm hồn lại là nhỏ tí.
Cô cũng cười cười mà ực hết cả ly rượu vào bụng trống rỗng. Bụng cô rất tốt cô không sợ đau bụng nhưng sợ nó sẽ quặng lên. Cô đi thêm vài bàn nữa cùng ông Lăng. Nghe bên tai toàn lời khen cô xinh đẹp, cô phát ngấy. Lúc đầu nghe đến cô thừa nhận cô rất thích nhưng nghe nhiều quá thì không phải hay.
Đến giờ khai mạc, ông Lăng rời chỗ, dần bước lên sân khấu, ánh đèn dừng một chỗ, ngay chỗ phát biểu. Cả sân im lặng, tối đèn lại. Ai cũng hướng mắt đến phía đèn sáng. Ông Lăng chững chạc đứng thẳng người, cầm micro kề miệng mà nói.
- Xin chào tất cả mọi người, hôm nay Lăng gia tổ chức buổi tiệc này là ngụ ý chính muốn chúc mừng dự án khai thác đất đai của chúng tôi, có sự góp mặt của nhiều tân thị khác. Hoan nghênh chung.
Ông vừa rời micro thì lại xuất hiện người dẫn chương trình mà tạo ra các trò chơi giải trí như bốc thăm, tìm vật bị che lấp, ảo thuật nhưng cô lại không thấy có gì thú vị.
Chết tiệt!
Nỗi đau ở chân khiến cô hít thở không thông, chỉ muốn tìm nơi nào đó ngồi nghỉ nhưng phía ngoài cổng lại có bóng dáng BMW sừng sững đậu lại, bảo vệ đứng xoay quanh mà hối hả mở cửa, không dám chậm trễ. Đứng từ xa đã uy nghiêm như vậy!
Khiến cô không còn nhớ bàn chân đau rát mà mắt nhìn chằm chằm phía cửa, không có nửa điểm muốn dời mắt.
Buổi lễ người ta đã khai mạc rồi nhưng Tích Lãng mới đến, rõ ràng không tôn trọng chủ trì. Nhưng bất chấp hắn đến trễ, hắn vẫn được tiếp đón nồng hậu nhất ở đây, ai cũng đứng vây xung quanh hắn, nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ như thể hắn là vua chúa.