“Nghe nói chuyện lừa đảo còn chưa có nguội lạnh, lại nổi lên tin tức tiểu tam!!! Thật sự Lục Nan Hy cô ta là người như vậy ư?”
TIỂU TAM!!!
“Không phải đã sớm đoán trước rồi sao? Hầu bao bản thiếu gia vẫn đợi nàng ấy cơ mà.”
“Quả thật cô ta hoàn toàn là đồ bỏ đi, mọi người còn không giữ chồng, bị dẫn dụ lấy thì có nước kêu khóc cũng mới chẳng làm gì được đâu à nha.”
“Cô ta chính là nguyên nhân gây tan nhà nát cửa gia đình người ta hạnh phúc êm ấm, nữ nhân này rắn độc không kém. Còn nghe qua, là dẫn dụ trèo cao Tích thiếu gia cùng Lăng tiểu thư hôn nhân.”
“Người không có văn hoá, quả thực rất đáng sợ“.
“A~~~ thật mệt mỏi quớ...con giáp thứ ba quá lợi hại, xin được thỉnh giáo một chú[email protected]@”
“Trên mặt báo chí, Tích tổng quang minh chính đại nói rằng bản thân không dính dáng một chút quan hệ hôn nhân với Lăng gia, nhưng xem ra, ảnh tiệc cưới này, chắc phải cho mọi người xem một lúc.”
Chỉ trong vòng 30 phút. Cả Bắc Kinh này như kiến vỡ tổ, hoàn toàn mặt báo cũng chỉ có một mặt tin tức: Tích gia hôn ước cùng tiểu tam dụ hoặc. Báo chí cũng đều đã được in ra khỏi còn nóng hổi, xem ra dụng tâm tư rất nhiều đi. Dư luận đồng loạt cũng chỉ có một câu nói, Lục Nan Hy là tiểu tam đê hèn thấp kém, không xứng một xu, chỉ trích cô không cần biết thật hư, chủ là như rơi vào vấn đề đồng cảm hiện nay mà những lời chỉ trích ngày càng dày đặc, đặc biệt là có liên quan đến Tích gia, đương nhiên sẽ càng lớn chuyện, những màn hình mô phỏng quảng cáo lớn trên đường cũng đều chỉ chiếu duy nhất chuyện này.
Tích Lãng khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, mắt híp dài nhìn đến màn hình sáng đang chiếu vào mắt hắn.
- Dùng tài khoản ảo ngăn luồng tin trước.
Tích Lãng bản thân ra lệnh cho Mộ Phi bận rộn bên cạnh, một thân đi qua khỏi Giang Giang không có quay đầu lại.
Thật sự chuyện này đối hắn cũng chả có gì cả nhưng là Lăng gia là muốn kiếm chuyện ư? Khó ở? Đã muốn nhắc đến cái này cũng âu là ý trời, rốt cuộc hắn cũng có thể dứt ra khỏi cái mối cầu cưa ngu ngốc với Lăng gia.
Vốn chuyện gì cũng chẳng thể làm hắn bận tâm. Vụ việc Lục Nan Hy lần trước, hắn dư thừa sức làm đảo ngược lại mọi chuyện, nắm mọi diễn biến ở trong bàn tay, nhưng là, hắn lại muốn trả thù Lăng Thanh hơn. Nếu không nói, nhất định sẽ không biết hắn tâm địa đang suy tính cái quái. Cái này không nằm ở nghĩa trượng nam nhân hay không? Mà là giữa đàn ông với nhau, không thể hai người ngang bằng nhau, mà đối với một nữ nhân thì càng là chuyện khác. Niết rằng cô không nỡ, nhưng hắn cũng không thể khoan nhượng kẻ xỏ mũi vào chuyện mình mãi được.
- Cô, lập tức rút hết hạng mục hợp tác với Lăng thị, toàn bộ.
Á Liên Á chạy đi như trối chết, nhìn hắn kìa đáng sợ muốn chết, có lẽ đã chọc giận hắn thật sự rồi, chuyện trước hắn cũng không để bụng cơ mà.
“Lần họp báo trước, Tích tổng đã nói rõ việc hợp đồng hai bên, chỉ rõ Lăng gia giở trò dơ bẩn, mọi người không thấy a? Trong chăn mới biết chăn có rận, mọi người nên suy xét trước mới đúng! Trong việc này, chả ai là tiểu tam hay tra nam, chỉ có một kẻ tự biên tự diễn, tự cho mình đúng đắn, phao tin nhảm.”
- Giang Giang, cô...
Mộ Phi trợn mắt nhìn tin Giang Giang đang chăm chỉ gõ trên bàn phím, là do cả hai đều ngồi góc nhìn vào màn hình cho nên khi anh đưa mắt qua thì cũng chỉ có thấy nửa mặt cô, hoàn toàn là phẫn nộ, vẻ mặt đương nhiên khác bình thường, đáng sợ thập phần, tốt nhất là đừng chọc giận nữ nhân. Vốn là đang đợi phân tích rõ lại, bởi đây không phải có thể nói tuỳ tiện được, dù sao truyền thông đúng là một cường thép lực lượng. Tay anh nắm lấy hai tay cô đang liên tục tích cực chiến đấu trên bàn phím, càng ngày càng nhiều bình luận hơn, ngược lại là bình luận tích cực hơn rất nhiều.
- Tôi nói có gì không đúng, với lại Tích tổng là nhờ anh, anh chả biết nói gì thì lại nhờ đến tôi, là tôi hiện tại quản việc này. Nhưng...haizz Tích tổng sao lại dính vào đống bùi nhùi này chứ, rõ ràng dính dáng đến nữ nhân kia, anh ấy sẽ chẳng thể nào yên ổn được, chẳng nhẽ...anh hiểu ý Tích tổng là gì?
- Đừng ngồi nói nhảm nữa, đến tai người khác thì nghe ra cái không hay đâu.
Thật ra Mộ Phi bối rối ánh mắt, xua tay cho Giang Giang mặc nhiên giải quyết, Tích Lãng bảo ngăn luồng tin nhưng mà nói cái gì đây, anh không biết nổi. Có lẽ là nhà đài một chút cũng cần thăm qua rồi. Anh lại ngạc nhiên rằng, lần báo này, Tích Lãng lại không chơi trò giận cá chém thớt nữa, như mọi khi xử lý mau gọn.
- Bà cùng với mẹ có nhớ Tiểu Hy không? Riêng con lại rất nhớ hai người, dạo trước nếu con không trở về lại Trung Quốc, ở bên kia mà lo chu toàn công việc này nọ, có lẽ sẽ giúp ích hơn là trở về như bây giờ. Mà Lăng gia lo chu toàn hai người nơi yên nghỉ ổn thoả, đã quá đủ...100 vạn kia con cũng không cần. Lại nói, con cũng thật lòng thật dạ yêu Tích Lãng, hiện tại, anh ấy là cuộc sống của con...cũng không còn cách nào khác được.
Lục Nan Hy thở dài, không ngại Mộ Phi đứng cách đó không xa, tay đặt hoa tựa lên thành bia, miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm, như rằng bà và mẹ cô, họ đang ngồi trước mặt mình, như lúc xưa cùng ngồi bên nhau trò chuyện, cùng ăn cơm thân mật. Chẳng mấy chốc, một canh giờ đã trôi qua, cô vẫn như cũ thẩn thờ ngồi ở trước hai bia mộ, ôm chân bản thân mà ngồi lẩm bẩm đủ thứ trên trời, ánh nắng mặt trời chiếu gắt vào cô, sườn mặt thanh tú như phát sáng lạ thường lại vô cùng xinh đẹp, lại phi cảm, như một đoá hoa hướng dương mong mỏi. Cô không có khóc lóc, chỉ là một chút cười thoải mái, cứ thế mà tiếp chuyện.
- Anh ăn táo không?
Mộ Phi cùng Lục Nan Hy đi bộ ra khỏi khuôn viên rộng nghĩa trang, dưới những tản cổ thụ lớn mát mẻ, tiếng chim hót dày đặc, một bản nhạc giao hưởng hoàn hảo. Cô đưa tay vào giỏ, là trái cây cô đã ghé qua chợ mua, còn dư lại rất nhiều táo. Liền đưa anh một trái. Anh có vẻ hơi lưỡng lự, ánh mắt tâm tư tâm trạng vô cùng phức tạp, chỉ là không thể từ chối, dừng lại bước chân một chút, cầm lấy trái táo từ tay cô mà cắn một cái. Nữ nhân này, thật mạnh mẽ.
Những việc khó nhằn xảy ra ở trên đường đời chỉ là một thách thức nhất thời. Lục Nan Hy dường như có vẻ cô không có Tích Lãng cô vẫn sống tốt và lạc quan như hiện tại nhưng cô lại không có sức sống, đôi khi với một người, sống được chỉ vì cái tâm trạng hân hoan.
Xe mạnh mẽ bánh lái rời đi, Mộ Phi tập trung tay lái, đưa mắt nhìn nhanh qua chiếc gương nhỏ trên đỉnh đầu, chính anh tâm trạng cũng có chút phức tạp, Lục Nan Hy ngẩn người nhìn ra phong cảnh đường phố bên ngoài, lại vì tiếng của anh mà trở lại thần trí.
- Trở về Cẩm Viên?
Ngập ngừng, Lục Nan Hy vẫn chưa chắc chắn được bản thân mong muốn, Chu Kết Am hiện tại cũng không có ở nhà, chỉ lưu lại một mình cô. Liền lắc đầu một cái. Mộ Phi cũng bối rối, anh cũng thật là, nếu không trở về Cẩm Viên thì cô còn có thể đi đâu? Anh hỏi cô như vậy, chính anh cũng không biết bản thân mong ngóng từ cô điều gì?
Tay tự động đánh lái rẽ qua đường hướng về Tích thị. Có lẽ, chỉ có Tích Lãng mới là thứ Lục Nan Hy muốn bên cạnh ngay lúc này!? Đến khi cô kịp nhận ra xe đang đi đâu thì xe đã de vào Tích thị bãi ngầm đổ xe. Nhìn toà cao ốc khổng lồ đồ sộ đông đảo người xa xa, phóng viên đông nghẹt, cô có chút sợ hãi.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi cũng đâu có nói muốn đến đây.
- Cứ việc đi theo tôi.
Lục Nan Hy nhíu mày liễu chặt, nuốt một ngụm nước bọt tiêu hoá hết những hàng động kì quặc của Mộ Phi, có phải anh biết cách tàng hình không? Nhưng lại khiến cô có cảm giác khác, anh có chuyện gì giấu cô sao? Cả buổi cũng không mở miệng lời nào dư thừa, cũng đâu cần đến mức này.
- Anh biết cách tàng hình?
Không nhịn được nói ra miệng, Mộ Phi lại không nói gì thêm, chỉ thầm gật đầu một cái, gần như là vậy, chỉ cần Tích Lãng nhíu mày, cô cho dù không tàng hình, dám ai bảo cô ở đấy. Cô lại không nhịn được thầm mắng, giải thích một hai câu cũng đâu có sao? Cô cũng đâu phải lúc nào cũng lắm lời làm anh mất thời gian mà ngại nói với cô chứ? Cũng là do tâm trạng cô không tốt, bỏ qua vậy. Cứ xem như không biết đi, người ta đối cô cũng không chút để ý mà.
Hai người đi thẳng đến bên hông toà nhà, Lục Nan Hy nhìn xung quanh bảo vệ rất nhiều canh trực an ninh, thầm Waoo một tiếng, Mộ Phi dùng thẻ mã hoá tiến cửa, vào đến là một bậc thang có chút cao bố trí có thể nhìn từ trên xuống một hành lang ẩn dài, nhưng không phải như nghĩa đen là ẩn hoàn toàn mà là ẩn một cách quang minh chính đại, nghĩa là hành lang này lấp kính hoàn toàn, vừa đi vừa có thể quan sát từng khoan phòng xung quanh cùng hướng thẳng đến cửa lớn đại sảnh Tích thị, chỉ có bên ngoài nhìn vào lại không có thấy, trực tiếp dẫn đến thang máy lên đến Tích Lãng văn phòng. Lục Nan Hy nhíu mày, cái Tích thị thượng nhánh này, lúc trước hắn cũng dẫn cô đi hành lang ẩn nhưng lại là hành lang khác cái này, vậy là có bao nhiêu hành lang ẩn riêng dành riêng cho hắn?
Chớp mắt một cái đã đến nơi, Mộ Phi mời Lục Nan Hy vào trước, bản thân lại đi thẳng đến bàn lớn Giang Giang mà nói gì đó, cô cũng không quan tâm, chạy đến đẩy cửa mộc phượng. Tích Lãng nghe tiếng đẩy cửa lại không có nghe tiếng hỏi tiến vào như thường lệ thì thầm nhíu mày kiếm, mắt lại không có rời màn hình lớn chạy vô số trình duyệt cùng chữ số con chữ dày đặc. Hình như là đang lập trình dự án 3D linh động chớp chớp gì đó, hắn nhìn qua vô cùng nghiêm túc, áo cũng thoát đi hai cúc thoải mái, trên bàn thuỷ tinh chứa hai cốc cà phê, một ly đã khô cạn, một ly vẫn còn hơn phân nửa, nhìn qua hãy còn nóng, hắn chỉ nhấm môi qua. Bên cạnh cùng bên dưới nền nhà lót thảm dày đặc văn kiện. Cô cũng nhíu mày liễu một phen, trong đây quả thực ngợp thở muốn chết.
Tích Lãng nhìn vào bảng thống kê số liệu, đợi mãi vẫn chưa thấy cái người tiến cửa nói gì, thật kỳ lạ, không phải hắn bảo Á Liên Á mang vào bảng số liệu quy chuẩn khác sao? Đành phải bỏ ra một phút nhìn đến, hắn có chút kinh ngạc, lại thấy Lục Nan Hy, nhớ đến từ sáng sớm Mộ Phi đã đưa cô đến đi viếng mộ, hắn lại vì buổi họp đột xuất nên không thể đi cùng, có phải cô giận mà chạy đến đây hài tội? Tay bấm bàn phím cũng thôi không hoạt động nữa. Lục Nan Hy chính là bắt gặp ánh mắt hắn, không đợi hắn lại cô, cô đi lại hắn. Thương xót hắn công việc mệt mỏi, lại trong lòng nặng nhọc khó mà có tâm tư tiếp chuyện. Đến ngồi ở trong lòng hắn mà ôm chặt.
Tích Lãng đưa tay vén qua tóc mai bay loạn của Lục Nan Hy. Tay đặt ở eo cô nhỏ nhắn cưng chiều, hôn lên mái tóc kia thơm tho.
- Ngồi xe mệt?
Lục Nan Hy dựa vào lồng ngực Tích Lãng ấm áp, nhẹ lắc đầu một cái, nhắm mắt lại một chút định thần. Tay siết chặt vòng tay ôm hắn.
- Tích tổng, tôi có thể vào trong?
Lục Nan Hy nhanh chóng rời khỏi người Tích Lãng, mím môi chả nói gì, hắn cũng không buồn sửa sang quần áo chỉnh tề, lên tiếng, Á Liên Á tay cầm một văn kiện bìa đen, vô cùng khí chất, cô có nhìn thấy qua một lần lúc mà Tích thị gửi thư gọi cô trở lại, đương cãi cọ với Giang Giang, nhìn qua phía sau chính là gian phòng khác của Á Liên Á.
- Đây là văn kiện thông tin, còn có...phóng viên đã, bên dưới.
Tích Lãng gật đầu một cái, không khí lâm vào trầm mặc, Á Liên Á ra đến cửa, nhân viên thường trực khác chuẩn bị ở bên ngoài một khay nước, nhìn sơ qua một nữ nhân rất trẻ lại một mặt đầy cung kính. Đó chính là cái thường lệ thôi, mới vào công ty, đôi khi cũng phải nể mặt cấp trên một chút, chuyện sai vặt cũng không lạ mấy. Á Liên Á thay mới cà phê trên bàn hắn đã sớm nguội, mỉm cười một cách trang nhã, tác phong khí khái đối Lục Nan Hy, đưa cô một ly trà hoa. Nhắc đến trà hoa, lại nhớ đến ông nội của Tích Lãng, hôm nay đúng là ngày của trầm niệm. Nhìn lại ly cà phê kia, cô thầm nhíu mày nhưng rất nhanh tươi cười cảm khái với Á Liên Á.
- Từ sáng đến nay, Tích tổng đã dùng qua bao nhiêu ly cà phê?
Tích Lãng rời khỏi máy tính, tiện tay bấm tắt nguồn khỏi, dù sao Lục Nan Hy trước mặt, hắn cũng không có tâm trạng tiếp tục, sao có thể mường tượng nổi, chỉ nửa canh giờ sau, luồng tin đã nhẹ hững không còn giá trị nào, chỉ có phóng viên nhất định không muốn khuất phục, chỉ là vì một chút tiền cơm, sao có thể bỏ qua cho được? Đoàn báo chí lớn bị thao túng, đoàn báo chí nhỏ lẻ tẻ cũng không muốn để ý làm gì, cứ một đường tiến thôi.
- Đây là ly thứ...tư.
Á Liên Á chớp mắt bối rối, Lục Nan Hy dù sao cũng ăn mặc vô cùng bình thường, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp không thể phủ nhận nhưng trong mắt cô lại quá tầm thường không mấy nổi bật, chỉ là cái ánh mắt kia lúc nhìn cô mà hỏi ý, lại vô cùng có trọng lực khiến người ta có chút nghĩ ngợi, lại có cảm giác rằng đang quản lí cái nam nhân chính mình.
Không ngờ, mệt mỏi lạm dụng cà phê thức tỉnh nhưng là có thể gây nghiện. Lục Nan Hy dù sao cũng đã nghe qua nhiều lần nhưng không tin, lúc còn đi học, những lúc ôn chính luận sự, cũng dùng qua cà phê nhưng lại thấy rất khó uống, đắng nghét ở đầu lưỡi, không chút nào mang lại tỉnh táo. Tự hỏi, nam nhân đúng là quá mức trâu, sao có thể nghiện cái loại thức uống này. Cái Cameron kia, cứ day dẳng đeo bám cô, còn nói yêu thích gì đó, thời điểm ấy trong đầu cô đâu thể quan tâm thứ gì ngoài học hành là nhất chỉ đâu, chắc hẳn là do văn hoá hai nước khác nhau dẫn đến quan điểm sở thích cũng khác, cô trong mắt cái gì nhìn vào Cameron anh cũng không vừa mắt, bộ dạng cũng không tệ lại có ý tứ cho nên tạm lưu lại bạn hữu đi, tâm ý của anh cô cũng vờ như không biết, nhận hay không đều như nhau thôi! Cameron cũng là cái dạng nghiện lấy cà phê, cô đều buộc anh đến chết nhất định phải cai, liên tục tra tấn Cameron, chẳng lẽ hiện tại cô cũng tra tấn cả Tích Lãng?
Có thể gây nghiện liền chắc chắn không tốt.
- Không được thay nữa, cũng mang cái ly này ra ngoài đi.
Lục Nan Hy tức giận nghĩ đến mấy cái người này quy theo hắn mà không biết tốt xấu đối hắn, bức bối phất tay một cái chỉ vào cái ly kia chính là Á Liên Á cũng giật mình một cái, lùi lại một bước, ánh mắt bối rối nhìn qua Tích Lãng đang chăm chú nhìn ngắm Lục Nan Hy. Có lẽ là, cô bảo sao thì làm như vậy đi, tự trực giác cảm nhận rõ ràng không mờ hồ rằng lời Lục Nan Hy nói chẳng khác lời Tích Lãng, bởi cư nhiên chính hắn cũng tự nhiên quy theo.
Á Liên Á vừa ra khỏi cửa, thở phào một tiếng, cửa phượng mộc vừa đóng khỏi, Tích Lãng đã rời khỏi vị trí mà tiến gần Lục Nan Hy, cô có chút ngạc nhiên, nhớ đến Cameron phản ứng gắt gao có phải hắn cũng vậy đúng không? Chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm kia hoàn toàn là ý cười, xinh đẹp đến mức vô cùng ảo trước mắt.
- Anh cũng không cần tức giận đâu nga, chính là như vậy bắt đầu cai anh lại thấy không quen, chỉ cần mỗi ngày giảm bớt đi một chút liền có thể dần quen...
Tích Lãng tính toán một chút, nhìn Lục Nan Hy con ngươi lo lắng nhìn hắn, tay vuốt ve ở gò má hắn như là đang an ủi, hắn cũng chưa chính miệng bảo rằng khó chịu cô đã không nhịn được khó chịu thay hắn. Môi bạc có chút nhuếch cao. Nghe đến cô muốn đi thăm Tích Hiếu Vi, hắn cũng không ngại liền gật đầu đồng ý. Chỉ là không dùng hành lang riêng nữa mà là đi hành lang chính, đường hoàng ra đến thượng sảnh trước bao nhiêu người dòm ngó. Mộ Phi phía sau tiến theo, bảo vệ nhân xếp thành hàng dài cản lại các phóng viên nảy sinh ý định quá phép. Lục Nan Hy nhíu mày liễu đẹp, tay bị hắn nắm chặt không có khả năng cựa quậy, hắn sao lại hành xử như vậy? Rất tò mò nhưng mà cô biết hắn sẽ tự có ý của mình cho nên cũng không có dám hỏi.
Ánh đèn chụp hình ngày càng dày đặc, đúng như kiến nghĩ, phóng viên vừa nhìn thấy hắn liền xôn xao trở lại, cố gắng chen nhau hết mức để có thể chụp liền mấy tấm ảnh. Lại hắn tay trong tay Lục Nan Hy càng làm người ta phấn khích, bút chép ngày càng tích cực liền tay. Bước chân cô có chút chậm chạp, chỉ là đứng bên cạnh hắn lúc này, trước bao nhiêu người chứng kiến...thật thích.
- Tích tổng, chúng tôi muốn phỏng vấn về mối quan hệ anh với Lăng gia, không phải chính anh bảo rằng chưa hề có cái hoan hỷ sự nào sao?
- Đây chẳng phải là nhân viên Tích thị sao?